Chương 2690: Tên của ngươi
Chương 2690: Tên của ngươiChương 2690: Tên của ngươi
- Đệ tử có hậu, bởi vậy dẫn đồ tôn tới đây bái kiến sư phụ.
Tần Mục hành lễ, nói:
- Kính xin sư phụ ban tên cho đồ tôn.
Nam Tương Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đạo thụ có mười sáu đạo quả. Đó chính là đạo thụ của chủ nhân Di La Cung, mà dưới gốc đạo thụ đó là một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng.
Nam Tương Nguyên Quân đau xót, không kìm được lòng mà quỳ xuống, gập người lạy sâu.
Chủ nhân Di La Cung - sư phụ của tất cả mọi người xuyên suốt mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, quả thật như những gì Tần Mục nói, đã hóa đạo rồi diệt vong!
Đột nhiên, giọng nói của chủ nhân Di La Cung vang lên: - Ngươi ôm đứa con của ngươi tiến lên phía trước, để ta xem thử xem.
Linh Dục Tú do dự chốc lát. Tân Mục đứng bên cạnh gật đầu, lúc này nàng mới đánh bạo ôm đứa trẻ bước tới trước mặt bộ xương khô dưới gốc đạo thụ kia.
Bộ xương khô đó vươn hai tay ra, đón lấy đứa trẻ, sau đó cúi đầu nhìn một lúc lâu.
- Thiện tai, có lẽ tương lai còn có thể.
Bộ xương khô kia trả lại đứa trẻ cho Linh Dục Tú. Linh Dục Tú vội vàng ôm lấy đứa trẻ rồi lui xuống, e ngại bộ xương khô sẽ khiến cho đứa trẻ sợ hãi.
Giọng nói của chủ nhân Di La Cung vang lên, bên trong ẩn chứa chút vui mừng:
- Mục đạo hữu, có lẽ ngươi đã sinh ra được một đứa trẻ tốt. Tốt lắm, tốt lắm... Ta suy tính tương lai, thấy khắp nơi đều là hư không, chẳng có lấy chút sinh cơ nào, nói không chừng sinh cơ sẽ ứng lên người nàng.
Khi đối đãi với người khác, hắn không hề cho rằng bản thân là sư phụ, mà thường chỉ xưng hô như đạo hữu, chẳng hề coi thường đối phương vì tu vi thấp hay là vãn bối.
- Nàng sinh ra ứng với kiếp vận, hơn nữa còn mang trong mình linh tính và sinh cơ của mười lăm kỷ nguyên vũ trụ, có lẽ tương lai có khả năng hóa thành hư không.
Chủ nhân Di La Cung nói:
- Ta lấy một chữ Linh, lại lấy thêm một chữ Quân, hy vọng nàng có thể mang theo linh tính của vũ trụ quá khứ, trở thành người đứng đầu của kỷ nguyên thứ mười bảy.
- Tân Linh Quân?
Tân Mục rất vui vẻ, mà Linh Dục Tú cũng rất yêu thích cái tên này. Nàng thâm nhủ:
- Cái tên này còn mang theo họ của Linh gia ta, sư phụ đúng là người vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Chủ nhân Di La Cung nói:
- Các ngươi có thể quay về rồi. Đi đường cẩn thận.
Tân Mục hơi sửng sốt, chỉ cảm thấy câu nói "đi đường cẩn thận" này có thâm ý sâu xa.
- Dám xin sư phụ ban phúc cho Linh Quân!
Tân Mục khom người cúi lạy, nói.
- Cần gì đến lượt ta ban phúc?
Giọng nói của chủ nhân Di La Cung vang lên:
- Phúc phận mà ngươi cho nàng đã đủ để nàng tiếp nhận. Nếu như ta lại ban phúc cho nàng, vậy thì nàng sẽ không tiếp nhận nổi. Đó chẳng những không phải là phúc phận, mà còn là tai họa. Mục đạo hữu, để lại một con đường sống cho đứa trẻ của ngươi đi.
Tân Mục căng thẳng, muốn hỏi kỹ, nhưng chủ nhân Di La Cung đã chìm vào trong im lặng. Hắn mở miệng hỏi, nhưng chủ nhân Di La Cung từ đầu đến cuối lại chẳng hề đáp lại.
Tần Mục thở dài một tiếng, hắn biết vị sư phụ của hắn thần thông quảng đại tới mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có thể tính ra tương lai.
Không chỉ có vậy, chủ nhân Di La Cung còn có thể tìm ra thứ mà Tần Mục không thể dò ra được từ manh mối.
Hắn biết trước, nhưng lại không muốn nói ra, Tân Mục cũng chỉ đành từ bỏ.
Tần Mục nắm tay Linh Dục Tú, ôm lấy Tần Linh Quân khom người hành lễ, sau đó bước ra khỏi Di La Cung.
Nam Tương Nguyên Quân do dự chốc lát. Nàng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi chủ nhân Di La Cung, thế nhưng Tân Mục đã rời đi, hơn nữa chủ nhân Di La Cung cũng rơi vào tử vong một lần nữa, cho nên nàng cũng chỉ đành rời khỏi Di La Cung.
Nàng quay đầu nhìn lại, cửa cung đã đóng lại.
Nam Tương Nguyên Quân than ngắn thở dài, buồn bã mất mát.
Chủ nhân Di La Cung - sư phụ của tất cả mọi người xuyên suốt mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, thật sự đã chết rồi.
Tần Mục đi tới Kim Thuyền, mỉm cười nói:
- Chúng ta cứ ở lại nơi này mấy ngày trước, ta cần phải khiến bản thân đạt đến trạng thái đỉnh phong, sau đó chúng ta mới rời đi. Chuyến đi lần này, chỉ sợ còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với lúc tới.
Linh Dục Tú gật đầu, nói:
- Nam Tương tỷ tỷ, ngươi quay về trước đi, cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi trên đường.
Nam Tương Nguyên Quân chân chừ một lát, gật đầu, nói:
- Công tử, phu nhân, lần này ta không giúp được gì, đành cáo lui trước.
Tân Mục nói đa tạ Nam Tương Nguyên Quân vội vàng nói:
- Không dám. Công tử và phu nhân nhớ cẩn thận!
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Phu thê hai người đưa mắt nhìn nàng đi xa. Linh Dục Tú nói:
- Nam Tương tỷ tỷ này không phải là kẻ xấu.
- Thật ra trong Di La Cung, căn bản tất cả mọi người đều không phải kẻ xấu.
Tân Mục cười nói:
- Bao gồm cả ta cũng không phải kẻ xấu. Cho dù là người thành đạo hay điện chủ của Di La Cung, bao gồm cả điện chủ Linh Quan trông có vẻ vô cùng tàn độc, cũng mang trong mình lý tưởng cứu vớt thế gian.