Chương 2829: Mục Thân (5)
Chương 2829: Mục Thân (5)Chương 2829: Mục Thân (5)
Sáu trăm tỉ năm sau, thân thông của nàng mất đi hiệu lực, Hỗn Nguyên Đỉnh và thành Ngọc Kinh bắt đầu tan rã, đại đạo dần dần hóa thành hư không.
Mà không gian hỗn loạn vẫn chưa hề nở rộ.
Sau khi thần thông của Lăng Thiên Tôn mất đi hiệu lực, thần thông chất năng bất dịch cũng hoàn toàn không còn tác dụng, bởi vì loại thần thông này đã mất đi tất cả uy năng của nó.
Đúng lúc này, nguyên khí Hỗn Độn chợt dâng trào trong hư không, dòng sông Hỗn Độn mênh mông không bến bờ cuồn cuộn chảy tới, rót năng lượng vào vũ trụ này.
Tần Linh Quân dẫn theo Trạm Tịch, đạp lên dòng sông Hỗn Độn, bước tới Hỗn Nguyên Đỉnh chia năm xẻ bảy. Nàng nói:
- Cha ta nói với ta, hiến tế mười sáu vũ trụ quá khứ có thể tạm thời trì hoãn đại kiếp diệt vong.
Công tử Thái Thượng thở dài một tiếng, cuối cùng nữ nhi của Hỗn Độn cũng tới rồi.
Hắn lại hiểu ra thêm được một chuyện, vì sao Hỗn Độn nhất định phải dẫn theo Linh Dục Tú đang mang thai vượt qua mười sáu dòng sông Hỗn Độn, để Tần Linh Quân sinh ra trong đại kiếp hủy diệt, hấp thụ năng lượng của mười sáu trận đại kiếp hủy diệt.
Một tuổi của nàng là một năm. Nàng trưởng thành trong đại kiếp hủy diệt, chỉ nàng mới có thể kéo mười sáu dòng sông Hỗn Độn tới đây, rót chút năng lượng cuối cùng vào kỷ nguyên thứ mười bảy.
Thế nhưng chỉ sợ mười sáu kỷ nguyên vũ trụ cũng sẽ bởi vậy mà hủy diệt. Hắn lại hiểu ra thêm được một chuyện, đó là vì sao chủ nhân Di La Cung khăng khăng muốn bọn họ quay trở về vũ trụ của mình, đừng cố gắng tới kỷ nguyên thứ mười bảy.
Đó là bởi vì e rằng chủ nhân Di La Cung cũng nhìn thấy tương lai này!
Bọn họ quay trở về vũ trụ của mình, vậy thì diệt vong sẽ tới chậm hơn một chút.
Chẳng qua...
Thái Thượng đột nhiên rùng mình một cái:
- Chẳng qua nếu như sư phụ nhìn thấy cảnh tượng này, vậy thì chẳng phải là tương lai chưa từng thay đổi hay sao? Mọi sự nỗ lực của kỷ nguyên thứ mười bảy, mọi sự nỗ lực của Hỗn Độn đều được sư phụ nhìn thấy rồi sao? Tương lai, trước giờ chưa từng thay đổi!
Hắn tuyệt vọng, quay trở về thành Ngọc Kinh, nhập diệt rồi qua đời.
Cuối cùng hẳn cũng giống như chủ nhân Di La Cung, đạo tâm sụp đổ, thế nhưng lần này không có ai cười cợt rằng hắn bắt chước theo sư phụ của mình nữa.
Tang lễ của Thái Thượng rất đơn giản, Lam Ngự Điền và Hư Sinh Hoa cũng tới. Thái Dịch khóc ngất ở nơi đó, đối thủ hai kiếp của hắn, cuối cùng vẫn tuyệt vọng rồi ngã xuống.
Lam Ngự Điền nhìn xung quanh, khắp nơi trong thành Ngọc Kinh đều là những lão nhân mái tóc bạc phơ, những người đã từng là đối thủ của hắn đều đã già rồi.
- Ngươi là mẫu thân của ta sao?
Tân Linh Quân bước tới bên cạnh Linh Dục Tú với mái tóc bạc trắng và làn da đồi mồi nằm trên giường, cất tiếng hỏi.
Linh Dục Tú ôm lấy nàng khóc lớn, khoảnh khắc sinh mệnh của nàng sắp đi đến điểm cuối, rốt cuộc nàng cũng gặp được cốt nhục của mình ngay lúc hấp hối.
- Ta sẽ bảo vệ mẫu thân, mãi cho đến cái ngày cha trở về.
Tân Linh Quân vô cùng tự tin:
- Mười sáu dòng sông Hỗn Độn có thể duy trì được kỷ nguyên thứ mười bảy rất lâu.
Thế nhưng mức độ hư không hóa của dòng sông Hỗn Độn trong mười sáu kỷ nguyên nhanh hơn những gì mà nàng tưởng tượng, bởi vì vũ trụ này đã bị cường giả tiền sử xâm nhập, vốn không còn lại bao nhiêu năng lượng.
Trăm vạn năm sau, kỷ nguyên vũ trụ thứ mười sáu hệt như một bức tranh trải rộng trên nền hư không, người và vật trên bức tranh ấy đều hiện rõ mồn một ngay trước mắt.
Tất cả mọi người trong hai thánh địa chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bức tranh này. Mấy năm qua đi, vũ trụ kỷ nguyên thứ mười sáu dần trở nên ảm đạm, người và vật trong tranh biến mất.
Dòng sông Hỗn Độn của kỷ nguyên thứ mười lăm kéo dài thêm được chút ít thời gian, thế nhưng cuối cùng bức tranh đó cũng dần biến mất.
Trong bức tranh của kỷ nguyên thứ mười ba, Thái Dịch nhìn thấy công tử Vô Tông cũng hóa thành hư vô cùng với sự mở rộng của hư không.
Thời điểm sự diệt vong lan tràn đến kỷ nguyên thứ mười, Nguyệt Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn lên. Nàng nhìn thấy công tử Tử Tiêu và thê tử của hắn đang ôm chặt lấy nhau trong bức tranh hư không, trên gương mặt của ai nấy đều hiện lên một nụ cười, hiển nhiên là bọn họ đều đang cảm thấy rất hạnh phúc.
Trong mơ hồ, Nguyệt Thiên Tôn như thể lại nghe thấy khúc đàn kia. Khúc đàn ấy rất hay, chứa đựng thứ tình cảm mà nàng không hề có.
Cùng với việc từng dòng sông Hỗn Độn lần lượt bị hư không hóa, Tần Linh Quân cũng dần trở nên yếu ớt, bởi lẽ sự biến mất của từng dòng sông Hỗn Độn sẽ khiến nàng chậm rãi mất đi sức mạnh.
- Phụ thân sẽ quay trở về thôi, hắn từng nói, không gian hỗn loạn sẽ nổ tung hệt như pháo hoa, trở thành thứ ánh sáng rực rỡ nhất trong vùng hư không này.
Nàng yếu ớt nói với Linh Dục Tú.
Đại kiếp hủy diệt của vũ trụ kỷ nguyên thứ nhất cũng dần hóa thành hư không, đó là kết giới cuối cùng của vũ trụ này.
Thế nhưng đại kiếp hủy diệt của vũ trụ thứ nhất cũng không tài nào ngăn cản nổi sự diệt vong đến từ hư không, mà Tần Linh Quân cũng ngày càng yếu đi. Thời điểm lan tràn đến Di La Cung, cuối cùng hư không cũng gặp phải lực cản.