Chương 2627: “Chuyện xưa” của Thất công tử (3)
Chương 2627: “Chuyện xưa” của Thất công tử (3)Chương 2627: “Chuyện xưa” của Thất công tử (3)
Người đó vốn muốn giết Thất công tử, thế nhưng sau khi bước ra khỏi mộng cảnh của hắn, người đó lại hoàn toàn không còn nhận ra Thất công tử. Thậm chí sau này, hai người còn trở thành bằng hữu...
Mọi người đồng loạt sởn gai ốc.
Nữ nhân kia thấp giọng nói:
- Ở kỷ nguyên thứ chín, ta cũng từng nghe nói nơi Thất công tử nhập mộng chính là cấm khu lớn nhất của vũ trụ, cũng là cấm khu đáng sợ và thần bí nhất, bất cứ ai cũng không thể bước vào trong đó, nếu không sẽ có đi mà không có về!
- Ở kỷ nguyên thứ mười ba, ta cũng từng nghe thấy lời đồn này!
Nha đầu kia nói chen vào.
Chu Tam Thông im lặng chốc lát, sau đó nói:
- Ta cũng từng nghe nói.
Lão bà gật đầu:
- Lão thân cũng từng nghe nói.
Lão hán thở dài một tiếng, nói:
- Ta cũng từng nghe nói.
Ai nấy đều trầm mặc, lời đồn về cấm khu kia kéo dài từ kỷ nguyên thứ bảy đến kỷ nguyên thứ mười lăm, mà điều khiến cho bọn họ kinh hãi chính là, đến giờ cấm khu kia vẫn còn tồn tại, thậm chí còn vượt qua đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh!
- May là chúng ta không phải kẻ thù của hắn.
Chu Tam Thông đột nhiên bật cười khanh khách.
- Chưa chắc.
Nha đầu kia cười nói:
- Lần đầu tiên tới đây, ngươi bị Thất công tử chặt thành mấy khúc, mà ngươi cũng ra tay với hắn, hơn nữa còn kiêu ngạo mở miệng mắng hẳn.
Chu Tam Thông lập tức ỉu xìu.
Đột nhiên, lão hán biến sắc, thấp giọng nói:
- Có người tới!
Lão bà, nữ nhân, Chu Tam Thông và nha đầu kia đều lập tức trở nên căng thẳng. Đột nhiên, bầu trời bỗng sáng rực, một vầng mặt trời xuất hiện, treo lơ lửng trên không trung.
Lão hán "hừ" một tiếng, ngẩng đầu nói:
- Thái Thượng!
Bầu trời thay đổi, một mặt trời khác lại xuất hiện, tiếp đó khuôn mặt của Đại công tử Thái Thượng dần trở nên rõ ràng. Hai vâng mặt trời lùi về phía sau, hóa thành hai con mắt trên gương mặt của hẳn. Ai nấy đều như lâm đại địch, dường như tất cả mọi người đều từng bị Đại công tử Thái Thượng bắt giữ!
Đại công tử Thái Thượng hệt như một lão quái vật chẳng có việc gì làm. Sau khi đi theo chủ nhân Di La Cung, suốt cả ngày hắn chỉ nhắm vào những người không phục Di La Cung, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ bị hắn bắt lại rồi trấn áp.
Số lượng bia đá trong rừng nhiều không đếm xuể, mà bên trong mỗi một tấm bia đá đều có một người thành đạo tiền sử bị trấn áp phong ấn, rất nhiều người trong đó không thể sống sót, sớm đã hóa thành tro bụi ngay trong tấm bia.
Đại công tử Thái Thượng vẫn thấy không yên tâm. Thậm chí trước khi Tần Mục đến, hẳn còn trồng đạo thụ của mình ở nơi đây, đôi mắt hóa thành vầng mặt trời trên cao, ngày đêm giám sát, không hề bỏ sót ngày nào. Mãi cho đến khi Tân Mục tới đây, bóc trần việc nơi này có gốc đạo thụ thứ tám, bọn họ mới biết Đại công tử Thái Thượng vẫn luôn ở đây theo dõi bọn họ!
Từ sau ngày hôm đó, đạo thụ và con mắt của Thái Thượng mới biến mất.
- Không biết xấu hổi
Nha đầu kia hét lên bầu trời.
- Có giỏi thì xuống đây, quyết đấu với Chu gia gia một trận!
Chu Tam Thông oai phong lẫm liệt hét lớn.
Trên bầu trời, gương mặt của Thái Thượng không hề có bất cứ biểu cảm gì, việc đó chẳng khác nào như chẳng thèm để tâm đến lời nhục mạ của nha đầu kia.
Lão hán tức giận, ngẩng đầu lên nói:
- Thái Thượng, ngươi một tay che trời, thế nhưng không có nghĩa là ngươi bất khả chiến bại! Năm đó ta và ngươi cùng nổi danh, nếu như không phải ta chủ động để ngươi trấn áp, sao ngươi có thể làm bậy trước mặt ta?
Đúng lúc này, gương mặt của Thái Thượng trên bầu trời càng lúc càng thấp xuống, hết như đang cúi người nhìn về phía bọn họ, thế nhưng loại áp lực như thể trời sập xuống này khiến bọn họ không khỏi toát mồ hôi hột.
Bọn họ bị giam giữ quá lâu, cho nên thực lực tu vi đã kém xa trước đây, trong khi đó Thái Thượng lại càng ngày càng mạnh, cho nên nay bọn họ cả đã không còn xứng là đối thủ của Thái Thượng.
Thời điểm áp lực này đạt đến đỉnh điểm, cuối cùng mọi người cũng không nhịn được nữa mà chuẩn bị ra tay. Đột nhiên, gương mặt của Thái Thượng đè ép xuống rừng bia đá, sau đó thu nhỏ, rơi xuống trong đó.
Vụt... Chu Tam Thông là người đầu tiên không khống chế được mình, không tự chủ được mà bay ngược về phía sau, 'soạt" một tiếng chui vào trong tấm bia đá, biến thành một người trong bia.
Chu Tam Thông điên cuồng giãy giụa rồi gào thét trong tấm bia đá, thế nhưng âm thanh lại không thể truyền ra ngoài.
Soạt soạt soạtI
Từng tia sáng lóe lên, nha đầu, nữ nhân và lão bà kia cũng bay ngược về phía sau, rơi vào trong từng tấm bia đá, đồng thời cũng chỉ có thể vật lộn trong từng tấm bia đá sáng như gương, không thể thoát thân.
Đại công tử Thái Thượng bước ra khỏi rừng bia đá. Mặc dù Tân Mục đã bỏ một tấm bia đá lên trên Kim Thuyền Độ Thế, để Kim Thuyền mang tấm bia đá đến Tổ Đình, tránh cho Thái Thượng sửa chữa lại trận pháp của rừng bia đá, thế nhưng dường như Thái Thượng chính là tấm bia đá bị khuyết thiếu kia, bởi lẽ lúc đặt chân xuống rừng bia đá, hắn lại vừa khéo bổ khuyết cho trận pháp này.