Chương 2796: Trận chiến giữa lý tưởng (2)
Chương 2796: Trận chiến giữa lý tưởng (2)Chương 2796: Trận chiến giữa lý tưởng (2)
Hay là vì chiến thắng, ngươi sẽ không từ thủ đoạn nào?
Công tử Lăng Tiêu càng lúc càng siết chặt cây thương trong tay, lạnh lùng nói:
- Chuyện mà sư phụ không làm được, ta có thể làm được! Vì để hoàn thành lý tưởng của sư phụ thì buộc phải có hy sinhI
Tân Mục quay đầu lại, đối mặt với hắn, mỉm cười nói:
- Hy sinh? Tế phẩm trên tế đàn là hy sinh, thế nhưng người làm tế phẩm trước giờ không phải là ngươi. Thời điểm ngươi không từ thủ đoạn nào đã là lúc ngươi hoàn toàn vứt bỏ lý tưởng của sư phụ rồi. Ngươi dùng huyết tế để giúp người của Di La Cung giáng xuống, ngươi thì có khác gì đám người khai thiên kia? Công tử Lăng Tiêu vung thương, uy lực còn sót lại của cây thương bộc phát, chém đứt khí cơ khóa chặt lấy hắn của Tân Mục!
Công tử Lăng Tiêu lập tức lùi về phía sau một bước, khí thế nhanh chóng tăng vọt. Hắn cười chế nhạo, nói:
- Tiểu sư đệ, sau khi sư phụ chết tâm rồi nhập diệt, Di La Cung đã sụp đổ rồi! Thái Thượng không màng thế sự, Vô Cực tác oai tác quái bị trấn áp, lão Tứ đắm chìm trong tình yêu, lão Ngũ và lão Lục không rõ tung tích, còn ngươi thì quấy tung vũng nước đục này lên! Chỉ có ta mới là trụ cột của Di La Cung, chỉ có ta mới có thể chống đỡ Di La Cung, kế thừa lý tưởng của sư phụ! Ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta?
Khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, đại đạo của bản thân cũng nhanh chóng thức tỉnh. Hắn thản nhiên nói:
- Không có ta, Di La Cung sớm đã tan thành mây khói! Người thành đạo của Di La Cung mà rời khỏi Di La Cung sẽ chỉ càng tạo nhiều nghiệp chướng hơn thôi!
- Bởi vậy phải phá hủy Di La Cung!
Tân Mục tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
- Di La Cung sinh ra là để cứu vớt chúng sinh, nếu như không thể cứu vớt được chúng sinh, vậy thì không nên tiếp tục tồn tại!
Công tử Lăng Tiêu tức giận:
- Cho nên ngươi nhất định phải phá hủy Di La Cung, hủy diệt hệ thống đại đạo của sư phụ sao?
- Không sail
Tần Mục đẳng đẳng sát khí nói:
- Ta muốn phá hủy Di La Cung, hủy diệt hệ thống đại đạo của sư phụ! Đệ tử môn hạ của hắn sẽ sửa lại cái sai của hắn! Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, vậy thì cũng tức là sai, cũng cần phải sửa lại!
Cây thương của công tử Lăng Tiêu đột nhiên đâm vào phía dưới của di tích thành Thiên Đô, chỉ cần hắn dùng sức, cây thương này sẽ kéo theo vùng di tích va chạm với rừng bia đá!
Khi hai di tích lớn va chạm với nhau, uy năng còn sót lại của vùng đất khai thiên sẽ được kích phát, từ đó có thể phá hủy rừng bia đá, phóng tích những kẻ như khối u nhọt ác tính trong suốt mười sáu kỷ nguyên Vũ trụ đã qua ra ngoài!
- Ngươi không giết được ta.
Công tử Lăng Tiêu gắn từng chữ một:
- Đại kiếp sáng sinh đã hủy diệt chín tỉ năm rưỡi lịch sử của ta, thế nhưng trong tương lai, ta vẫn còn thời gian vô tận. Tiểu sư đệ, cuối cùng ta vẫn thắng trong trận chiến này!
Tân Mục nhìn hẳn với ánh mắt kỳ lạ, sau đó lắc đầu nói:
- Tất cả tương lai của ngươi đều đã bị hủy diệt trong đại kiếp sáng sinh rồi. Tam sư huynh, trong vô số tương lai, chỉ có mình ngươi của hiện giờ chạy thoát được, cho nên ngươi chỉ còn lại chút thời gian ngắn ngủi này thôi.
Đồng tử của công tử Lăng Tiêu co rút lại, hắn ra sức nhấc di tích thành Thiên Đô lên.
Cây thương bị uốn cong, sau đó đột nhiên bật nảy khiến thành Thiên Đô nhanh chóng bay lên!
Tòa thành này được bao trùm trong nguyên khí Hỗn Độn nặng nề mà rộng lớn, thế nhưng ngay cả nơi được mệnh danh là thánh địa này cũng không thể ngăn cản nổi sức mạnh kinh người của công tử Lăng Tiêu.
Tân Mục nhấc chân mạnh mẽ giậm xuống, di tích thành Thiên Đô đang bay về phía rừng bia đá kia lập tức một bên trũng xuống, một bên nhô lên, trông hệt như một chiếc lá bay theo gió trong khu vực phế thải.
Công tử Lăng Tiêu đằng đăng sát khí đáp xuống thành Thiên Đô.
Mặc dù hắn vừa mới khôi phục lại nhục thân, song Tần Mục cũng không khá hơn là bao. Đạo thương mà Tứ công tử Tử Tiêu để lại cho Tân Mục không phải là thứ có thể chữa khỏi trong một khoảng thời gian ngắn.
Thời điểm hắn vung thương cũng là lúc hắn sử dụng đòn đánh trí mạng ngoan độc nhất của mình, mũi thương như rừng, trông chẳng khác nào Đại Ngục!
Công tử Lăng Tiêu ghét ác như thù, dị bảo mà hắn để lại trong thành Ngọc Kinh có tên là Đại Ngục, dùng để trấn áp và luyện hóa những kẻ đối địch với Di La Cung.
Hắn không hề nhân từ giống như Đại công tử Thái Thượng. Thái Thượng sẽ không giết chết đối thủ, ngay cả khi đối diện với "kẻ ác" như Thái Dịch, Thái Thượng cũng sẽ chỉ nhốt hắn trong quan tài táng đạo, trấn áp hắn mà thôi.
Đại Ngục của công tử Lăng Tiêu mà một rừng cây dày đặc thương. Rừng thương đó xuyên qua nhục thân và nguyên thần của những kẻ bị bắt nhốt, sau đó không ngừng tra tấn cho đến khi đối phương không chịu được nữa rồi chết đi.
Mà từ trong Đại Ngục của hắn cũng có thể nhìn ra được sự bá đạo và hung tàn trong thần thông công pháp của hắn.
Thần thông ẩn chứa trong cây thương của hắn là thần thông bá đạo nhất.