Chương 2522: Đại thế đã mất
Chương 2522: Đại thế đã mấtChương 2522: Đại thế đã mất
Giang Bạch Khuê gật đầu.
- Bây giờ Nguyên Giới đã trở thành một bãi chiến trường, Diên Khang là nơi bình yên cuối cùng. Tinh Ngạn, bản lĩnh của ngươi có thể bảo vệ được Diên Khang, cũng có nghĩa là bảo vệ được hệ thống đại đạo của ngươi trong tương lai.
Giang Bạch Khuê cũng dời tâm mắt, bước đến bên trái, đứng song song với hắn, nhưng hai người lại nhìn về hai hướng khác nhau. Giang Bạch Khuê nói:
- Thiên Đình nhất định sẽ thất bại, tương lai biến pháp Diên Khang sẽ được phổ biến khắp Nguyên Giới, khắp chư thiên vạn giới. Ngươi rất có triển vọng trên phương diện này.
- Ngươi là thánh nhân, còn ta thì không. Tinh Ngạn lắc đầu, đá cái rương một cái, nói:
- Ta chỉ là một người câu đạo, dù cho Diên Khang thắng hay là Thiên Đình thắng, †a đều có thể tiếp tục sống sót. Ta rất ghét phần nhân tính còn sót lại trong lòng ta, bởi lẽ phân nhân tính này sẽ khiến ta làm ra những hành động không hề lý trí. Lần này, suýt chút nữa ta đã hủy hoại tất cả tích cóp biết bao năm của mình, sao có thể có lần hai được chứ? Ngươi tới rồi, ta sẽ rời khỏi Diên Khang, rời khỏi Nguyên Giới, tìm một chốn dung thân khác.
- Thánh nhân?
Giang Bạch Khuê bật cười ha hả:
- Ngươi cho rằng thế gian này thật sự có thánh nhân sao? Thật ra không hề có. Cái gọi là thánh nhân năm trăm năm có một chỉ là một người có trí tuệ tuyệt vời nhất được sinh ra trong vòng năm trăm năm. Người có trí tuệ đỉnh cao nhất trong vòng năm trăm năm giống như ngươi và ta, cho dù lùi lại trăm vạn năm hay tiến lên trăm vạn năm, chúng ta vẫn thuộc nhóm người thông minh nhất.
Tỉnh Ngạn quay người lại nhìn hắn, nghi ngờ nói:
- Hóa ra ngươi hiểu được điều này, ta còn tưởng rằng ngươi tự coi mình là thánh nhân. Nếu như đã hiểu, vậy thì ắt hẳn ngươi cũng biết rằng, người có thể lọt vào mắt chúng ta trên thế giới này thực sự không hề nhiều, bởi lẽ cả thế giới này đầy ắp những kẻ ngu xuẩn, cho nên chúng ta mới là những kẻ khác loài. Đối với người khác mà nói, chúng ta là thánh nhân, nhưng ta lại cảm thấy hành vi xử sự của chúng ta rất bình thường, có điều bọn họ lại luôn cảm thấy chúng ta lý tính đến mức vô nhân tính. Thật ra, nhân tính chỉ là thứ biểu hiện ấu trĩ mà thôi.
Giang Bạch Khuê quay người lại, cuối cùng cả hai cũng đối mặt với nhau.
- Thế nhưng thế gian này có thánh nhân.
Giang Bạch Khuê nói:
- Thánh nhân không nằm ở việc được sinh ra, mà nằm ở lời nói và hành động. Ta không phải thánh nhân năm trăm năm có một, nhưng ta có thể làm thánh nhân.
Tinh Ngạn cười ha hả, lắc đầu nói:
- Nhận thức và hành động phải song hành với nhau ư? Ngu xuẩn. Làm thánh nhân mang lại lợi ích gì cho ngươi? Có thể giúp ngươi thành đạo, hay là có thể giúp ngươi bất tử? Ngươi không giống ta, ta tự do hơn ngươi, có nhiều phương pháp bảo †oàn tính mạng hơn ngươi.
Giang Bạch Khuê nở nụ cười, nói:
- Ta có ba lập. Thứ nhất là lập giáo hóa, thúc đẩy giáo dục Diên Khang phổ biến khắp thiên hạ, giúp con người không còn ngu dốt, không còn mù quáng, giúp con người biết đông biết tây, trong lòng không còn sợ hãi. Thứ hai là lập ngôn, tức là lập tri, truyền thụ tri thức, giảng dạy nhận thức. Thân xác có thể thối rữa, nguyên thần có thể hủy diệt, nhưng kiến thức vĩnh viễn trường tồn, biết biết thức mới biết thực hành. Thứ ba là lập công, tức là việc mà ta đang làm hiện giờ. Công lớn, chính là thúc đẩy đại đạo Hậu Thiên, chấn hưng nền kinh tế, chuẩn bị cho chiến tranh, xây dựng một cuộc sống phồn vinh cho sinh linh Hậu Thiên. Công nhỏ, chính là tiêu diệt Thiên Đình. Sau ba lập này, ta sẽ thành đạo.
Tỉnh Ngạn lẳng lặng nghe hắn nói xong ý kiến của mình, một lúc sau mới cất lời:
- Trên thế gian này có quá ít kẻ giống như ngươi và ta. Ta khâm phục ngươi, nhưng không đồng tình với cách làm của ngươi. Đừng giữ ta lại mà ngươi cũng không thể giữ ta lại, ta đi đây. Hắn cất bước rời đi, cái rương lại "lọc cọc lọc cọc" chạy đến bên cạnh Bạch Cừ Nhi, thân mật cọ chân nàng như đang nói lời từ biệt, sau đó nhanh chóng đuổi theo Tỉnh Ngạn.
Giang Bạch Khuê đưa mắt nhìn hắn đi xa, sau đó thu hồi tâm mắt, nói:
- Bạch tiền bối, tướng sĩ Thượng Hoàng thật đáng khâm phục, chiến sự phía sau không cần phiền đến các ngươi nữa rồi.
Bạch Cừ Nhi lắc đầu:
- Đây là tâm nguyện của Thượng Hoàng đời trước, cũng là tâm nguyện của †a.
Giang Bạch Khuê cảm nhận được tâm ý của nàng, không tiếp tục khuyên nhủ nữa, bèn nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta lập tức khởi hành. Dịch Thạch Sinh đưa chín vị Thiên Đế Thượng Hoàng vào trong quan tài, dường như đang hy vọng những vị sư huynh này của hắn có thể hóa thành thi yêu trong quan tài một lần nữa, thế nhưng đây là chuyện gần như không thể nào.
- Quốc sư định tiến tới thung lũng Lam Phong sao?
Bạch Cừ Nhi hỏi.
Giang Bạch Khuê lắc đầu, nói:
- Thung lũng Lam Phong đã có lão sư Văn Thiên Các của ta trấn thủ. Trí tuệ của hắn còn cao hơn ta, hắn có thể trụ vững được. Trận chiến phá tan thế cục chân chính không phải là ở thung lũng Lam Phong, mà là ở Huyền Đô.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số vâng mặt trời trên không trung đang rời khỏi Diên Khang, thế nhưng ngay cả khi như vậy, không khí vẫn vô cùng nóng nực, rất nhiều nơi trong Diên Khang gần như bị thiêu đốt thành mảnh đất khô cn.