Chương 2800: Lão binh bất tử (2)
Chương 2800: Lão binh bất tử (2)Chương 2800: Lão binh bất tử (2)
- Ngươi sợ hẳn lật lọng, nhân cơ hội ngươi chuyển thế mà quay đầu đâm ngược lại, giết chết đám người khai thiên?
Thái Thượng nói:
- Thất công tử từng lừa giết không ít người trong mười sáu kỷ nguyên vũ trụ quá khứ. Tác phong của hắn rất khó khiến người khác thấy yên tâm, ta phải nhìn thấy hắn quay trở về quá khứ thì mới yên tâm được.
Thái Dịch gật đầu:
- Ta cũng vậy.
Hai người ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Tần Mục chậm rãi dạo bước, hắn tới vị trí ban đầu của Tổ Đình một chuyến trước tiên. Nơi đó đã trở thành chiến trường của người thành đạo, Hỗn Nguyên Đỉnh Tổ Đình bị dị bảo của công tử đánh thủng trăm ngàn lỗ. Dị bảo của mấy vị công tử đều đã bị phá hủy, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Thông Thiên Tỉnh của Đại công tử Thái Thượng.
Điện chủ và người thành đạo của Di La Cung chuyển từ tấn công sang phòng thủ, trấn thủ xung quanh Thông Thiên Tỉnh, khiến đám người Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa mãi không thể công phá được.
Tần Mục dõi mắt nhìn về phía chiến trường từ xa, sau đó lại rời đi. Hắn tản bộ trong tinh không, đi tới Tứ Cực Thiên. Tứ Cực Thiên của vũ trụ hiện giờ đã trở nên vô cùng rộng lớn, các chủng tộc ở nơi đây sinh sôi nảy nở. Tứ Cực Thiên sớm đã biến thành dáng vẻ khiến hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Thời điểm tới Nam Thiên từ Tứ Cực Thiên, Tân Mục nhìn thấy chư thiên ở nơi đây giống hệt như từng Diên Khang thu nhỏ, tất cả đều vô cùng có trật tự, thần thánh năm giữ sức mạnh, dùng sức mạnh phục vụ cho phàm nhân, mà phàm nhân cũng làm ăn phát đạt, cung cấp các loại vật tư cho thần thánh.
Tân Mục dạo bước qua từng chư thiên, chư thiên vạn giới đã không còn có ai nhận ra hắn nữa rồi.
Lịch sử ba tỉ năm rưỡi khiến tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng xa lạ.
Hắn bước qua di tích chiến trường trước kia, đứng trong đống đổ nát tiếc thương những anh linh ngã đã xuống trong trận chiến của lịch sử. Hắn còn tìm kiếm bia mộ của kẻ thù, tiếc là lại chưa thể tìm thấy.
Thời gian trôi qua quá lâu, thế nhân đã quên mất hắn, quên mất những người chiến đấu vì tương lai như bọn họ.
Có lẽ bọn họ không thể biết được những người trong quá khứ chiến đấu vì cái gì, vì sao lại chết trận, cũng không hiểu được việc những người đó phấn đấu quên mình mặc cho đầu rơi máu chảy trong suốt năm kiếp nạn của thời đại.
Thậm chí bọn họ còn không có hứng thú để tìm hiểu lịch sử của năm kiếp nạn thời đại đó.
Long Hán, Xích Minh, Thượng Hoàng, Khai Hoàng, Diên Khang, sự phấn đấu của hết thế hệ này đến thế hệ khác cứ như vậy mà bị nhấn chìm trong bụi bặm, chẳng mấy ai đi phủi những lớp bụi này đi, lật giở những trang sách bám đầy bụi đó.
Cuối cùng Tần Mục lòng đầy phiền muộn cũng đặt chân đến Nguyên Giới.
Nguyên Giới trở nên rộng lớn hơn nhiều so với lúc hắn rời đi. Tổ Đình đã không còn tồn tại, biến thành một món trọng khí, cho nên Nguyên Giới thay thế vị trí của Tổ Đình, trở thành trung tâm của chư thiên vạn giới. Thiên Đình của Diên Khang được xây dựng ở nơi này. Bản thể Nguyên Mộc của Công Tôn Yến cũng trở nên xanh um tươi tốt. Tiểu nha đầu năm đó coi hắn là một cái cây cần tưới nước giờ đã trở thành biểu tượng của Nguyên Giới.
Tân Mục hệt như một người bình thường, dạo bước trong thành thị của Nguyên Giới, quan sát dân sinh, trải nghiệm dân sinh.
Nguyên Giới trở nên hoàn toàn xa lạ, nền kinh tế dựng nước giúp đời cũng khác xa so với lúc hắn rời đi, phong tục văn hóa cũng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm đến mức khó tả, mà phong cách kiến trúc của từng tòa thần thành lại khiến hắn trong thoáng chốc cho rằng bản thân mình đã bước vào một thế giới dị vực.
Y phục, món ăn, ngôn ngữ hay thậm chí là cả phù văn của người dân cũng không còn giống với trước kia. Hắn hệt như một kẻ lạc hậu mới chui ra khỏi một ngôi mộ cổ, hoàn toàn không có điểm chung nào với thế giới này.
Tân Mục có chút sợ hãi, hoang mang. Hắn muốn xem thử xem lý tưởng mà mình đưa ra có còn được thực hiện hay không. Hắn nhìn thấy thần phục vụ cho con người, cũng nhìn thấy đạo Thánh Nhân được bách tính sử dụng hàng ngày, lý tưởng của hắn vẫn còn đó, thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy mờ mịt chính là, cho dù là thần hay là người thì đều đã tập mãi quen với việc này.
Bọn họ không hề hiểu được hàm nghĩa của loại trạng thái bình thường này, cũng không biết trong đây ẩn chứa biến bao nhiêu trận chiến đẫm máu, biết bao người đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình vì điều này.
Xét cho cùng, trăm vạn năm lịch sử thật sự quá ngắn ngủi so với ba tỉ năm rưỡi hòa bình. Có lẽ trăm vạn năm này chỉ là một trang sách mỏng trong cuốn sách lịch sử dày cộp xuyên suốt ba tỉ năm rưỡi. Trang sách sử này không thể không có bảy vị Thiên Tôn của thời đại Long Hán, không thể không có Xích Hoàng Minh Hoàng, không thể không có Lăng Thiên Tôn và Nguyệt Thiên Tôn từng chống đỡ cả thời đại Thượng Hoàng, cũng không thể không có mười mấy vị Thượng Hoàng đầu đội trời chân đạp đất hô vang câu mạng người lớn hơn trời.
Trong trang sách sử này không thể không có Vô Ưu Hương, không thể không có Khai Hoàng và bốn vị Thiên Sư bốn vị Thiên Vương, không thể không có Đại Khư, không thể không có Sơ Tổ Nhân Hoàng.