Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 2552 - Chương 2601: Vô Nhai Lão Nhân

Chương 2601: Vô Nhai lão nhân Chương 2601: Vô Nhai lão nhânChương 2601: Vô Nhai lão nhân

Tân Mục cất bước đi vào trong Đại Hắc Sơn, lớn tiếng nói:

- Xin hỏi vị đạo huynh nào đang sống nhờ trong lãnh địa của ta?

- Lãnh địa của ngươi? Thất công tử Hỗn Độn, từ khi nào mà ngươi trở thành chủ nhân của mảnh đất này vậy?

Dưới gốc cây thế giới, một giọng nói già nua vang lên:

- Ta đã sống ở nơi này hơn mười mấy kỷ nguyên hỗn độn. Năm đó, lúc tới gốc cây thế giới bái phỏng ta, ngươi cũng không hề nói như vậy.

Trong thành Ngọc Kinh, bên bờ sông Hỗn Độn của kỷ nguyên thứ mười sáu, hai ngọn lửa đột nhiên cháy dọc theo dây đàn. Tứ công tử Tử Tiêu tái mét mặt mày, vội vàng rụt tay lại, nhưng ngọn lửa kia đã đốt tới đầu ngón tay của hắn!

Tứ công tử thổi một hơi, thử dập tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay, thế nhưng ngọn lửa kia lại đột nhiên trở nên hung mãnh hơn. Tứ công tử vừa mở miệng thổi, ngọn lửa đó lập tức đốt cháy da thịt của hắn, khiến hai ngón tay của hắn da tróc thịt bong, lộ ra xương trắng.

Tách tách...

Xương trắng cũng bị thiêu đốt thành tro tàn, hơn nữa ngọn lửa cháy trên hai đầu ngón tay của hắn còn lan đến những đầu ngón tay khác!

Tứ công tử nhấc tay chém đứt tay phải, sau đó phất tay áo ném phần tay đứt kia vào dòng sông Hỗn Độn, thế nhưng cánh tay phải trong dòng sông Hỗn Độn kia của hắn vẫn bốc cháy hừng hực, chẳng mấy chốc đã hóa thành tro tàn, không còn †ồn tại.

Tứ công tử Tử Tiêu sa sâm mặt mày, phất tay áo rồi nói:

- Không ngờ lão già dưới gốc cây thế giới đã thoát ra ngoài rồi!

Bên trong Đại Hắc Sơn, Tân Mục chợt nghĩ ra gì đó:

- Xem ra người này là cố nhân của ta trong vũ trụ quá khứ. Đương nhiên là ta vẫn chưa quay về vũ trụ quá khứ, cho nên hắn là cố nhân tương lai của ta...

Đối với hắn mà nói, quen biết lão giả sống dưới gốc cây thế giới có thể chống lại Tứ công tử là chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng đối với người này mà nói thì đây lại là chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

- Có điều trong vũ trụ quá khứ ta cũng không quá quắt đến thế, may mà vẫn có một người bằng hữu.

Tân Mục nở một nụ cười, đi về phía gốc cây thế giới. Trên đường đi, hắn bắt gặp rất nhiều Hắc Sơn nứt toác hệt như những chiếc kén, mà cường giả tiền sử ký sinh trong Đại Hắc Sơn lại đang chui ra từ những chiếc kén ấy.

Thế lực của Đại Hắc Sơn mạnh hơn ngũ lão Phong Thứ chiếm cứ Thiên Đình rất nhiều. Những cường giả tiền sử vừa mới chui ra khỏi Đại Hắc Sơn đều vẫn còn rất yếu, ai nấy đều đang dẫn dắt linh khí lực trong trời đất. Trong lúc bọn họ hấp thụ, từng vì sao trên bầu trời đều lung lay chực đổ, tinh quang cũng mờ nhạt đi rất nhiều.

Lúc đi qua, Tân Mục còn nhìn thấy hai vì sao bị dập tắt bởi sự tranh đoạt của những cường giả tiền sử kia, trở thành một vì sao chết.

- Có thể cũng không phải là bằng hữu...

Sắc mặt của Tần Mục dần dần tối lại. Trên đường đi, hắn cảm nhận được địch ý vô cùng nồng đậm.

Hầu hết cường giả tiền sử cư trú trong Đại Hắc Sơn đều thể hiện thái độ thù địch mạnh mẽ với hắn!

- Nếu như ta và cường giả dưới gốc cây thế giới kia là bằng hữu tốt của nhau, vậy thì tại sao những người lẻn qua này lại lộ ra địch ý nồng đậm với ta đến thế?

Tân Mục mặt trầm như nước, sau lưng mồ hôi chảy ròng ròng, thầm nhủ:

- Có thể lần này không phải là tới bái phỏng cố nhân, mà là tự đâm đầu vào đường chết, dâng mình đến tận cửa...

Đại Hắc Sơn sớm đã khôi phục lại vẻ xanh um tươi tốt nhờ sự phát triển của cây thế giới, trở thành một thánh địa mê đắm lòng người, mà bây giờ khi cường giả tiền sử lẻn qua, cắn nuốt linh khí linh lực trong trời đất để bổ sung vào phần tiêu hao trong đại kiếp hủy diệt, nơi này lại lập tức trở nên vô cùng căn cỗi và hoang vu.

Tân Mục khẽ nhíu mày. Thế nhưng cây thế giới phía trước mặt hắn vẫn tươi tốt, khỏe mạnh, hiện lên với dáng vẻ thẳng tắp oai hùng chống đỡ chư thiên vạn giới.

- Cây xa cách Tổ Đình, năm ấy bỗng héo khô. Hỗn độn đốt không hết, nạn qua lại tái sinh.

Dưới gốc cây thế giới, một giọng ca già nua cất lên, trong bài ca như mang theo oán giận, như đột nhiên sát phạt:

- Thái Dịch chặt cây ta, Thiên Đô đốt rễ ta! May rằng xuân tới kịp, giúp ta được tái sinhl

Tân Mục không thèm quan tâm đến địch ý của những kẻ khác, chỉ đi về phía trước theo tiếng ca, chẳng mấy chốc đã thấy phía trước cây thế giới xuất hiện một cái ao. Cái ao này không lớn, bên trong ao là một lão giả tóc bạc phơ đang tắm rửa, hai tay cầm chiếc khăn trắng kỳ cọ qua lại trên lưng. Tân Mục sửng sốt.

Linh khí trong ao nước này cực kỳ nồng đậm, hơn nữa ao nước này còn được hình thành từ việc lão giả trộn lẫn đạo lộ của đạo thụ Thái Dịch và nguyên dịch Hồng Mông lại với nhau, trở thành ao tắm của hắn.

Chắc hẳn đạo thụ của Thái Dịch vẫn sẽ xuất hiện trong đêm, nhỏ xuống từng giọt đạo lộ dùng để tu sửa Hắc Sơn.

Sau khi Hư Sinh Hoa rời khỏi nơi này, đáng lẽ số đạo lộ còn lại không thể nào đủ để tạo thành một cái ao tắm lớn như vậy, dù có thì số lượng cũng rất ít, song bảo vật như vậy lại bị lão giả này dùng để tắm!
Bình Luận (0)
Comment