Chương 2801: Lão binh bất tử (3)
Chương 2801: Lão binh bất tử (3)Chương 2801: Lão binh bất tử (3)
Có lẽ Tân Mục bên trong trang sách sử này chỉ là một đoạn văn ngắn ngủi, khỏi phải nhắc đến những trận chiến và những gương mặt mà hắn không thể nào quên được.
Sách sử của thế nhân không nhớ nổi những điều này.
Những người anh hùng bị chôn vùi trong lịch sử hệt như giọt nước trong biển rộng, hệt như hạt cát giữa sa mạc, không ai nhớ đến.
Cho dù người anh hùng trong lịch sử đó trở lại cũng không một ai nhận ra.
Hắn đi rất lâu, bước qua hết tòa thần thành này đến tòa thần thành khác. Hắn nhìn thấy tàn tích của chiến trường bị phá hủy theo thời gian, trở thành thần thành, trở thành những tòa nhà cao tầng, nhưng cũng có tàn tích lại hoàn toàn trở nên hoang vu, không ai nhớ đến, chỉ có lúc hẳn đi qua mới được tưởng nhớ một phen.
- Mục Thiên Tôn, là ngươi sao?
Thời điểm đứng trong thung lũng Lam Phong nhớ về quá khứ, Tân Mục nghe thấy một tiếng gọi thê lương. Hắn đưa mắt nhìn theo hướng âm thanh, nhìn thấy một con hổ màu đen. Hắn sửng sốt, sau đó nở một nụ cười tươi chào đón con hổ lớn màu đen đang lao về phía hắn kia.
Đó chính là Hắc Hổ Thần, sư huynh của hắn.
Hắc Hổ Thần nhào tới, hóa thành một lão nhân râu tóc bạc phơ ôm chặt lấy Tần Mục. Hắc vừa khóc vừa cười, sau đó đột nhiên lớn tiếng nói:
- Lão gia, nhị đệ tử của ngươi trở về rồi!
Bên trong rừng núi của thung lũng Lam Phong có mấy gian nhà tranh. Thánh Nhân tiều phu đẩy cửa của một gian nhà tranh trong đó rồi bước ra. Trang trí bên trong gian nhà tranh đó vẫn hệt như trước đây, chưa từng thay đổi theo thời thế.
Hắn cũng hệt như một lão già lạc hậu, chẳng chịu tiến lên, xưa cũ đến mức bị thời đại bỏ rơi.
Mặc dù dung mạo của hắn vẫn hệt như năm đó, thế nhưng lại giống như một bông hoa bồ công anh trưởng thành, tóc trên đầu ngày một ít đi.
Tần Mục sải bước đi tới, ôm lấy vị Thánh Nhân tiều phu lúc nào cũng thận trọng này.
Tiều phu giấy giụa nhưng không thoát ra được, đành phải quay qua thôi thúc cây rìu sớm đã loang lổ vết gỉ sét ở một góc tường, tính bổ xuống một nhát để uy hiếp hẳn buông mình ra, thế nhưng lại bị Hắc Hổ Thần lặng lẽ vươn móng vuốt ra cản lại. Cuối cùng Tân Mục cũng buông hẳn ra.
Hai người ngồi xuống trước bàn đá, Thánh Nhân tiều phu đen mặt, Hắc Hổ Thần bận tới bận lui, thu xếp mọi thứ, pha trà xào rau nấu cơm, trông cực kỳ cần mẫn.
Một lúc lâu sau, Thánh Nhân tiều phu lạnh lùng nói một câu:
- Về rồi sao?
~Ừm. Vê rồi.
Tần Mục cười nói.
- Khi nào thì đi?
Thánh Nhân tiều phu nâng chén trà lên, thản nhiên hỏi.
- Sẽ đi ngay.
Tân Mục đáp.
Lòng bàn tay của Thánh Nhân tiầu phu run lên, nước trà trong chén suýt thì đổ ra ngoài. Hắn làm như không quan tâm, hỏi: - Sao mới về mà đã phải đi rồi?
Tân Mục không trả lời, nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy nơi này vẫn còn giữ lại phong cách kiến trúc của ba tỉ năm rưỡi trước, bèn lắc đầu nói:
- Vì sao lão sư lại sống ở đây? Lão sư có công lớn với Diên Khang, chẳng phải tới Thiên Đình thì sẽ tốt hơn sao? Vả lại nơi đó còn có cố nhân, rất náo nhiệt nữa? Việc gì phải sống khổ cực thế này?
Thánh Nhân tiều phu thưởng trà, thờ ơ nói:
- Chí thánh vô danh, cảnh giới của ta, ngươi không hiểu.
Tần Mục bật cười ha hả, hắn nhìn ra được cảnh giới tu vi của Thánh Nhân tiều phu vẫn còn đang mắc kẹt ở cảnh giới Trảm Thần Đài trước kia, mãi vẫn không thể leo lên được Trảm Thần Đài.
Theo lý mà nói, biến pháp Diên Khang có không biết bao nhiêu loại đại đạo Hậu Thiên được sáng tạo ra, có rất nhiêu thế hệ tài trí hơn người tu luyện những loại đại đạo. Hậu Thiên này đến trình độ thành đạo.
Nếu như Thánh Nhân tiều phu muốn học, hắn hoàn toàn có thể bù đắp cho mình bằng ba trăm sáu mươi loại đại đạo Hậu Thiên này, hơn nữa mỗi một loại đại đạo đều có thể tu luyện đến cấp bậc cao nhất.
Thế nhưng hắn lại không học.
- Ta không muốn tới những nơi đó, quá náo nhiệt, quá ồn ào.
Thánh Nhân tiều phu lườm nguýt hắn một cái, sau đó nói:
- Bản lĩnh của ta không cao, đến đó rồi bị xem như tượng thần trong miếu để cúng bái thì có tác dụng gì? Ta là một người sống sờ sờ, đâu phải tượng thần bằng gỗ bằng đất? Ta ở đó còn chẳng vui vẻ bằng ẩn cư ở nơi này. Tân Mục vươn tay muốn sờ cái đầu hệt như một bông hoa bồ công anh trưởng thành còn lại sau cơn gió của hẳn, thế nhưng lại bị Thánh Nhân tiêu phu lườm thêm một cái nữa, thế là chỉ đành vội vàng thu tay lại.
- Ta có ba đệ tử, ngoại trừ lão đại ra thì ai nấy đều làm tốt hơn ta.
Hắc Hổ Thần mang một cái mũ tới, đó là một cái mũ có kiểu dáng hiện đại. Thánh Nhân tiều phu vốn dĩ không muốn đội cái mũ này lắm, thế nhưng lại sợ bị Tân Mục sờ đầu, cho nên chỉ đành đội lên trước. Thánh Nhân tiều phu nói:
- Con người hiện giờ có nhiều ý tưởng hơn hẳn chúng ta năm đó. Chẳng qua bọn họ không có ý thức về gian nan khổ cực, việc nói chuyện với bọn họ khiến ta cảm thấy không thoải mái. Bọn họ luôn cho rằng †a dông dài, nói ta buồn lo vô cớ, nói ta bận tâm nguy hiểm không đâu. Ta không thể sống chung được với đám người trẻ tuổi kia.