Chương 2735: Đâm sau lưng
Chương 2735: Đâm sau lưngChương 2735: Đâm sau lưng
Mọi người liên tục gật đầu, nói:
- Thực lực của Mục Thiên Tôn lại tiến bộ rồi!
Ngày thứ hai, đám người Sơ Tổ Nhân Hoàng bao vây thành Ngọc Kinh, mà Vô Nhai lão nhân cũng dẫn theo gần một vạn cường giả tiền sử tới, trong đó không thiếu người thành đạo.
Vô Nhai lão nhân đích thân xuất chiến, sánh vai với Tân Mục. Khóe miệng hắn co giật:
- Lão Thất Di La Cung, lần trước ngươi liên thủ với thành Ngọc Kinh tấn công ta, khiến ta nhĩn rõ bộ mặt của ngươi. Ngươi là nhân vật chuyên đâm sau lưng người khác, ta rất khó tin tưởng được ngươi. Lần này, ngươi đối phó với cây thương của Tam công tử, ta đối phó với cây đàn của Tứ công tử. Chúng ta làm việc không liên quan đến nhau, không ai được vượt quá giới hạn.
Vết bầm nhẹ trên mặt Tân Mục vẫn chưa biến mất. Hắn nói:
- Đạo huynh, chẳng phải lần trước ta đâm sau lưng thành Ngọc Kinh là vì cứu ngươi hay sao? Ngươi không những không cảm kích ta, trái lại còn nó ta mặt mũi khó ưa. Đạo huynh, mặt mũi của ngươi thì thế nào?
Trên mặt Vô Nhai lão nhân cũng có vết bầm tím chưa tan. Hắn lạnh lùng nói:
- Vì để cứu ta? Người đánh ta là ngươi, cứu ta cũng là ngươi, làm sao ngươi vô tội được? Hỗn Độn, người cũng như tên, làm việc bừa bãi, khiến người ta khó mà nhìn thấu! Thật ra ngươi hoàn toàn có thể giống như chủ nhân Di La Cung, ta nói gì thì nghe nấy. Ta có thể bảo vệ ngươi và Diên Khang của ngươi, giúp ngươi trở thành một chủ nhân Di La Cung khác! - Một chủ nhân Di La Cung khác?
Tân Mục bật cười ha hả, sắc mặt Vô Nhai lão nhân hết trắng rồi lại xanh. Tân Mục ngừng cười, lắc đầu nói:
- Vô Nhai đạo huynh, ta sẽ không trở thành chủ nhân Di La Cung, vả lại chủ nhân Di La Cung cũng không hề răm rắp nghe theo những gì ngươi nói. Mặc dù ngươi khoe khoang đạo thụ của chủ nhân Di La Cung cũng bắt chước theo ngươi, thế nhưng ngay cả ngươi cũng phải gọi hắn một tiếng sư phụ. Không có hắn khai sáng đạo pháp, khai sáng Đạo Cảnh, ngươi cũng chỉ là một gốc cây mu muội và dốt nát. Có hắn mới có ngươi, chứ không phải là có ngươi mới có hắn.
Vô Nhai lão nhân càng xanh mặt hơn, không hề phản bác lại.
Tần Mục chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía cây đàn bên trong thành Ngọc Kinh Tổ Đình. Tiếng đàn vang lên, phòng ngự thành Ngọc Kinh, biến nơi đó trở thành một thánh vực không vững chắc không gì phá nổi.
- Thế nhưng đạo huynh có thể yên tâm, chỉ cần Di La Cung thế mạnh, chúng ta sẽ trời sinh là đồng minh, ta sẽ không để cho ngươi chết.
Tân Mục thản nhiên nói.
Vô Nhai lão nhân hiểu ý, nói:
- Chỉ cần chúng ta liên thủ đánh bại thành Ngọc Kinh, vậy thì thế lực của ta sẽ lại là lớn nhất, cho nên đến lúc đó ngươi sẽ liên thủ với thành Ngọc Kinh đối phó ta một lần nữa. Không biết ta hiểu như vậy có đúng không?
Tân Mục mỉm cười gật đầu.
Vô Nhai lão nhân hừ một tiếng, nói:
- Hỗn Độn, lão phu được chủ nhân Di La Cung gọi là Vô Nhai, ý nói lão phu sống cũng vô tận, đạo cũng vô tận. Lão phu cũng đặt cho ngươi một cái tên là vô sỉ, sống cũng vô sỉ, đạo cũng vô sỉ.
- Đạo huynh quá khen.
Tân Mục khiêm tốn nói.
Vô Nhai lão nhân ôm một bụng tức giận, hận không thể lập tức dùng tay xé xác hắn, thế nhưng đối phó với thành Ngọc Kinh là việc bắt buộc, nếu không khi đạo binh của hai vị công tử đều giáng xuống Tổ Đình, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
- May mà ngoại trừ ngươi ra, ta vẫn còn một đồng minh khác!
Đôi mắt của Vô Nhai lão nhân lóe lên. Hắn liếc nhìn bầu trời, sau đó chợt hét lên:
- Ra tay đi
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phía bên ngoài thành Ngọc Kinh Tổ Đình ầm ầm nứt ra, đất chuyển núi dời, từng chiếc rễ khổng lồ nhô ra khỏi mặt đất, cắm xuyên vào trong ngàn vạn dị vực do tiếng đàn của công tử Tử Tiêu hình thành!
Rễ cây của cây thế giới và thần thông của Tứ công tử ẩn chứa trong ngàn vạn dị vực va chạm với nhau, tạo thành nhiễu loại không trung, trông cực kỳ đáng sợ. Rễ cây của cây thế giới chẳng khác nào vô số cánh tay của Vô Nhai lão nhân đang thi triển các loại thần thông, chống lại thân thông của Tứ công tử!
Những cường giả và người thành đạo dưới trướng Vô Nhai lão nhân lập tức vọt tới, đạp lên rễ cây thế giới như đang bước đi trên những ngọn núi tráng lệ hệt như những con rồng uốn lượn. Bọn họ bước đi như bay, đánh vào trong thành!
Bảy mươi hai điện chủ và chín mươi sáu người thành đạo trong thành sớm đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch, chờ đợi hai người đưa binh tới công thành, lúc thấy vậy thì lập tức lao tới.
Cùng lúc đó, phía sau lưng Tân Mục xuất hiện một tòa Hỗn Độn Điện, Hồng Chung Vũ Trụ rơi vào lòng bàn tay hẳn.
Nguyên khí Hỗn Độn chợt cuộn trào rồi mở rộng, hóa thành một vùng biển Hỗn Độn.
Tân Mục nâng Hồng Chung Vũ Trụ của mình lên, bàn tay đánh về phía trước.
Coong...
Tiếng chuông vọt vào trong thành Ngọc Kinh như thể đang mở ra vũ trụ. Khoảnh khắc tiếng chuông vang vọng, thành lâu thành quách bên trong thành Ngọc Kinh bay lên, vỡ nát, vô số thần kim tốt nhất được dùng dể luyện chế ra từng viên gạch đồng loạt bay lên, bay ngược về phía sau.