Chương 2808: Nữ nhi của Hỗn Độn (3)
Chương 2808: Nữ nhi của Hỗn Độn (3)Chương 2808: Nữ nhi của Hỗn Độn (3)
Đột nhiên, một tòa đại điện được bao trùm bởi nguyên khí Hỗn Độn bay ra khỏi dòng sông Hỗn Độn.
Chủ nhân Di La Cung ngẩng đầu, đối mặt với người đứng trước cửa điện phía xa xa kia, sau đó lại tiếp tục im lặng đóng thuyền.
Hắn không biết rằng, hôm nay là ngày Thất công tử của hắn trong tương lai quay trở về quá khứ.
Sau năm năm, bé gái gầy như que củi được bọc trong lá sen năm đó gian nan lững thững đi theo dân chúng chạy nạn, thế nhưng những nạn dân từng giúp đỡ nàng sống sót đều lần lượt ngã xuống, táng thân trong đại kiếp hủy diệt.
Nàng đứng trên núi thi thể, ngẩng đầu nhìn lên, thế giới bị hủy diệt này chỉ còn duy nhất một mình nàng.
Biển lửa vặn vẹo, cuối cùng những con "quái vật" đáng sợ đuổi theo nàng kia cũng tìm được nàng. Chúng muốn cướp đoạt nàng, hủy diệt nàng.
Lúc này, đại kiếp hủy diệt bỗng nhiên dừng lại.
Một bóng người cao lớn tách đôi biển lửa, đi về phía nàng.
- Tìm được ngươi rồi, tìm được ngươi rồi... Con của ta.
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy vang lên bên tai nàng, tựa như muốn đánh thức những ký ức dần mờ nhạt theo năm tháng được khắc ghi trong tâm trí nàng.
Nữ nhi của Hỗn Độn.
Tân Mục nhấc Linh Quân lên cao, đặt nàng lên vai mình. Tân Linh Quân gầy yếu đến mức đáng thương, dưới lớp da đều là xương, chẳng có nổi mấy lạng thịt. Nàng có chút bất an ngồi trên vai hắn, đôi bàn tay nhỏ bé năm chặt lấy tóc hắn.
Nàng nghiêng đầu nhìn gương mặt của Tần Mục, phần tóc trắng hai bên thái dương của hắn mang lại cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, bởi lẽ đó chính là gương mặt hiện lên trong tầm nhìn mơ hồ của nàng sau khi được sinh ra.
Gương mặt này khiến nàng cảm thấy an tâm.
Ngoại trừ gương mặt này ra, trong ký ức của nàng vẫn còn một gương mặt quen thuộc khác.
Đó là mẫu thân của nàng.
Tân Mục nhìn về phía những bóng người trong biển lửa. Bọn họ là những người thành đạo truy sát Tân Linh Quân, đồng thời cũng là người chặn đường một nhà ba người Tân Mục trên dòng sông Hỗn Độn năm đó, ép Tân Mục không thể không đưa Tần Linh Quân quay trở về dòng sông Hỗn Độn trong kỷ nguyên thứ nhất, tiến vào vũ trụ kỷ nguyên thứ nhất, từ đó phụ tử ly biệt.
Đối với Tần Linh Quân mà nói, lần chia ly này chính là thời gian năm năm trời nàng không có phụ mẫu, trở thành cô nhi, sống một mình không nơi nương tựa.
Đối với Tân Mục và Linh Dục Tú mà nói, khoảng thời gian ấy kéo dài đến ba tỉ năm rưỡi. Sự chia lìa này luôn khiến Linh Dục Tú cảm thấy có chút oán hận Tần Mục, cho nên trong suốt ba tỉ năm rưỡi ròng rã, hai người không hề có đứa con thứ hai.
Tần Mục thì còn may, hắn chỉ cần chờ đợi trong ba tỉ năm rưỡi, thế nhưng Linh Dục Tú thì khác, nàng vẫn phải tiếp tục chờ đợi.
- Thất công tử!
- Hỗn Độn! Một giọng nói khàn khàn phát ra từ biển lửa, trong giọng nói ấy có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có hưng phấn, có chế nhạo.
- Cuối cùng ngươi vẫn quay về quá khứ, lựa chọn trở thành Thất công tử, trở thành Hỗn Độn!
Bọn họ cười nói.
Tân Mục tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên.
- Chư vị, các ngươi còn nhớ không? Khi ở trên dòng sông Hỗn Độn, ta đã từng nói rằng sẽ nhét tất cả các ngươi vào trong quan tài.
Năm ngón tay của hắn giang rộng:
- Hôm nay là ngày ta thực hiện lời hứa đó.
Ầm!
Trong ánh lửa, từng gốc đạo thụ đột nhiên nổ tung. Đám người thành đạo kia hét lên một tiếng phân nộ, sau đó chạy trốn khắp nơi. Đạo quả của bọn họ bay lên cao, đạo quang xuyên qua biển lửa Hỗn Độn, thế nhưng luân hồi khổng lồ dân dân bay lên, bao trùm lấy toàn bộ bọn họ vào bên trong!
Đạo thụ của bọn họ bị cắt thành từng khúc trong biển lửa, trở thành từng tấm ván gỗ vuông vắn, trên ván gỗ là một loại phù văn kỳ dị lấp lóe đang biến hóa.
Đó là phù văn Hỗn Độn, Nguyên!
Bùm bùm bùm!
Từng tấm ván gỗ được làm ra từ đạo thụ ghép lại với nhau trong biển lửa Hỗn Độn, cành lá của đạo thụ hóa thành từng chiếc đinh gỗ, đóng vào trong từng chiếc quan tài.
Hết người thành đạo này đến người thành đạo khác đến từ các kỷ nguyên vũ trụ khác nhau đều bị những chiếc quan tài này bắt lại. Bọn họ phát ra tiếng kêu gào thảm thiết trong lúc bị nhét vào quan tài của chính mình. Cuối cùng, từng tấm nắp đậy quan tài khổng lồ bay lên, đáp xuống bề mặt quan tài, đỉnh gỗ ghim xuống, đóng chặt những chiếc quan tài này lại.
Bên trong biển lửa Hỗn Độn, đạo binh của những người thành đạo đó lần lượt bị nung chảy, hóa thành từng sợi dây xích xuyên qua biển lửa, móc nối những chiếc quan tài kia lại rồi khóa chặt.
- Ta là Hỗn Độn.
Tần Mục dẫn theo nữ nhi của hắn là Tần Linh Quân bước ra khỏi biển lửa, chuỗi quan tài ở phía sau bay theo hắn dưới sự lôi kéo của dây xích:
- Thời điểm ta quay trở về quá khứ rồi tới kỷ nguyên thứ nhất chính là lúc ta đã vô địch.
Bên trong những chiếc quan tài kia vang lên âm thanh ầm ầm chấn động. Đó là do những người thành đạo của từng kỷ nguyên vũ trụ đang giấy giụa, muốn phá vỡ quan tài, tìm cách trốn thoát.