Chương 2602: Vô Nhai lão nhân (2)
Chương 2602: Vô Nhai lão nhân (2)Chương 2602: Vô Nhai lão nhân (2)
Hắn không chỉ ngâm mình trong đạo lộ và nguyên dịch Hồng Mông, mà còn kỳ cọ tắm rửa trong đó, đúng là phí phạm của trời!
Lão giả tóc trắng kia đang hớn hở tắm rửa trong ao, lúc nhìn thấy hẳn thì cười nói:
- Lão Thất của Di La Cung, xuống tắm cùng đi!
Tân Mục lắc đầu, nói:
- Ta đã có nhục thân Hồng Mông, sở hữu thân thể vô cấu, không còn cần sự trợ giúp từ bảo vật như này nữa rồi.
- Nhục thân Hồng Mông lợi hại lắm sao? Chưa chắc!
Lão giả tóc trắng kia cười ha hả, đứng dậy khỏi ao nước, Tân Mục bèn dời mắt nhìn về phía cây thế giới. Lão giả kia bước tới bờ ao, nhặt y phục của mình lên, mặc lại sao cho chỉnh tê. Hắn nói:
- Lão Tứ của Di La Cung bị ta đánh chạy rồi. Thần thông kia của ta, dù là Tử Tiêu cũng phải chịu thiệt. Lão Thất Di La Cung, ngươi nợ ta một ân tình.
Tần Mục thu hồi tâm mắt, nhìn về phía gương mặt hắn, mỉm cười rồi nói:
- Đạo huynh cắt đứt dây đàn của Tứ công tử chỉ là vì cứu tam lão Phong Thứ mà thôi, phần ân tình này không phải của ta, mà là của tam lão Phong Thứ.
Lão giả tóc trắng lắc đầu, khinh bỉ nói:
- Ngũ lão Phong Thứ là cái thá gì chứ, cũng xứng để ta nể mặt ư? Năm lão già này chẳng được tích sự gì, suốt ngày chỉ biết đào hang dưới gốc cây, sợ rằng không có cơ duyên sống đến kỷ nguyên tiếp theo, đúng là khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. ở kỷ nguyên này, bọn chúng vẫn định ở lại đây, thế nhưng ta cảm thấy phiên quá, nên bèn đuổi bọn chúng đi.
Tân Mục hành lễ, nói:
- Xin hỏi đạo huynh xưng hô thế nào? Có lai lịch gì?
Lão giả tóc trắng cười mà như không cười, nói:
- Lão Thất Di La Cung, ngươi còn không rõ lai lịch của ta hay sao? Năm đó lúc tới gặp ta, ngươi liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của ta, còn cung kính nói là nhận của ta một phần ân tình, hơn nữa còn viết cho ta một tờ giấy nợ.
Tần Mục mở mắt dọc giữa mi tâm ra nhìn qua, thế nhưng không nhìn ra được thực hư của lão giả này, chỉ có thể nhìn thấy chân thân của hắn được bao trùm bởi thần quang, mà mắt dọc giữa mi tâm của hắn lại không thể nhìn xuyên qua thần quang kia.
- Năm đó, chủ nhân Di La Cung tới bái phỏng ta, sau này Thái Dịch lại chặt ta, may mà vì để tránh cường giả tiền sử lẻn qua từ rễ cây, hắn không thể không đưa đạo lộ tới hàng ngày, đổ vào rễ cây của ta, giúp ta giữ được chút hơi tàn. Ta nhân cơ hội Di La Cung phá giải phong ấn để sống lại, vất vả lắm mới bén rễ nảy mầm, ngươi lại mượn rìu của Thái Dịch tới chặt ta.
Lão giả tóc trắng kia liếc Tân Mục một cái, nói:
- Ngươi thấy ta bén rễ nảy mần, bèn trồng vào trong Thân Tàng của mình, thế nhưng không ngờ ngươi lại trồng được thật, đúng là chuyện lạ đời!
Tần Mục trợn to mắt nhìn hắn, không nói được lời nào.
- Đến lúc đó ta mới chợt hiểu ra vì sao năm đó ngươi lại nói mình nhận ân tình của †a, còn cho ta một tờ giấy nợ.
Lão giả tóc trắng lắc đầu, thổn thức nói: - Ta còn cho rằng bản thân chiếm được hời của cái tên giảo hoạt là Thất công tử nhà ngươi, thế nhưng không ngờ đó chẳng phải là món hời gì, mà sự thật chỉ là một cái hố to đùng!
Trong đầu Tân Mục như vang lên tiếng nổ ầm ầm, hết nhìn hắn rồi lại nhìn cây thế giới ở bên cạnh, sau đó lại quay đầu nhìn hắn, cứ lặp đi lặp lại năm lần bảy lượt như vậy.
- Chặt cũng đã chặt rồi, nhưng sau khi tái sinh, ai bảo ta nhận giấy nợ của ngươi chứ?
Lão giả tóc trắng kia mặt ủ mày chau, nhưng cũng nhanh chóng phấn chấn lại, cười nói:
- Thái Dịch cũng muốn chặt ta, may mà ngươi mở miệng khuyên răn, hắn mới không xuống tay. Cuối cùng ta cũng có cơ hội để thở dốc. Động đất ở nơi này mỗi ngày không phải là chấn động truyền tới từ Di La Cung, mà là chấn động sinh ra khi rễ cây của ta đánh cắp năng lượng của đại kiếp hủy điệt, giúp bản thân sinh trưởng.
Tân Mục đột nhiên nhớ ra gì đó, thời điểm cây thế giới mới mọc mần non, Đại Hắc Sơn thường xuyên xảy ra động đất, hơn nữa sau mỗi trận động đất, mầm non của cây thế giới lại đột nhiên lớn hơn hẳn, tốc độ sinh trưởng vô cùng đáng kinh ngạc!
Lúc đó, Tần Mục suy đoán tốc độ sinh trưởng của cây thế giới tăng vọt là do Di La Cung giở trò, cố ý để cây thế giới trưởng thành, thuận tiện cho những cường giả tiền sử dưới rễ cây lẻn qua.
Không ngờ rằng những chấn động đó không phải do Di La Cung gây ra, mà là do rễ cây của cây thế giới cướp đoạt nguyên khí Hỗn Độn để bản thân nhanh chóng sinh trưởng tạo thành!
- Lúc nào ta cũng nơm nớp lo sợ, e sợ Thái Dịch sẽ phát điên rồi lại định chặt ta, may mà hắn đi rồi.
Lão giả tóc trắng cười khúc khích, nói:
- Thái Dịch bảo ngươi ở lại tu sửa Hắc Sơn, kết quả là ngươi cũng rời đi, để lại tên tiểu tử Hư Sinh Hoa ngày ngày chẳng cười lấy một cái, đúng là nhạt nhẽo. Sau này, Hư Sinh Hoa cũng rời đi, ta bèn ra ngoài đi lại một phen, mà những kẻ trốn trong rễ cây của ta cũng bị ta ném hết ra ngoài. Bây giờ ngươi đã biết lai lịch của ta rồi chứ?