Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2500 - Chương 2549: Ai Đang Gánh Vác Cho Ngươi? (4)

Chương 2549: Ai đang gánh vác cho ngươi? (4) Chương 2549: Ai đang gánh vác cho ngươi? (4)Chương 2549: Ai đang gánh vác cho ngươi? (4)

Vũ trụ này đầy rây nhưng cảnh tượng hoang tàn, thế nhưng đây cũng lại là thời điểm hưng thịnh, mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Số lượng cường giả nhiều không đếm xuể, mà người thành đạo cũng cực kỳ đông đảo, hoàn toàn tương phản với khung cảnh thương hải tang điền!

Để giảm bớt áp lực và duy trì sức sống cho vũ trụ này, người thành đạo đã cố tình khơi mào xung đột, khiến sinh linh trong các chư thiên tự tàn sát lẫn nhau, tấn công lẫn nhau, các chư thiên lớn thậm chí cả Tổ Đình - nơi cây thế giới cắm rễ, cũng chướng khí mù mịt.

Đúng lúc này, một thanh niên vác trường đao trên lưng xuất hiện trong tâm mắt của Nguyệt Thiên Tôn và đồ tể. Hắn đang bới móc trong đống thi thể, uống máu, ăn thịt thối rữa.

Thế nhưng thiên nhân ngũ suy đã xâm nhập đến các chư thiên, bất cứ Thần Ma nào ngã xuống cũng sẽ nhanh chóng bị phân hủy rồi bốc mùi hôi thối, song thanh niên này vẫn cố nén cơn buồn nôn để ăn những miếng thịt thối đó.

Sau khi khôi phục thể lực, thanh niên này lại bắt đầu chiến đấu, giết đám thần thống trị chư thiên, rèn dũa thanh đao của mình, tôi luyện đạo tâm của mình.

Hắn hệt như một kẻ điên đánh từ chư thiên này đến chư thiên khác, không biết bao nhiêu Thần Ma đã chết dưới đao của hắn.

Hắn vô cùng hung tàn, cũng có niềm tin bất khả chiến bại, trông hệt như một loài dã thú độc ác nhất, cũng trông hệt như một thợ săn giảo hoạt nhất. Hắn tùy ý tàn sát, nâng cao Đạo Cảnh của bản thân.

- Đó là Thương Quân sao? Nguyệt Thiên Tôn nghỉ ngờ hỏi.

Lúc đó đây, bọn họ nhìn thấy một mặt dịu dàng hiếm có của Thương Quân. Hắn ngồi trước bờ suối của một thôn xóm nhỏ bị tàn phá, ngắm nhìn một bông hoa dại, xung quanh là đám trẻ con vừa nhảy vừa hát, đội vòng hoa lên đầu hắn. Giây phút ấy, trên gương mặt của Thương Quân hiện ra một nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Sau đó, Thương Quân tiếp tục dấn thân vào con đường giết chóc, khiêu chiến với những Thần Chỉ cao hơn, vung đao với những kẻ mạnh hơn.

Ngày hôm đó, cuối cùng hắn cũng trở thành một trong những kẻ mạnh nhất của vũ trụ này, chính thức ra tay với đám người thành đạo cao cao tại thượng!

Khoảnh khắc người thành đạo chết trong tay hắn, cuối cùng hắn cũng dựa vào việc giết chóc để thành đạo.

Thế nhưng mục đích của hắn không phải là thành đạo, mà là vì giết sạch những người thành đạo lẻn qua, giết sạch những kẻ cao cao tại thượng thao túng vũ trụ này!

Giết chóc không phải mục đích của hắn, việc hắn thật sự muốn làm chính là bảo vệ những người dân bình thường của Vũ trụ này!

Hiện tại, cuối cùng hắn cũng có sức mạnh này!

Hắn đội vòng hoa do lũ trẻ tặng, nhìn ngắm Đại La Thiên của bản thân, vui vẻ quan sát vũ trụ càn khôn phía bên dưới, nụ cười giản dị mộc mạc nở rộ trên gương mặt hắn.

Hắn là người thành đạo đầu tiên thuộc về vũ trụ kỷ nguyên thứ mười sáu, cũng là người thành đạo cuối cùng của kỷ nguyên này. Việc hắn thành đạo đã hoàn toàn nghiền nát vũ trụ, nghiền nát Chung Cực Hư Không.

Thời điểm đại kiếp hủy diệt ập tới, cả vũ trụ rơi vào cảnh tượng sụp đổ, vô số sinh linh tâm thường chết thảm dưới làn sóng hủy diệt đầu tiên ập đến!

Hắn muốn cứu vớt vũ trụ này, cứu vớt chúng sinh tâm thường kia, thế nhưng chính hắn lại là cọng rơm cuối cùng nghiền nát vũ trụ này, trở thành đao phủ đồ sát toàn bộ chúng sinh mà hắn muốn bảo vệt!

Thời điểm đại kiếp hủy diệt vũ trụ bùng nổ, Thương Quân điên rồi. Hắn không hề quan tâm đến việc làm thế nào để vượt qua đại kiếp hủy diệt, mà chỉ điên cuồng ra tay với đám người thành đạo trong đại kiếp!

Nguyệt Thiên Tôn và đồ tể lặng người chứng kiến cảnh tượng này. Cùng với sự sụp đổ của vũ trụ trong mộng cảnh, cuối cùng mộng cảnh cũng biến mất.

Tân Mục thở hồng hộc, nói:

- Nguyệt Thiên Tôn, đồ gia gia, các ngươi có thể đánh thức sát ý đỉnh điểm trong trái tim Thương Quân được không?

Đồ tể bước ra ngoài, hạ lệnh cho tướng sĩ mang một trăm cái trống trận trăm trượng tới. Hắn đứng thẳng người, xé tung áo, để lộ ra cơ cắp cuồn cuộn, trong tay cầm hai cây đại chùy.

Nguyệt Thiên Tôn ngồi phía sau dàn trống trận, nối lại dây đàn, tiếng đàn chậm rãi vang lên, hòa vang hưởng ứng với tiếng gào thét trong đêm tối, không nhanh không chậm, không gấp gáp không thong thả.

Tùng!

Đồ tể vung đại chùy, tiếng trống lập tức vang lên. Khoảnh khắc tiếng trống và tiếng đàn hòa cùng tiếng gào thét đứt quãng, âm thanh trở nên hùng hồn đầy nội lực.

Lúc tiếng trống vang lên, linh lực linh khí trong trời đất lập tức trở nên hỗn loạn. Nhịp trống tuy đơn giản, chỉ có tiếng "tùng tùng" thuần khiết nhất, thế nhưng dường như mỗi một tiếng đều như đang đánh lên linh hồn, đánh lên khí huyết, giúp khí huyết tăng cao, giúp linh hồn tràn ngập sát khí!

Nhịp trống dồn dập hệt như quyền lực tối cao, hệt như uy năng vô biên, mỗi một tiếng trống đánh xuống đều như từng ngọn núi lớn đè lên đạo tâm, nặng nề tới mức khiến người ta khó lòng thở nổi.

Thế nhưng tiếng đàn của Nguyệt Thiên Tôn lại không hề bị nhịp trống ảnh hưởng, trái lại còn rất trầm lắng, rất dịu dàng. Thế nhưng khi xuyên qua tiếng trống, tiếng đàn lại trở nên rõ ràng hệt như dòng nước nhỏ giọt, chảy vào trái tim của mỗi người.

Bên trong đại doanh Thiên Đình tan hoang đổ nát chỉ còn lại những tướng sĩ bị thương và các dược sư Diên Khang đang bận rộn. Khi những tướng sĩ đó nghe thấy tiếng trống và tiếng đàn này, tiếng rên rỉ vì đau đớn cũng dần theo đó mà giảm bớt.
Bình Luận (0)
Comment