Chương 2689: Nữ nhi của Mục Thiên Tôn (3)
Chương 2689: Nữ nhi của Mục Thiên Tôn (3)Chương 2689: Nữ nhi của Mục Thiên Tôn (3)
Đừng đi tiếp nữa, để đứa trẻ này sinh ra ở kỷ nguyên thứ hai là được rồi, trắc trở sau này của nó cũng sẽ bớt đi chút ít...
Tân Mục sửng sốt, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu cười nói:
- Thái Thượng sư huynh cho rằng ta không thể ngăn cản kiếp nạn thay nó hay sao?
Thái Thượng lắc đầu:
- Đương nhiên Hỗn Độn có khả năng ngăn cản được tất cả kiếp nạn, thế nhưng đối với đứa trẻ này mà nói lại không phải là chuyện tốt. Trăng tròn thì khuyết, nước đầy thì tràn, Thất công tử cũng không phải vừa xuất thế đã là Thất công tử, cần phải có quá trình để trưởng thành. Sư đệ, ngươi cho rằng là vì sao? Tân Mục lại suy nghĩ một lát, cười nói:
- Vậy thì theo sư huynh.
Thái Thượng không nói nữa, đạo thụ cô quạnh cùng với hắn dần chìm vào trong đại kiếp hủy diệt, trông như thể hóa đạo.
Tần Mục mỉm cười, lắc đầu nói:
- Bắt chước theo sư phụ, nhưng làm thế nào cũng không giống.
Nam Tương lén hỏi:
- Thất công tử, Đại công tử bắt chước sư phụ cái gì vậy? Mỗi lần ta gặp hắn đều cảm thấy bất an, không dám nhìn thẳng, cảm giác như đang gặp mặt sư phụ vậy. Hắn thật sự rất giống sư phụ, vì sao công tử lại nói hắn bắt chước không giống?
Tân Mục cười nói:
- Hắn bắt chước cái chết của sư phụ. Đạo tâm của sư phụ đã chết, hóa đạo rồi diệt vong. Mới nãy Thái Thượng sư huynh trông có vẻ đạo tâm đã chết, hóa đạo rồi, nhưng làm thế nào cũng không thể chết được.
Nam Tương líu lưỡi, sắc mặc cổ quái:
- Sao mà Đại công tử lại có tật xấu lạ kỳ như vậy? Lúc trước ở trong Di La Cung, †a lại chẳng hề nhìn ra...
Dù rằng Đại công tử Thái Thượng đã rời đi, song Tân Mục lại không hề nhân cơ hội tiến vào đại kiếp hủy diệt của kỷ nguyên thứ nhất, mà để Kim Thuyền dừng lại trên dòng sông Hỗn Độn của kỷ nguyên thứ hai.
Hắn không phải là người nói lời giữ lời, hắn chỉ cảm thấy lời nói của Thái Thượng rất có lý mà thôi.
Nếu như ngay từ đầu đã là kẻ có tư chất ngút trời, tài hoa tuyệt thế, chưa chắc Tân Mục đã có được thành tựu như bây giờ!
Đứa con của hắn cũng như vậy.
Trong chuyến đi tới Di La Cung lần này, nếu như đứa con của hắn hấp thụ sức mạnh của đại kiếp hủy diệt trong mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, vậy thì lúc ra đời sẽ quá hoàn mỹ, không hề có chút khuyết điểm nào, vậy thì đối với đứa trẻ mà nói chẳng những không có lợi, trái lại còn có tác hại lớn.
Quá hoàn mỹ, không học cũng biết, không tìm tòi cũng tự hiểu, sẽ chỉ biết nó là thế nào nhưng lại không biết vì sao nó lại như thế.
Để lại một khuyết điểm, trong quá trình trưởng thành, nó sẽ tìm kiếm một cơ hội để bù đắp cho khuyết điểm, chậm rãi lĩnh ngộ những gì mà mình có được trước khi ra đời, có thể nói đây là một chuyện tốt với đứa trẻ.
Vả lại, quá vẹn toàn, quả thật sẽ kéo đến rất nhiều kiếp nạn.
Loại kiếp nạn này bắt nguồn từ sự ghen ghét đố ky và ngấp nghé của những cường giả bên ngoài và kẻ kiến thức hạn hẹp.
Càng vẹn toàn thì càng hoàn mỹ, kiếp số cũng càng mạnh càng nhiều!
Mười mấy ngày sau, cuối cùng Đại La Thiên cũng lâm bồn. Nam Tương Nguyên Quân đuổi Tân Mục ra ngoài, đỡ đẻ cho Linh Dục Tú. Tần Mục ở bên ngoài đi đi lại lại, đột nhiên một tiếng khóc oe oe vang lên, khiến trái tim đang treo lơ lửng của Tần Mục rốt cuộc cũng rơi xuống. Hắn không nhịn được mà bật cười ha hả, nước mắt đầy mặt.
- Có thể vào rồi!
Nam Tương thò đầu ra khỏi kim điện, vẫy tay nói.
Tân Mục vội vàng bước vào trong, gấp gáp hỏi:
- Là nam hay nữ?
- Là nam hay nữ, chẳng phải bản thân ngươi cũng biết sao?
Nam Tương kinh ngạc, liếc hắn một cái.
Tân Mục xoa tay, cười he he nói:
- Ta vấn chưa dám xem.
- Là một nha đầu.
Giọng nói của Linh Dục Tú vang lên.
Tân Mục vội vã bước tới, cười nói:
- Ta vẫn luôn muốn một nha đầu. Để †a ôm chút.
Nam Tương mỉm cười nhìn đôi phu thê đang tựa vào nhau, thầm nghĩ:
- Hóa ra Thất công tử cũng có nhân tính. Thất công tử của trước kia là kẻ vô nhân tính biết bao...
- Có thể đi gặp sư phụ rồi!
Một lúc lâu sau, Tân Mục bước ra khỏi kim điện, hứng trí bừng bừng, cười nói: - Nhờ sư phụ đặt tên cho nữ nhi của †a.
Cuối cùng Kim Thuyền Độ Thế cũng tới Di La Cung, mà Di La Cung của bây giờ vẫn lạnh lẽo vắng vẻ như xưa. Tân Mục bước xuống khỏi Kim Thuyền, Linh Dục Tú ôm lấy nữ nhi, cùng hắn đi về phía Di La Cung.
Nam Tương Nguyên Quân do dự chốc lát, sau đó vẫn đi theo bọn họ. Nàng nhìn Di La Cung càng ngày càng gần trước mắt, trong lòng bách vị tạp trần:
- Sư phụ thật sự đã chết rồi sao? Vậy thì những gì mà Tam công tử và Tứ công tử đang làm hiện tại là đúng hay là sai? Ngay cả sư phụ cũng mất đi lòng tin...
Nàng theo chân đôi phu thê Tân Mục đến trước Di La Cung. Tân Mục gõ cửa, cánh cửa của Di La Cung mở ra, tử khí Hồng Mông mờ mịt dao động. Nam Tương lén nhìn vào bên trong điện, nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đôi phu thê Tần Mục ôm lấy đứa trẻ bước vào trong điện. Nam Tương Nguyên Quân nghiến răng, cũng đi theo bọn họ vào trong Di La Cung.