Chương 2804: Có lẽ là cố nhân (2)
Chương 2804: Có lẽ là cố nhân (2)Chương 2804: Có lẽ là cố nhân (2)
- Thiên hạ rộng lớn, tương lai rộng mở, ngươi có thể đi tới bất kỳ nơi nào.
Tần Mục vỗ vai hắn, đưa mắt nhìn hắn đi xa.
Hoạn Long Quân buồn bã mất mát, dần đi xa.
Cuộc sống của Tần Mục và Linh Dục Tú yên ắng trở lại. Hai người đều biết nỗi lo lắng trong lòng đối phương, đó chính là huyết mạch được tạo nên bởi việc gắn kết linh hồn giữa bọn họ, thế nhưng cả hai đều không hẹn mà cùng mà không nhắc đến chuyện này.
Bởi vì thời điểm nhắc đến chuyện này cũng chính là lúc mà Tần Mục phải rời đi, phu thê bọn họ sẽ bởi vậy mà chia lìa.
Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, ở bên nhau suốt ba tỉ năm ròng rã, sau khi chia tách chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân không còn hoàn chỉnh, tựa như thân thể và linh hôn thiếu mất một phân.
Thế nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải chia xa.
Ngày hôm ấy không ngừng có tin tức truyền tới từ Tổ Đình, có người thành đạo bị thương, hơn nữa còn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, khó khăn quay trở về Diên Khang từ Tổ Đình, mang theo tin tức chấn động cả vũ trụ này.
Thành Ngọc Kinh giáng xuống, cơn đại hồng thủy mãnh thú tiền sử sắp ập tới, Tổ Đình bị đánh vỡ, rất nhiều người thành đạo của Diên Khang đã chết trận.
Không cần nghĩ cũng biết, sức chấn động mà những tin tức này mang lại sẽ quét sạch Diên Khang, quét sạch chư thiên vạn giới.
- Không phải có người trấn thủ ở nơi đó sao? Có người hoang mang, có người hoảng hốt:
- Không phải người đó đã trấn thủ suốt ba tỉ năm rưỡi rồi hay sao? Sao hắn lại chạy rồi?
- Hắn ngã xuống rồi sao?
- Hay là hắn bỏ chạy rồi?
- Vì sao lại không trấn thủ Tổ Đình?...
Tân Mục nghe thấy rất nhiều lời lẽ không hay. Linh Dục Tú có chút lo lắng nhìn về phía hắn, nhưng Tần Mục lại tỏ vẻ rất bình tĩnh, cười nói:
- Ta sớm đã không còn để tâm đến thứ gọi là liêm khiết hay nghiêm túc như Lăng Thiên Tôn nữa rồi.
- Ngươi cho người ta quá nhiều, giờ đột nhiên lại không cho nữa, ắt sẽ rước lấy oán hận. Đây là nhân tính.
Linh Dục Tú nói: - Nhân tính là vậy, cho nên không cân phải cưỡng cầu.
Tân Mục nói:
- Người mà ta lo lắng là những thần thánh kia. Bọn họ cho phàm nhân quá nhiều, phàm nhân sẽ bởi vậy mà nghiêm khắc với bọn họ, coi những thứ mà bọn họ cho đi là đương nhiên. Có những vị thần mệt chết khi còn tại nhiệm còn cho rằng mình đáng lẽ nên làm như vậy, từ đó dân chúng mất đi lòng biết ơn.
Linh Dục Tú mỉm cười nói:
- Phu quân quên rồi sao, ngươi đã không còn là quốc sư của Diên Khang, ta cũng không còn là hoàng đế của Diên Khang nữa rồi. Chuyện này nên giao cho người khác đi thôi.
Tân Mục sửng sốt, sau đó bật cười ha hả:
- Đúng là nên giao cho người khác thôi.
Rất nhiều người thành đạo bị thương nặng quay trở về từ chiến trường Tổ Đình, trong đó có cả người của thôn Tàn Lão. Tân Mục nghe tin tới gặp bọn họ, Tư bà bà nhìn thấy hắn thì nước mắt đột nhiên không ngừng rơi xuống, gào khóc:
- Bọn ta cho rằng ngươi chết rồi, cho nên đạo tâm mới rối loạn, bị người ta đánh cho thảm hại...
Tần Mục vừa mỉm cười lắng nghe bọn họ quở trách, vừa trị thương cho bọn họ. Đám người trưởng thôn và dược sư ngoan độc mắng mỏ hắn, Tần Mục chỉ cười cười rồi lắng nghe, không ngừng gật đầu.
- Nếu như quay về quá khứ, ngươi nhớ đi gặp người què.
Cuối cùng người câm cũng mở miệng. Hắn đổ chút nước đục ngầu trong điếu thuốc đi, sau đó gõ vào tẩu thuốc rồi nói: - Không phải ngươi nói hẳn đã quay về vũ trụ quá khứ rồi sao? Nói không chừng là thật.
Người điếc ngẩng đầu nhìn Tần Mục, hai mắt sáng long lanh, khàn giọng nói:
~ Nói không chừng là như vậy.
- Đúng vậy.
Trưởng thôn thở không ra hơi:
- Bọn ta không ngăn cản được việc ngươi trở thành Thất công tử. Nếu đã như thế, vậy thì ngươi cứ đi xem thử xem. Nếu như hắn còn sống, vậy thì nhớ đưa hắn quay về.
Tân Mục nghiêm túc gật đầu.
Hắn trị thương cho thôn dân của thôn Tàn Lão, cùng sinh sống với bọn họ một khoảng thời gian, thế nhưng dường như những lão nhân trong thôn này lại ghét bỏ hẳn, liên tục thúc giục hẳn rời đi.
- Cái tên ăn nhờ ở đậu này, cút đi cút đi! Không ai nấu cơm giặt y phục cho ngươi nữa đâu, cút về tìm thê tử của ngươi điI
Bọn họ đuổi hắn đi.
Tân Mục rời đi, giữa đường lại dừng chân, tò mò nhìn chằm chằm vào một nữ hài trong học đường.
Nữ hài kia vô cùng kì lạ, một bên mắt là bóng tối dày đặc, một bên mắt là tinh không sáng chói.
Nữ hài kia phát hiện ra sự thăm dò của hắn, bèn giật mình thon thót, vội vàng cúi đầu, hai tròng mắt đảo loạn.
Đợi đến khi tan học, nữ hài kia cứng rắn bước ra khỏi lớp học, cúi đầu bước đến bên cạnh hắn.
- Không được yêu sớm!
Tế tửu thò đầu ra khỏi lớp học, hung ác nói.
- Biết rồi! Thiếu nữ quay đầu lại, hung tợn đáp lại một câu.
- Nhị tỷ, đó là cha ngươi sao?
Tân Mục hiếu kỳ hỏi.
Thiếu nữ giậm chân, mạnh mẽ đá bay một cục đá, hậm hực nói:
- Ngươi nhìn ra rồi đúng không? Ngươi tới giết ta sao?
Tân Mục cười nói:
- Nhị tỷ, ta từng nói sẽ cho ngươi một cơ hội, làm sao có thể ra tay với ngươi được?