Chương 2806: Nữ nhi của Hỗn Độn
Chương 2806: Nữ nhi của Hỗn ĐộnChương 2806: Nữ nhi của Hỗn Độn
Long Kỳ Lân cũng quay trở về từ Tổ Đình. Hắn cũng bị thương nặng, ngày ngày dính lấy Tần Mục, dù rằng thương thế đã khỏi hẳn nhưng vẫn mặt dày mày dạn xin xỏ linh đan.
Tân Mục đuổi hẳn đi mấy lần, thế nhưng lại chẳng thể đuổi được, thế là đành bỏ cuộc.
Mặc dù Long Kỳ Lân là chủ nhân cao. quý của Thú Giới, thế nhưng hắn lại rất trân trọng khoảng thời gian này. Từ cuộc gặp gỡ trước sơn môn Thái Học Viện, hắn và Tân Mục trở thành bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau. Tần Mục phụ trách việc ăn uống của Long Kỳ Lân, gọi hắn là Long béo, còn Long Kỳ Lân thì vào sinh ra tử với hắn, cho Tân Mục sự khích lệ mà những người khác không cho được. Bọn họ là bằng hữu tốt nhất của nhau.
Ngày hôm đó, cuối cùng Tần Mục cũng quyết định rời đi.
Hắn không hề đợi Khai Hoàng tới, cũng không hề đợi đám người Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa tới, bởi lẽ tiền tuyến còn đang cần sức mạnh của bọn họ, mà bản thân hắn cũng không thể trì hoãn quá lâu.
- Thái Thượng sư huynh vẫn chưa chuyển thế, lão hồ ly này...
Tần Mục không cam lòng, nếu như Thái Thượng chuyển thế, bản thân hắn có thể tiến vào khu vực phế thải bên trong Chung Cực Hư Không, ép Thái Dịch giết chết đám người khai thiên kia.
Trong lòng hắn, mối nguy hiểm tiềm ẩn của đám người khai thiên kia lớn hơn của đám người Di La Cung rất nhiều. Đám người của Di La Cung hành sự vẫn còn có nguyên tắc, mà tác phong của đám người khai thiên lại chẳng có chút kiêng dè nào. Lúc nào hắn cũng cảm thấy, diệt trừ đám người khai thiên kia là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua mãi mà Thái Thượng vẫn chưa chuyển thế, chứng tỏ hắn cũng đã đoán được điều này, đợi đến sau khi Tần Mục quay về quá khứ trở thành Thất công tử trước, Thái Thượng mới từ bỏ tu vi đại đạo của mình, chuyển thế trọng sinh.
- Phu quân đừng nghĩ đến mấy chuyện phiền muộn kia nữa.
Linh Dục Tú sửa sang lại y phục cho hắn. Nàng tỏ vẻ dịu dàng, cất lên lời nói kiên định đến lạ thường:
- Tìm được Linh Quân thì nhớ đưa nàng trở về!
Tân Mục trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm nàng vào lòng:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được nàng, nhất định sẽ đưa nàng trở về! Ngày hôm ấy, hầu như tất cả cố nhân ở lại Diên Khang đều tới tiên hẳn.
Thánh Nhân tiều phu cũng tới. Hắn đội một cái mũ che khuất mấy cọng tóc lưa thưa của mình, trông có vẻ rất có tỉnh thần.
Tân Mục buông Linh Dục Tú ra, nhìn ngắm từng khuôn mặt quen thuộc. Trên gương mặt của ai nấy đều mang theo nụ cười vui mừng, dường như muốn gióng trống khua chiêng hớn hở tiễn hắn rời đi.
Những nụ cười giả tạo này khiến trái tim hắn như được sưởi ấm.
- Chư vị đừng nhớ nhung ta.
Hắn cười nói.
Mọi người thúc giục:
- Mau đi đi! Mau tới gây họa cho đám lão quái vật tiền sử đi! Kỷ nguyên thứ mười bảy không nuôi nổi ngươi nữa rồi!
Bọn họ cười trông rất vui vẻ. Vành mắt Tân Mục đỏ hoe. Sau lưng hắn, Hỗn Độn Điện chậm rãi xuất hiện, cánh cửa của Hỗn Độn Điện mở ra, để lộ mười sáu dòng sông Hỗn Độn ở bên trong.
- Mục!
U Thiên Tôn chống gậy, khập khiểng bước tới. Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Tìm được Nguyệt và Lăng thì nhớ đưa các nàng trở về.
Tân Mục trịnh trọng gật đầu.
- Tần giáo chủ, nếu như ngươi không quay về, trên thế gian này không còn ai có thể trị được ta đâu.
Tỉnh Ngạn nằm trên cái rương. Cái rương trông vô cùng tả tơi, thế nhưng nó vẫn gắng gượng bước tới. Tỉnh Ngạn cố gắng ngẩng đầu lên, muốn bò dậy, thế nhưng làm thế nào cũng không bò dậy nổi. Hắn mệt đến mức thở hồng hộc, song vẫn cười rất ngạo nghễ:
- Giang Bạch Khuê không đánh lại ta, lão Kiếm Thần cũng không làm gì được ta, Hư Sinh Hoa hay Lam Ngự Điền cũng chẳng thể giết chết ta. Không có ngươi chấn chỉnh ta, coi chừng ta sẽ khiến cho kỷ nguyên thứ mười bảy chướng khí mịt mù.
Tân Mục bật cười ha hả, nói:
- Tinh Ngạn đạo hữu yên tâm, người tốt không sống lâu mà tai họa thì ngàn năm. Ngươi không chết, làm sao ta nỡ chết được?
Hắn quay đầu lại, dùng vẻ mặt âm u nói với dược sư:
- Dược sư gia gia, thương thế của tên này nặng như vậy, sao mà vẫn chưa chết?
Nói xong, ánh mắt của hắn còn lộ ra hung quang, dùng tay làm động tác cắt xoẹt cổ mình.
Tinh Ngạn nằm trên cái rương rùng mình một cái.
Dược sư xua tay, nói nhỏ:
- Yên tâm, yên tâm, ngày mai ta sẽ hạ độc giết chết hắn. Đi sớm đi, đừng lo lắng, ngày mai sẽ có báo tang, Thánh Nhân Tinh Ngạn qua đời vì trọng thương.
Tỉnh Ngạn lại rùng mình thêm cái nữa.
Tân Mục nở một nụ cười khúc khích, nói:
- Tinh Ngạn đạo hữu chữa thương cho tốt, không phải lo lắng đến chuyện hậu sự đâu. Ta đi đây, chư vị, không cần tiễn nữa!
Hắn vẫy tay, bước vào trong điện.
- Giáo chủ!
Tân Mục dừng bước, quay đầu nhìn về phía Long Kỳ Lân. Long Kỳ Lân trâm mặc chốc lát, sau đó lớn tiếng hỏi:
- Khi nào thì quay về?
Tân Mục nở một nụ cười: - Không gian hỗn loạn là nơi ta nhập mộng. Thời điểm ta trở lại cũng là lúc mộng cảnh vỡ tan, không gian hỗn loạn ở nơi đó sẽ nở rộ hệt như pháo hoa.
Hắn quay người lại, bước vào trong Hỗn Độn Điện.
Vù...
Dòng sông Hỗn Độn cuộn trào bọt nước, nhấn chìm bóng dáng của hắn. Thời điểm con sóng lớn dâng lên, Hỗn Độn Điện cũng bị đánh xuống dòng sông Hỗn Độn.