Chương 2736: Đâm sau lưng (2)
Chương 2736: Đâm sau lưng (2)Chương 2736: Đâm sau lưng (2)
Diễn hóa Ngũ Thái, quần tỉnh hiển hiện, tinh hà tỉnh đấu hình thành nên hình dáng chiếc chuông đánh vào trong thành.
- Giết!
Đám người Lam Ngự Điền theo sát phía sau, ập vào trong chiếc chuông.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho đám cường giả Diên Khang mới tới như Sơ Tổ Nhân Hoàng nhiệt huyết sôi trào. Tân Phượng Thanh cao giọng hét lên:
- Đám người mới tới các ngươi theo sát ta và Thiên Âm nương nương, lúc sắp chết thì nhớ nói một tiếng.
Đám người Sơ Tổ và Nam Đế lạnh buốt cả sống lưng. Chu Tam Thông đuổi theo bọn họ, cười nói:
- Các ngươi cứ việc yên tâm, Thổ Bá, Thiên Công và Thiên Âm có nhiều thủ đoạn lắm, các ngươi khó mà chết được. Trong sách ta cũng đã viết rồi, dù gì còn có cả Dược Vương Thân!
Mọi người kiên trì tiến lên phía trước. Trước mặt, đám người thành đạo như Khai Hoàng và Lam Ngự Điền đã va chạm trực diện với đám cường giả của thành Ngọc Kinh, khiến bọn họ thoáng yên tâm.
Tân Mục đưa tay ngăn cản Nguyệt Thiên Tôn cũng muốn đánh vào trong thành, sau đó khẽ lắc đầu.
Nguyệt Thiên Tôn hiểu ý, ở lại bên cạnh hắn. Tân Mục nhìn vào trong thành, chỉ thấy Tam công tử của Di La Cung đang khống chế nhục thân của Hạo Thiên Đế, trong tay cầm thương. Một bên khác, Tứ công tử cũng lựa chọn một người thành đạo để bảo vệ cây đàn của mình.
Từng đợt tiếng đàn truyền ra khỏi thành, ý cảnh thâm sâu. Hiểu biết về âm luật của Tứ công tử không hề cao minh, điểm mà hắn thật sự cao minh nhất chính là mượn tiếng đàn để thi triển thần thông, xuất thần nhập hóa, không thể tưởng tượng được.
Cây thương của Tam công tử Lăng Tiêu là món vũ khí bá đạo nhất trong thiên hạ, cho dù là Hồng Chung Vũ Trụ của Tần Mục cũng không thể ngăn cản nổi.
Mặc dù cây đàn của công tử Tử Tiêu vẫn chưa hoàn toàn giáng xuống, thế nhưng uy năng tuyệt đối không thể xem nhẹt
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe mãi, liếc nhìn về phía Vô Nhai lão nhân. Hắn không nhanh không chậm nói:
- Lần này, ngoại trừ đi gặp Vô Nhai lão nhân, đánh một trận với hắn, sau đó bị hắn đánh đánh cho bầm dập ra thì ta còn tới thành Ngọc Kinh một chuyến.
Nguyệt Thiên Tôn kinh ngạc quay đầu qua, nhìn gương mặt của hắn, lộ ra vẻ khó hiểu, thế nhưng không hề hỏi vì sao sau khi đàm phán với Vô Nhai lão nhân về việc đối phó với thành Ngọc Kinh, Tân Mục vẫn tới thành Ngọc Kinh một chuyến.
Bởi vì nàng biết, chắc chắn Tân Mục sẽ cho nàng một lời giải thích hợp lý.
Tân Mục tiếp tục nói:
- Người thành đạo dưới trướng Vô Nhai lão nhân càng ngày càng nhiều, mặc dù có chúng ta và thành Ngọc Kinh không ngừng tấn công cây thế giới, diệt trừ một phần thế lực của hắn, thế nhưng chống lưng cho hắn là mười sáu kỷ nguyên vũ trụ, tùy tùng nhiều vô số kể. Sở dĩ hắn có thể giúp đám tùy tùng này thành đạo ở kỷ nguyên thứ mười bảy là bởi vì hắn còn một đồng minh khác.
Nguyệt Thiên Tôn giật nảy mình, muốn ngước đầu nhìn lên trời, nhưng lại không dám nhìn thẳng lên, sợ sẽ kinh động đến người kia. - Công tử Vô Cực giúp đỡ hắn, hắn cũng giúp công tử Vô Cực thoát thân.
Tân Mục nói:
- Ta và lão Tam lão Tứ của Di La Cung cạnh tranh nhau về lý tưởng cứu vớt thế giới, cho dù đánh chết ta, lão Tam lão Tứ cũng sẽ không làm khó Diên Khang, làm khó chư thiên vạn giới. Bọn họ chỉ đang tiếp tục đi theo lý tưởng của chủ nhân Di La Cung mà thôi. Thế nhưng công tử Vô Cực lại khác. Vô Cực muốn hủy diệt thế giới, hủy diệt tất cả, sáng tạo ra một thế giới hoàn mỹ khác. Bởi vậy, ta bèn đi gặp lão Tam lão Tứ.
Nguyệt Thiên Tôn thấp giọng nói:
- Ngươi liên minh với bọn họ sao?
Tân Mục khẽ gật đầu, nói:
- Công tử Vô Cực là tai họa cho lão Tam rước về, hắn cần phải chịu trách nhiệm. Ta cảm ứng được công tử Vô Cực không hề động vào ấn pháp nút thắt dây đỏ mà ta sửa chữa và phù văn của ta, vậy thì có lẽ thứ mà Vô Nhai lão nhân giúp nàng luyện hóa chính là số phù văn còn sót lại của nút thắt dây đỏ. Nếu như những phù văn khác cũng bị nàng và Vô Nhai lão nhân luyện hóa, vậy thì đối với công tử Vô Cực mà nói, việc phá giải phù văn của ta dễ như trở bàn tay.
Nguyệt Thiên Tôn nói:
- Cho nên nguy hiểm lớn nhất không phải là đến từ cây đàn của công tử Tử Tiêu.
Tần Mục gật đầu:
- Nguy hiểm lớn nhất đến từ Vô Cực. Bất kể là đối với chúng ta, hay là đối với Di La Cung mà nói, Vô Cực trốn thoát là đòn đả kích mang tính hủy diệt. Lần này, mục đích của chúng là dẫn dắt công tử Vô Cực ra ngoài, ta, lão Tam và lão Tứ sẽ liên thủ áp chế Vô Cực, phong ấn nàng lại một lần nữa, thậm chí là giết chết nàng! Nguyệt Thiên Tôn rùng mình, nói:
- Có điều Vô Cực không có khả năng bị giết chết.
Tân Mục nói:
- Người có thể giết chết Vô Cực chỉ có hai người, một là chủ nhân Di La Cung, một người khác chính là Vô Nhai lão nhân.
Ánh mắt hắn âm u:
- Lần này, ta sẽ mượn tay của Vô Nhai lão nhân để giết chết Vô Cực, đồng thời cũng giết chết Vô Nhai lão nhân. Cám dỗ này, chắc chắn lão Tam và lão Tứ sẽ không bỏ lỡ.
Nguyệt Thiên Tôn không hiểu, hỏi:
- Vậy thì ngươi giữ ta lại có dụng ý gì?