Chương 2548: Ai đang gánh vác cho ngươi? (3)
Chương 2548: Ai đang gánh vác cho ngươi? (3)Chương 2548: Ai đang gánh vác cho ngươi? (3)
Cùng lúc đó, Linh Dục Tú cũng ban bố một mệnh lệnh khác, điều động tất cả thần thông giả của Diên Khang, đảm bảo công tác hậu cần được thông suốt, trên đường hành quân gặp núi thì mở núi gặp sông thì bắc cầu, xây dựng các cổng truyền tống tại các cứ điểm ven đường, buộc phải đảm bảo quân nhu không bị đứt đoạn, chí ít cũng phải đảm bảo tuyệt đối không thiếu linh đan diệu dược được đưa tới từ hậu phương Diên Khang, đặt tính mạng của tướng sĩ các quân lên hàng đầu!
Mà những người bị thương ở lại sẽ được dược sư của Diên Khang chăm sóc, gấp rút chữa trị và cứu sống.
Sau khi Linh Dục Tú làm xong tất cả chuyện này thì cũng đã khuya. Trên trời lấp lánh ánh sao, song tinh tượng vẫn vô cùng hỗn loạn, mà trận đại chiến khác bên trong Huyền Đô vẫn đang tiếp tục, chưa hề có dấu hiệu kết thúc.
Đó là trận chiến giữa Thiên Công và Tổ Thần Vương. Đối với phụ tử bọn họ mà nói, trận chiến này vô cùng quan trọng, thế nhưng đối với Diên Khang mà nói, trận chiến này đã không còn liên quan đến đại cục.
Linh Dục Tú khoác y sam, đứng trong đêm ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài bầu trời, chỉ thấy một trận chiến khác vẫn đang diễn ra, hơn nữa cũng rất kịch liệt, chốc chốc lại xuất hiện tinh vực Thái Cực trắng đen đan xen, chốc chốc lại xuất hiện đạo. quang chiếu xuống từ Thanh Minh Kính hệt như cực quang màu xanh, trông cực kỳ rực rỡ bắt mắt.
Đó là trận chiến giữa Cổ Thần Thái Thủy và Cổ Thần Thái Cực, vả lại cũng đã kéo dài rất lâu. Trận chiến giữa bọn họ khiến cho bên ngoài bâu trời xuất hiện đủ loại cảnh tượng tráng lệ. Đó là cảnh tượng kỳ lạ do thân thông của bọn họ tạo thành, ban ngày thì không thấy rõ lắm, thế nhưng khi đêm xuống lại hiện lên với vẻ vô cùng chói lọi.
Thần thông hệt như một bức tranh trải rộng trên nền trời đêm Nguyên Giới, đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất.
Mà ở phía tây, từng mặt trời sớm đã biến mất, biến thành vầng hào quang lặn xuống một sườn núi, chiếu rọi vùng trời phía tây đến đỏ rực.
Ban đêm hơi lạnh.
Linh Dục Tú nghe thấy tiếng gào thét kéo dài vang vọng trong bóng đêm u ám. Tiếng gào thét kia như mang theo một loại tâm trạng đặc biệt, khi thì du dương uyển chuyển, khi thì như trường kiếm đâm thủng trời cao, khi thì hệt như cây cầu nhỏ với dòng nước chảy quanh, khi thì như ngựa sắt gươm vàng trong chiến trường khốc liệt, khiến con người ta tưởng tượng ra một khung cảnh vô cùng tráng lệ hũng vĩ.
Linh Dục Tú dõi mắt trông xa, chỉ thấy nơi truyền ra tiếng gào thét là một Đại La Thiên khổng lồ đang nghiêng nghiêng ngả ngả, xuất hiện trong tầng hư không thứ ba mươi sáu. Đại La Thiên nứt ra, lung lay chực đổ, sắp rơi xuống Nguyên Giới.
Bùm...
Đạo quang phát ra từ vùng Đại La Thiên kia đột nhiên trở nên vô cùng chói mắt, xua tan màn đêm, khiến Nguyên Giới sáng sủa như ban ngày. Đó chính là đạo quang của Tiên Thiên Nhất Khí
Tiếng gào thét kia vẫn còn vang vọng, hàm chứa vẻ khảng khái dõng dạc, uy phong lẫm liệt, tựa như một thanh đao rong ruổi nơi sa trường bổ đôi thiên địa càn khôn, trút bỏ bất mãn trước sự chèn ép!
- Chẳng lẽ là Thương Quân và Thái Sơ? Thái Sơ không hề rút lui cùng với Hạo Thiên Đế, mà là bị Thương Quân giữ chân?
Linh Dục Tú giật mình. Nàng nghe thấy chiến ý, sát ý và khát vọng bảo vệ chúng sinh trong tiếng gào thét của Thương Quân, thế nhưng dường như hắn mãi không thể khiến chiến ý và sát khí lên đến đỉnh điểm.
Đột nhiên, trong căn phòng phía sau nàng vang lên giọng nói của Tân Mục:
- Phu nhân, mau mời Nguyệt Thiên Tôn và đồ gia gia tới.
Linh Dục Tú vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy vào trong phòng, vừa liếc mắt đã thấy Tân Mục không biết tỉnh từ khi nào, đang giãy giụa muốn ngồi thẳng dậy.
Linh Dục Tú lập tức thi triển Tam Nguyên Thần Hội Quyết, thông báo cho Nguyệt Thiên Tôn và đồ tể, còn bản thân thì bước lên phía trước đỡ Tân Mục, giúp hẳn ngồi dậy. - Chậm chút, đau...
Tân Mục hít một hơi lạnh, nói:
- Chắc chắn mấy chiếc đỉnh này là do Hư Sinh Hoa cắm vào, chiếc nào chiếc nấy đều cắm sâu vào máu thịt xương cốt của 1a.
Cuối cùng hắn cũng ngồi vững, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thở hồng hộc mấy hơi.
Nguyệt Thiên Tôn với vết thương chưa lành và đồ tể mình đầy đạo thương đều được ở lại để chữa trị. Hai người nghe tin thì vội vàng chạy tới, chỉ thấy Tân Mục đang ngồi đó ngủ thiếp đi, từng tầng mộng cảnh trải rộng.
Hai người bước vào trong phòng, vừa khéo xông vào trong mộng cảnh của hắn. Thế nhưng, mộng cảnh của Tân Mục lại không hề giống mộng cảnh, trông giống như một thế giới chân thực hơn. Thời điểm bước vào mộng cảnh của Tân Mục, hai người đều nhìn thấy dấu hiệu báo trước sự diệt vong của vũ trụ này. Đó là vũ trụ trong mộng cảnh, Chung Cực Hư Không bị người thành đạo nghiền ép đến mức không ngừng thu nhỏ. Từng cơn gió lạnh thổi tới từ Chung Cực Hư Không, những nơi đi qua đều đã là lãnh địa của người thành đạo. Trong những chư thiên, người dân phải đối mặt với tai họa liên miên, dầu sôi lửa bỏng.
Ngay cả Thần Ma cũng rơi vào cảnh thiên nhân ngũ suy, thường xuyên bị gió lạnh nhập khiếu khi đang nhập định, nhục thân nguyên thần đồng loạt tan rã, chết một cách khó hiểu.