Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2496 - Chương 2545: Ly Ái Vô Hận (3)

Chương 2545: Ly ái vô hận (3) Chương 2545: Ly ái vô hận (3)Chương 2545: Ly ái vô hận (3)

Thế nhưng nếu để lại một con đường tìm đường sống thì có khi lại khiến sĩ khí của tướng sĩ Thiên Đình ngày một hạ thấp hơn!

Vây ba thả một, đây là đạo dùng binh pháp.

Long Kỳ Lân điều khiển đại quân Thú Giới liên tục tấn công từ hai bên cánh quân Thiên Đình, vây quét những tướng sĩ Thiên Đình bị tụt lại ở phía sau, lập thêm chút chiến công.

Cùng lúc đó, trên bầu trời, đại quân Diên Khang do Giang Bạch Khuê chỉ huy cũng tấn công từ trên không, trước hết là một trận mưa kiếm, khiến loạn quân đã loạn nay lại càng thêm loạn, sau đó mới bắt đầu cắt đuôi đám đào binh của Thiên Đình.

Đại quân do Giang Bạch Khuê thống lĩnh chẳng khác nào cái kìm của một con rết, lúc thì mở lúc thì đóng, cắt đứt một đội quân hơn mười vạn đào binh ở phía sau, bao vây rồi bắt đầu triển khai tiêu diệt.

Giang Bạch Khuê đứng trên không trung dõi mắt nhìn về phía đại quân Thú Giới, chỉ thấy mặc dù Thú Giới đều là cự thú Thái Cổ, thế nhưng trận pháp lại dày đặc, trông hệt như thành lũy, bèn không khỏi tấm tắc khen ngợi:

- Long Sơn tán nhân đúng là có tài làm Thiên Sư! Điều khiển trận pháp không có lấy một chút sai sót.

Hai đại quân của bọn họ liên tục từng bước xâm chiếm, cố gắng dùng hết sức đuổi theo loạn quân của Thiên Đình. Long Kỳ Lân cũng để ý đến trình tự trận pháp của Giang Bạch Khuê, lập tức nhìn ra dự định của hắn.

- Giang quốc sư đuổi theo phía sau, ta chỉ cần chỉ huy đại quân vây khốn từ hai bên cánh quân, chia cắt, sau đó là có thể vây ba thả một, khiến Thiên Đình không ngừng tổn thất. Ta không cần phải tiêu diệt những tướng sĩ đã bị chia cắt kia, bởi lẽ Giang quốc sư sẽ tự khắc đuổi tới từ phía sau, giết chết những người này.

Mặc dù hai người không hề liên lạc gì với nhau, thế nhưng đều nhìn ra được dự tính của đối phương, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, buộc Thiên Đình không thể không bỏ lại thêm càng nhiều quân nhu hơn để tăng tốc độ hành quân, ngay cả những trọng khí khó vận chuyển cũng đều bị ném lại.

Một lúc sau, ngọn lửa cháy hừng hực đột nhiên bùng lên, một lộ đại quân khác của Diên Khang lao ra khỏi đại doanh Thiên Đình, đuổi theo từ phía sau. Đó chính là đại quân do Nam Đế Chu Tước và Yên Nhi chỉ huy.

Một lúc sau nữa, một đội quân Thần Chỉ ba đầu sáu tay khác lại đánh đến, Xích Hoàng Minh Hoàng cũng đã tới.

Có được sự tương trợ của hai nhánh binh lực, Giang Bạch Khuê cũng yên tâm hơn. Đại quân do hắn thống lĩnh lặn lội đường xa, san bằng Thần Ma Huyền Đô, hơn nữa còn không ngừng hành quân tới đây chỉ viện, ai nấy cũng đều đã vô cùng mệt mỏi.

Lần truy kích này cũng là hắn liều bằng cả tính mạng của bản thân!

Ngày hôm nay đã định trước là ngày đen tối nhất của Thiên Đình.

Các lộ đại quân liên tục truy kích, mà trong đại doanh Thiên Đình, một trận vây quét khác vẫn còn đang tiếp tục. Những tướng sĩ Thiên Đình không kịp chạy ra khỏi đại doanh Thiên Đình đang rơi vào tầng tầng lớp lớp vòng vây, đâu đâu cũng là chiến hỏa, chiến trường bị chia tách thành nhiêu phần. - Tướng sĩ Vô Ưu Hương đâu?

Thời điểm thần thành bay tới nơi đây, Linh Dục Tú bèn hỏi người mù.

Người mù lập tức bay ra khỏi thần thành, Linh Dục Tú cũng vội vàng phân phó cho cao thủ trận pháp đứng ở phía sau:

- Mau đi mời Dược Vương Thần tới!

Bên trong đại doanh Thiên Đình, đám người Thiên Đao đồ tể đánh tan Thần Ma Thiên Đình bao vây tấn công Vô Ưu Hương, sau đó nhìn về phía chiến trường, chỉ thấy khắp nơi đều là những kiến trúc cung điện sụp đổ, cảnh tượng tan hoang đổ nát, hai mươi vạn tướng sĩ Vô Ưu Hương chỉ còn lại hai ba nghìn người, cơ thể ai nấy đều chằng chịt vết thương.

Rất nhiều bóng dáng quen thuộc đều đã không còn thấy nữa.

Thiên Đao đồ tể thu đao, bước đi trong vũng máu. Đột nhiên, một tướng sĩ Vô Ưu Hương vươn cánh tay còn lại nắm lấy ống quần hắn.

Đồ tể cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tướng sĩ Vô Ưu Hương kia bị chặt ngang eo, một cánh tay khác cũng đã không còn, chỉ miễn cưỡng giữ lại được chút hơi tàn.

- Huynh đệ, cho ta chết thoải mái đi.

Tướng sĩ Vô Ưu Hương kia ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười tươi trên gương mặt chẳng chịt vết thương.

Đồ tể lấy thuốc trị thương trên người ra, xử lý vết thương cho hắn, sau đó trầm giọng nói:

- Đừng lo, năm đó ta cũng bị thương nặng hệt như ngươi, thế nhưng chẳng phải sau này ta vẫn sống tốt đó sao. Diên Khang có Tạo Hóa Huyền Công, chỉ cần ngươi có thể học được, những bộ phận đã mất đi đều có thể mọc lại... Dược sư! Dược sư đâu? Hắn cao giọng hét lớn, thế nhưng số người bị thương thật sự quá nhiều, số lượng dược sư trong quân đội Diên Khang căn bản không hề đủ.

Tướng sĩ dưới trướng hắn cũng lấy thuốc trị thương của mình ra, chia cho những tướng sĩ bị thương của Vô Ưu Hương. Đồ để bước đến bên cạnh Văn Thiên Các, Văn Thiên Các lắc đầu, miễn cưỡng nhấc ngón tay lên rồi chỉ:

- Mau cứu cái tên làm ruộng kia trước đã...

Đồ tể vội vàng đi tới phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy Thiên Sư võ đấu Trạc Trà ngã trên đất, bảo vệ Yên Vân Hề ở trong lòng. Đồ để dùng sức gỡ Thiên Sư võ đấu ra, chỉ thấy lão nông này đã không còn thở, mà Yên Vân Hề cũng chỉ còn một hơi.
Bình Luận (0)
Comment