Chương 2550: Thương Quân Sát Đạo Khúc
Chương 2550: Thương Quân Sát Đạo KhúcChương 2550: Thương Quân Sát Đạo Khúc
Chiến trường trong đêm tối vẫn có chiến hỏa còn chưa dập tắt. Phía xa xăm, đạo quang của Đại La Thiên Nhất Khí thỉnh thoảng lại bùng lên, khiến cho đêm nay trở nên mê đắm lòng người một cách lạ thường.
Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, gần như sắp hoàn toàn lấn áp tiếng đàn. Sát ý và uy áp ẩn chứa bên trong nhịp trống đều đều chẳng khác nào một mặt biển bỗng chốc dậy sóng cuồn cuộn, trông hung tàn và hiểm ác hệt như chiến trường, đâu đâu cũng là cảnh tượng giết chóc, đâu đâu cũng là kiếm bay đao múa, tứ chi văng tung tóe, đầu lăn lông lốc trên mặt đất, chúng sinh bị giày xéo dưới gót giày, kêu gào, than khóc!
Tiếng trống của đồ tể vô cùng hùng tráng!
Một mình hẳn với hai chùy trăm trống, để trần nổi trống, dồn hết quyền uy và sức mạnh của kẻ cầm quyền cao cao tại thượng đương thời vào mặt trống, khiến sát khí trong nhịp trống càng lúc càng mạnh, thỏa thích bày tỏ khát vọng và sùng bái với quyền lực, không chút kiêng dè sử dụng thứ sức mạnh này chà đạp lên tất cả!
Chà đạp lên quyền được sống, chà đạp lên sinh mệnh đáng kiêu hãnh, thao túng chiến tranh, thao túng giết chóc!
Tiếng trống hàm chứa dã tâm thỏa mãn dục vọng quyền lực tạo cho người ta cảm giác hệt như khi mười Thiên Tôn nắm giữ quyền lực, áp bức chúng sinh vạn vật trong trời đất!
Mà tiếng đàn của Nguyệt Thiên Tôn vân không hề bị lay động. Tiếng đàn ấy hệt như làn gió xuân thổi qua, hệt như dòng sông nhỏ chảy róc rách, hệt như ánh trăng ấm áp trong đêm tối.
Tiến đàn của nàng không thể xua tan được sự dồn dập trong tiếng trống, song lại trường tồn vĩnh cửu hệt như sức sống của chúng sinh, vẫn quật cường sinh sôi nảy nở dưới sự phá hủy và chia cắt của tiếng trống.
Nỗi đớn đau mà chúng sinh phải gánh chịu như thể cô đọng lại trong tiếng đàn của nàng. Bọn họ chịu đựng mọi tai ương và đau khổ, sinh tử biệt ly, nhưng vẫn ngoan cường sống sót, âm thầm nhân nhịn.
Tiếng trống của đồ tể vang lên hệt như nội tâm hắn đang tràn ngập vẻ kiêu ngạo độc đoán càn quét thiên hạ, khiến sát khí trong trời đất dâng cao đến đỉnh điểm!
Đột nhiên, cơ thể đồ tể kịch liệt chấn động. Hắn thi triển Tạo Hóa Huyền Công, từng cánh tay khua ra, điên cuồng đánh trống, nhịp trống trở nên vô cùng dồn dập!
Trong tiếng trống vang vọng, sát khí trở nên hung ác, vặn vẹo, cuồng bạo hệt như đạo tâm méo mó, phóng thích ác ma, hệt như cơn ác mộng trong giấc mơ đi vào hiện thực!
Quyền lực, lật tay thành mây trở tay thành mưa, thỏa thích điều khiển thế nhân và thế gian!
Mười Thiên Tôn cứ đổi rồi lại đổi, cách mạng cũng tiếp nối hết đợt này đến đợt khác. Biến pháp, cải cách, hy vọng và mong đợi của chúng sinh đều biến thành bọt nước dưới sự rung chuyển của thời cuộc!
Một mười Thiên Tôn cũ ngã xuống, một mười Thiên Tôn mới khác lại đứng lên, mọi thứ diễn ra hệt như dũng sĩ mọc nanh vuốt của ác long, vẫn đứng ở vị trí cao cao tại thượng, vẫn không hề kiêng dè sử dụng quyền lực, trấn áp tất cả!
Tiếng trống nhuốm máu khiến trước mắt người nghe như hiện ra cảnh tượng chư thiên vạn giới bị tàn phá nặng nề, mười Thiên Tôn với gương mặt hiền từ đứng đầu thế giới này lại là kẻ thao túng phân tranh và bạo loạn của cả vũ trụ, giáng xuống vô số kiếp nạn, tất cả chỉ vì để bản thân có thể kéo dài hơi tàn, chỉ vì để thỏa mãn ham muốn quyền lực của bản thân.
Tiếng đàn lúc này bị lấn áp gần như hoàn toàn, bị ép xuống thấp đến mức không nghe thấy gì, như thể sinh mệnh của chúng sinh đều sắp kết thúc, bị kiếp nạn triệt để chôn vùi.
Đúng vào lúc này, tiếng đàn đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng sát phạt!
Khoảnh khắc đó, tiến đàn khiến da đầu tê dại, khiến tinh thần chấn động như thể được sống lại, khiến con người ta rưng rưng nước mắt, khiến con người ta sinh ra một loại cảm xúc như được trở về với lịch sử, trải qua lịch sử, xuyên qua lịch sử.
Loại cảm xúc đó khiến ý chí đấu tranh được bộc phát ngay lúc này đây. Nó mãnh liệt đến vậy, dữ dội đến vậy, hệt như thủy triều tràn qua dãy núi, bao trùm lục địa, hệt như người khổng lồ náo động trời sao, kéo lấy Thiên Hài!
Đó là tiếng lòng rung chuyển trời đất, tiếng lòng bất khuất của chiến binh!
Tiếng đàn sát phạt chống lại tiếng trống. Hai loại sát khí dây dưa không dứt, va chạm không ngừng, khiến sát khí trong trời đất tăng vọt tới đỉnh điểm.
Đồ tể càng điên cuồng hơn, trăm cánh tay vung ra nổi trống trận, dùng hết sức áp chế tiếng đàn, áp chế chúng sinh phản kháng, thế nhưng sát khí trong tiếng đàn vẫn mãi không đứt đoạn, sau khi bị nghiền ép còn bật lên dữ dội, âm điệu càng ngày càng cao, càng ngày càng hùng hồn đầy nội lực.
Đột nhiên, mái tóc dài của Nguyệt Thiên Tôn tung bay, mười ngón tay như múa trên dây đàn, năm mươi âm luật như hòa làm một tại thời khắc này, hóa thành một luồng sát khí cao chót vót lao đi!
Tỉng...
Tiếng đàn vô cùng bén nhọn, sức xuyên thấu đạt đến cực hạn, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thương Quân Sát Đạo Khúc, Nguyệt Dạ đệ nhất sát!
Cùng lúc đó, một trọng thiên xuất hiện phía sau lưng Nguyệt Thiên Tôn, đó chính là trọng thiên thứ nhất của Đạo Cảnh. Bên trong trọng thiên ấy, một bóng dáng Nguyệt Thiên Tôn đang gảy đàn khác lại xuất hiện.