Chương 2805: Có lẽ là cố nhân (3)
Chương 2805: Có lẽ là cố nhân (3)Chương 2805: Có lẽ là cố nhân (3)
- Không được nói chuyện với thanh niên lêu lổng nhuộm tóc!
Tế tửu kia lại thò đầu ra, nói một tiếng.
Thiếu nữ thẹn quá hóa giận:
- Đây là Thất công tử, thanh niên lêu lổng nhuộm tóc cái gì? Cha, không phải chuyện của ngươi, ngươi về đi!
Nàng quay đầu lại, giơ hai tay nên nắm lấy hai bím tóc đung đưa trước ngực, cười mà như không cười, nói:
- Ngươi không giết ta? Ngươi không sợ ta sẽ hủy diệt thế giới mà ngươi cực khổ bảo vệ sao?
Nàng hưng phấn đến mức hai con mắt tỏa sáng:
- Ngươi tới gặp ta nhất định là vì sắp quay về quá khứ rồi đúng không? Sau khi ngươi đi rồi, ai sẽ là đối thủ của ta đây? Lam Ngự Điền? Hư Sinh Hoa? Bọn họ đều là thứ nít ranh, không chịu nổi một đòn! Đợi đến khi ngươi trở lại, ngươi sẽ nhìn thấy ta bắt chéo hai chân ngồi trên biển Hỗn Độn chờ ngươi!
- Nha đầu!
Tế tửu lại thò đầu ra, nói:
~ Nói chuyện lâu như vậy mà còn dám nói không phải yêu sớm?
Thiếu nữ nhảy chân sáo rời đi, hai bím tóc lắc qua lắc lại sau lưng nàng. Nàng quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn, sau đó cười nói:
- Ta thắng chắc rồi!
Tần Mục mỉm cười vẫy tay, nói lời từ biệt với nàng.
Tế tửu hung ác lườm nguýt hắn một cái, sau đó nghiến răng nói: - Cách nữ nhi của ta xa một chút! Còn trẻ mà đã nhuộm tóc trắng, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì...
Thiếu nữ kia thò đầu ra khỏi nách hắn, lè lưỡi với Tân Mục.
Tân Mục bật cười, nhiệt huyết đột nhiên dâng trào. Hắn cất bước đi đến Thú Giới ở mặt sau của Nguyên Giới, tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một gốc cây đại thụ che rợp trời.
Gốc cây đại thụ che rợp trời đó như thể "nhìn thấy" hắn, bỗng chốc run lẩy bẩy.
- Vô Nhai đạo huynh đừng hoảng sợ.
Tân Mục bước tới gốc cây, sờ lên thân cây, cười nói:
- Nếu như muốn giết ngươi thì ta sớm đã giết rồi. Chuyến này ta tới là để nói lời từ biệt với ngươi, bởi vì xét cho cùng chúng ta cũng là cố nhân, giao tình vẫn còn đó.
Gốc cây đại thụ kia không còn run rẩy nữa, bên trong thân cây vọng ra giọng nói của Vô Nhai lão nhân:
- Từ biệt? Ngươi định quay trở về quá khứ, trở thành công tử Hỗn Độn rồi sao?
Tân Mục gật đầu, nói:
- Đạo huynh, năm đó ta đưa cho ngươi một tờ giấy nợ, ngươi không lỗ đúng không? May mà ngươi thật sự giữ lại tờ giấy nợ đó, nếu không đã không có ngày hôm nay rồi.
Vô Nhai lão nhân trong gốc cây cười chế nhạo, nói:
- Ngươi không dám giết ta! Hỗn Độn, không phải ngươi không muốn giết ta, mà thật ra là không dám giết ta! Bởi vì ngươi biết rõ, con đường của ngươi chưa chắc đã đúng! Không phải là ngươi giữ lại cho ta một mạng, mà là ngươi đánh cho ta đến mức sắp chết, sau đó lại quỳ gối trước mặt †a cầu xin ta đừng chết! Tân Mục sửng sốt.
Vô Nhai lão nhân cười khanh khách, nói:
- Ta biết cái tính nhỏ nhen và so đo tính toán của ngươi. Diên Khang của ngươi đã mất đi sức sống, không còn động lực để vươn lên. Ha ha, ngươi cần ta làm kẻ địch của Diên Khang, làm đối thủ của Diên Khang. Quả nhiên là một ý hay. Thế nhưng ngươi không sợ ta sẽ hủy diệt Diên Khang sao?
Tần Mục nở một nụ cười ôn hòa.
Vô Nhai lão nhân bật cười ha hả:
- Ngươi đi rồi, kỷ nguyên thứ mười bảy không còn ai là đối thủ của ta nữa! Ta chỉ cần hồi phục thêm chút nữa là có thể liên kết sợi rễ của ta tới từng kỷ nguyên vũ trụ tiền sử, giúp cho đám cường giả tiền sử không cam tâm chết đi liên tục tới đây, phá hủy Diên Khang, phá hủy chư thiên vạn giới, mọi chuyện sẽ dễ dàng như trở bàn tay! Gì mà Lam Ngự Điền, gì mà Hư Sinh Hoa, trước mặt ta cũng chỉ là một đám nhãi nhép non nớt mà thôi!
Tân Mục chớp mắt, cười nói:
- Đạo huynh vẫn còn hoài bão chí lớn như vậy, ta đây như được an ủi. Đạo huynh đừng phụ lòng những lời nói hôm nay. Giờ đây từ biệt, không biết đến bao giờ mới gặp lại.
- ,.T1a sẽ phá hủy Diên Khang của ngươi, khiến thế giới này quay trở về hỗn độn một lần nữa!
Vô Nhai lão nhân hưng phấn nói:
- Chờ đến khi quay về, ngươi sẽ nhận ra ta đã trở thành chúa tể của vũ trụ vỡ nát này. Đến lúc đó, ta đã khôi phục lại đến thời kỳ đỉnh phong nhất, cường đại hệt như chủ nhân Di La Cung! Tất cả thân hữu, nữ nhân, con cái của ngươi...
Tân Mục quay đầu lại, dùng ánh mắt âm unhìn hẳn.
Vẻ hưng phấn của Vô Nhai lão nhân lập tức không cánh mà bay, lại tiếp tục run lẩy bẩy.
Tân Mục quay người rời đi, cười chế nhạo rồi nói:
- Còn non lắm!
Cuối cùng hắn cũng học được một từ ngữ thông dụng của thời đại này.
Chiến sự của Tổ Đình vẫn còn đang tiếp tục, hình thành nên thế cục giằng co. Dù rằng đám người Hư Sinh Hoa, Lam Ngự Điền, Khai Hoàng Tân Nghiệp, Giang Bạch Khuê và Tinh Ngạn vô cùng cường đại, thế nhưng thực lực của bọn họ lại không đủ để công phá Thông Thiên Tỉnh, mà đám điện chủ và người thành đạo của Di La Cung cũng không phải là không có sức phản kháng.
Trong số bọn họ đã có người thành công ký thác Chung Cực Hư Không, hình thành Đại La Thiên, một lần nữa thành đạo ở vũ trụ này, chiến lực tăng mạnh.