Chương 2720: Tân Mục của ba ngàn năm sau (3)
Chương 2720: Tân Mục của ba ngàn năm sau (3)Chương 2720: Tân Mục của ba ngàn năm sau (3)
Ở đỉnh chuông vũ trụ là một tòa Hỗn Độn Điện nguy nga, trấn áp trong Tổ Đình của kỷ nguyên thứ mười bảy. Nguyên khí Hỗn Độn cuồn cuộn tuôn từ trong điện, hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Bên trong bàn tay kia là đại kiếp sáng sinh đang bạo phát, hình thành nên cảnh tượng tráng lệ của Hồng Chung Vũ Trụ, xuyên qua mười sáu dòng sông Hỗn Độn vòng quanh cây thế giới, mở ra một con đường cho đám người Khai Hoàng tấn công tới cây thế giới.
Mà bên trong mười sáu dòng sông Hỗn Độn kia, vô số sợi rễ khổng lồ của cây thế giới đan xen với nhau, cắm vào trong chiếc chuông, hạn chế uy năng của nó.
Đó là bản thể của Vô Nhai lão nhân đang chiến đấu với Tân Mục! Vô số cường giả của kỷ nguyên thứ mười sáu bò lên từ gốc cây, đánh vào bên trong chiếc chuông, huyết chiến với đám người Khai Hoàng Tân Nghiệp, chém giết đến mức trời đất mịt mùi
Coondg...
Tiếng chuông khai thiên tích địa vẫn đang vang vọng, trùng trùng điệp điệp, vọt tới Đại Hắc Sơn. Dưới chân núi Đại Hắc Sơn, vô số ngọn núi do rễ cây đời trước của cây thế giới hóa thành bay lên trong tiếng chuông, sau đó nứt ra, vỡ nát, hóa thành bụi mịn!
Bên trên Kim Thuyền Độ Thế, mọi người kinh hãi không thôi, thế nhưng chiếc thuyền này không hề xông thẳng vào chiếc chuông, mà bay về phía Hỗn Độn Điện trên đỉnh chuông.
Bọn họ dõi mắt trông xa, chỉ thấy cánh cửa của Hỗn Độn Điện mở rộng, bên trong hỗn độn mênh mông, trung tâm đại điện cũng có một gốc cây thế giới như ẩn như hiện.
Mà bên trong làn sương mù hỗn độn, bóng dáng Tân Mục lờ mờ tọa trấn ở nơi đó.
Bàn tay khổng lồ thò ra từ nguyên khí Hỗn Độn kia chính là bàn tay của hắn!
Sau khi tiếng chuông vang vọng, vạn đạo phía trước chiếc chuông lớn kia nhanh chóng xoay tròn, thu nhỏ lại, đám người Khai Hoàng lập tức rút về.
Chiếc chuông khổng lồ trấn áp mười sáu dòng sông Hỗn Độn kia liên tục thu nhỏ, rễ cây thế giới do Vô Nhai lão nhân khống chế cũng thu nhỏ theo. Đám cưởng giả tiền sử trên đó vội vàng chạy trốn theo gốc cây, không dám ở lại thêm chút nào.
Chẳng mấy chốc, đám người Khai Hoàng đã đến dòng sông Hỗn Độn thứ nhất. Bọn họ phi người nhảy lên, đáp xuống phía trước Hỗn Độn Điện, mà chiếc chuông kia cũng đã thu nhỏ về trạng thái Ngũ Thái.
Tiếp đó, tiếng chuông lanh lảnh lại truyền tới, trạng thái Ngũ Thái biến mất, hóa thành một chiếc chuông Hỗn Độn cao bằng đầu người, được Tân Mục cầm trong tay.
Tân Mục đứng dậy, treo chiếc chuông lớn này dưới mái hiên của Hỗn Độn Điện, sau đó phất tay tản đám nguyên khí Hỗn Độn đi. Hắn cười nói:
- Bà bà, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi.
Hỗn Độn Điện đưa mọi người lùi ra khỏi phạm vi của cây thế giới, mà Vô Nhai lão nhân cũng chưa từng dẫn người truy kích, hai bên cứ vậy mà ngừng chiến.
- Vô Nhai lão nhân không dám đuổi theo.
Tân Mục quay lại Kim Thuyền Độ Thế, tách đống bảo vật chất thành núi ra, dẫn theo mọi người bước vào kim điện trên thuyền, sau đó mời mọi người ngồi xuống rồi nói:
- Lần trước Di La Cung đánh lén, bọn ta cũng tham gia vào, đánh cho hắn bị thương. Hắn ép lui Di La Cung, còn ta thì nhân cơ hội đánh vào. Vô Nhai lão nhân của lúc đó ngoan ngoãn nhất, dù cho đánh thế nào cũng không chịu đánh trả. Ngươi là... Chu Tam Thông!
Tân Mục nhìn Chu Tam Thông, lập tức từ linh hồn lội ngược dòng thời gian để tìm hiểu kiếp trước, nhận ra cố nhân. Hắn cười nói:
- Tu vi của Chu đạo hữu hẵng còn yếu, ngang ngửa Âm Thiên Tử lúc trước, sao lại chạy đến đây vậy?
Đại đạo Luân Hồi của hắn càng ngày càng cao thâm, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lai lịch của Chu Tam Thông.
Tân Phượng Thanh nói: - Hắn nằng nặc đòi đến, ta cũng không khuyên can được, chỉ đành mặc kệ hắn.
Chu Tam Thông thầm không vui:
~- Ngươi khuyên can ta lúc nào? Ngươi chỉ cần khuyên một chút, ta... ta vẫn sẽ không nhịn được mà chạy tới.
Tư bà bà lấy một đống điển tịch phong phú trong Thần Tàng của mình ra, đưa cho Tần Mục, nói:
- Những năm này, thành quả của biến pháp ngày một nhiều hơn, ta mang phần hữu dụng trong đó đến cho ngươi rồi. Ngươi tự xem đi.
Tần Mục cất mấy cuốn điển tịch kia đi, vui vẻ phát ra tiếng cười sảng khoái:
- Đến thì cũng đến rồi, không thành vấn đề, chỉ cần không bị đánh thành hỗn độn thì vẫn có thể cứu được, cơ mà bất cứ ai trong Tổ Đình đều có thực lực đánh hẳn thành hỗn độn...
Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói:
- Đất ở đâu mà chẳng chôn người? Chết ở chỗ nào cũng như nhau cả.
Chu Tam Thông đen mặt:
- Hai người các ngươi nói y hệt nhau, chẳng trách lại là huynh đệ ruột...
Cơ thể Tần Mục lóe lên một cái, từng Tần Mục nho nhỏ bước ra, đứng đầy khắp các ngóc ngách bên trong kim điện, nhanh chóng đọc điển tịch do Tư bà bà mang đến. Tần Mục nói:
- Trong ba ngàn năm ở Tổ Đình, bọn ta cũng chẳng hề nhàn rỗi. Ngự đệ và Hư huynh vẫn luôn chỉnh sửa đạo pháp thần thông, một là sắp xếp lại các loại pháp môn thần thông mà đám cường giả tiền sử tu luyện, hai là ghi chép đạo pháp thần thông mà bọn ta sáng tạo ra trong khoảng thời gian này. Đợi đến khi Giang Bạch Khuê và Đạo Tổ thành đạo, bọn họ sẽ quay về, truyền thụ đạo pháp thân thông ở nơi này cho Diên Khang.