Chương 2710: Sắp xếp sao cho thỏa đáng (2)
Chương 2710: Sắp xếp sao cho thỏa đáng (2)Chương 2710: Sắp xếp sao cho thỏa đáng (2)
-Ở trong rừng bia đá, bọn ta còn có thể oai phong lẫm liệt, ba hoa bốc phét, kể lại sự tích của mình năm đó, nhưng mà nhập thế...
Chu Tam Thông gãi đống lông mao sau ót, lắc đầu nói:
- Ha ha! Còn có ai nhận ra bọn ta? Trong tương lai, có lẽ còn chưa kịp khoác lác đã bị người ta làm thịt rồi.
Hai mắt Tần Mục sáng rực, đột nhiên nói:
- Đông Dương đạo huynh, chư vị, nếu như các ngươi tin ta, ta có thể cho các ngươi một cơ hội.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong, nhưng cũng có chút do dự và sợ hãi, hơn nữa còn là sợ hãi tương lai.
Bọn họ bị trấn áp ở nơi này, trông có vẻ đều là hung thần ác sát, thế nhưng sau khi trải qua đại kiếp hủy diệt và đại kiếp sáng sinh của từng kỷ nguyên vũ trụ, bọn họ sớm đã không còn hoài bão chí lớn, mà là trở thành một đám người đáng thương.
Tân Mục ho khan một tiếng, nói:
- Thương Quân cũng từng bị trấn áp ở nơi này, nhưng sau đó vẫn đi theo ta. Các ngươi biết Tiểu Thương là một con người rất trung hậu thành thật, thiện lương chất phác, thế nhưng nếu hắn muốn tiến vào vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy thì cũng phải làm theo quy củ của ta. Trước đây, hắn làm không ít việc ác, song ta vẫn cho hắn cơ hội để hối cải, ngóc đầu trở lại. Diên Khang của ta có Lục Đạo Thiên Luân, có thể giúp con người ta luân hồi chuyển thế, cho nên ta bèn để Tiểu Thương chuyển thế...
Thái Dịch nhướn mày, liếc hắn một cái.
Tân Mục ho khan một tiếng, cẩn thận nói:
- Trước khi chuyển thế, Thương Quân đã phân giải đại đạo của mình, gì mà Đại La Thiên, gì mà đạo thụ đạo hoa đạo quả, gì mà Sát Đạo, tất cả đều đồng loạt tan biến, quay về trời đất, nuôi dưỡng vũ trụ của kỷ nguyên thứ mười bảy. Có thể nói, Tiểu Thương như được chuyển thế thành một tờ giấy trắng, làm lại từ đầu.
Thái Dịch liếc mắt nhìn hắn, Tân Mục lại ho khan một tiếng, nói:
- Mà bây giờ, vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy của ta đang trong thời kỳ biến pháp Diên Khang, hừng hực khí thế, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chắc hẳn giờ đây Tiểu Thương đã trở thành một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, cũng là thế hệ xuất sắc của Diên Khang ta.
Thái Dịch còn đang định liếc xéo hẳn thêm cái nữa, Tân Mục đã hung ác trừng mắt nhìn qua, sau đó quay đầu lại, dùng gương mặt hiền từ nói cười với mọi người:
- Tiểu Thương có thể làm như vậy, chư vị cũng có thể làm như vậy. Đạo tâm của hắn chưa hề thay đổi. Hắn tự tin chuyển thế trọng sinh, vẫn là nhân tài số một thiên hạ, vẫn có thể theo kịp biến pháp Diên Khang, thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu tương lai của cải cách! Nếu như chư vị cho rằng mình có thể sánh ngang với hắn, không ngại giống như hẳn, vậy thì có thể chuyển thế tới Diên Khang ta. Nhưng nếu như chư vị cho rằng mình không bằng hắn, vậy thì bỏ đi, các ngươi cứ việc ở lại nơi này.
Lão hán Đông Dương do dự chốc lát. Mặc dù lời nói của Tân Mục không đáng tin lắm, thế nhưng quả thật lại rất có sức hấp dẫn.
Mọi người cũng hơi do dự. Lời nói này của Tân Mục khiến người ta có một loại cảm giác như đã đào xong hố chỉ chờ ngươi nhảy xuống, không đáng tin lắm.
Vả lại, bảo bọn họ từ bỏ tất cả, từ bỏ đạo hạnh trước đó của mình, từ bỏ nhục thân, nguyên thần, đạo thụ, đạo quả, bọn họ cũng thật sự không nỡ.
Nếu như vậy, mấy tỉ năm thậm chí là mấy chục tỉ năm khổ tu của bọn họ còn có ý nghĩa gì?
Tân Mục nhìn mọi người một cái thật sâu, nói một cách đầy ẩn ý:
- Chư vị đạo huynh, các ngươi phải biết một điều, đó là tương lai những kẻ thành đạo trong quá khứ muốn luân hồi chuyển thế, chưa chắc ta đã cho bọn họ cơ hội này, ví dụ như Di La Cung, ví dụ như đám người khai thiên, ví dụ như thuộc hạ của Vô Nhai lão nhân.
Hắn lạnh lùng nói: - Kết cục của bọn họ chỉ có một, đó chính là tự phân giải đại đạo, trả lại năng lượng đã cướp đoạt cho vũ trụ. Trong khoảng thời gian chiến tranh và giết chóc nổ ra này, thứ nghênh đón bọn họ chỉ có...
Hắn mím môi một cái:
- Hồn phi phách tán!
Lão bà nhìn lão hán Đông Dương, mở miệng, nhưng lại không nói gì, mà Chu Tam Thông, nữ nhân và nha đầu kia cũng đồng loạt nhìn về phía lão hán Đông Dương. Bọn họ khó lòng đưa ra quyết định, chỉ đành xin sự giúp đỡ từ Đông Dương.
Lão hán Đông Dương dùng đôi mắt già nua lờ mờ nhìn về phía Thái Dịch, sau đó khàn giọng nói:
- Đạo huynh...
Thái Dịch thở dài thườn thượt, nói:
- Tân đạo hữu quyết tâm xử lý hết tất cả những kẻ thối nát trong tiền sử, cho dù là chủ nhân Thiên Đô hay chủ nhân Di La Cung thì cũng đều là những kẻ thối nát trong tiền sử. Chủ nhân Di La Cung rất thông minh, đạo tâm của hắn đã chết, hắn đành chủ động phân giải đại đạo, trả tu vi của mình lại cho vũ trụ.
Lão hán Đông Dương lập tức hiểu ý.
Thế nhưng Thái Dịch vẫn sợ hắn không hiểu, bèn tiếp tục nói:
- Sở dĩ ta có thể giữ được thực lực tu vi là bởi vì nhục thân và nguyên thần của ta đều là Thái Dịch của vũ trụ này, không cần thiết phải trả lại, thế nhưng các ngươi thì khác.