Chương 2830: Mục Thân (6)
Một bộ xương khô tọa trấn bên trong Di La Cung, để lộ rõ thân hình. Đạo thụ của hẳn chiếu sáng rực rỡ, ánh hào quang muôn trượng bắn ra từ đạo quả, ngăn cản sự xâm nhập của hư không!
- Sư phụt
Thái Dịch cúi người quỳ lạy bộ xương khô kia.
Tất cả người thành đạo may mắn còn sống sót bên trong thành Ngọc Kinh cũng đồng loạt quỳ lạy bộ xương khô kia, nước mắt rơi lã chã.
Cuối cùng bộ xương khô và đạo thụ đạo quả của chủ nhân Di La Cung vẫn chẳng thể ngăn cản nổi hư không, hắn cũng hóa thành hư không. Lịch sử tám trăm tỉ năm dài đằng đẫng của kỷ nguyên thứ nhất hệt như một bức tranh trải rộng trên nền hư không, chậm rãi mất đi màu sắc.
Ánh mắt của chủ nhân Di La Cung tài hoa tuyệt thế trong bức tranh hệt như đang nhìn về phía không gian hỗn loạn. Không gian hỗn loạn vẫn còn đó, thế nhưng lại chẳng hề nở rộ.
Ánh mắt của hắn ảm đạm, tan biến vào hư không cùng với bức tranh về kỷ nguyên thứ nhất.
Bên trong thành Ngọc Kinh, từng vị điện chủ và người thành đạo của Di La Cung đồng loạt cúi lạy. Trong khoảnh khắc cúi lạy ấy, cơ thể của bọn họ cũng lần lượt hóa thành hư không.
Thành Ngọc Kinh hệt như một bức tranh bày ra bên cạnh Hỗn Nguyên Đỉnh, dần trở nên mờ nhạt.
- Vẫn còn một con đường sống.
Lam Ngự Điền già nua xốc lại tỉnh thần, nói: - Hệ thống Đạo Cảnh Tổ Đình là thành đạo bên trong, chúng ta có thể hóa thân thành Đại La Thiên Tổ Đình, để cho sinh linh sống trong Đại La Thiên của chúng ta, kéo dài sinh mệnh. Nếu làm như vậy, chúng ta có thể kiên trì được rất lâu!
- Chúng ta không thể kiên trì được bao lâu, cuối cùng cũng sẽ nhanh chóng hóa thành hư không mà thôi.
Một người thành đạo lắc đầu:
- Làm như vậy vì phàm nhân...
- Thần phục vụ cho con người.
Hư Sinh Hoa nở một nụ cười xán lạn:
- Chư vị đạo hữu, chư vị đạo huynh, chúng ta là thần! Những vị thần cuối cùng!
Đám người thành đạo trâm mặc.
Một lúc lâu sau, từng vùng Đại La Thiên Tổ Đình sáng lên trong hư không vũ trụ bóng tối. Không có sức mạnh của bọn họ, Hỗn Nguyên Đỉnh bỗng chốc hóa thành một bức tranh rộng lớn mênh mông.
Những vùng Đại La Thiên Tổ Đình đó hình thành nên từng vũ trụ nhỏ khép kín, sinh mệnh bên trong vũ trụ nhỏ đó vẫn được kéo dài. Những người thành đạo của Diên Khang đang dùng chút sức mạnh cuối cùng của bọn họ để bảo vệ lấy từng vùng đất yên bình này.
Trời tối, đừng đi ra ngoài.
Đây là lời cảnh báo của những người thành đạo với sinh linh sống trong vũ trụ nhỏ khép kín này.
Bên trong hư không tối đen, những vầng sáng này hệt như giấc mộng chực chờ bị dập tắt, không ngừng mở rộng theo hư không, trở nên càng ngày càng nhỏ bé, cũng cách nhau càng ngày càng xa, dần dà không thể nhìn thấy được nữa.
Tám trăm tỉ năm sau, vũ trụ kỷ nguyên thứ mười bảy hoàn toàn rơi vào bóng tối. Vật chất không còn thay đổi, bởi vì tất cả vật chất đều đã bị hư không xé nát, toàn bộ vũ trụ mở rộng vô hạn, không còn dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào.
Không có ánh sáng, không có âm thanh, không có màu sắc.
Chỉ có hư không lạnh lẽo tĩnh lặng vô biên vô tận.
Trong vùng hư không yên ắng đến tuyệt vọng này, không gian hỗn loạn cũng dần mờ đi, như thể sắp bị hư không hóa.
Không có vật chất, thời gian cũng sẽ biến mất.
Đột biên, trong bóng tối vô biên, một tia sáng bay đến, chiếu rọi vũ trụ hóa thành hư không này.
Đó là thứ ánh sáng được sản sinh ra khi vô số mộng cảnh hỗn độn trong không gian hỗn loạn nổ tung, trông như thể thứ cuối cùng biến mất trong vùng hư không này. Từng mộng cảnh hỗn độn vỡ nát rồi phá hủy, lộng lẫy hệt như pháo hoa.
Cuối cùng không gian hỗn loạn cũng nổ tung.
Một bóng người rời khỏi không gian hỗn loạn vừa bị phá hủy, bước đi trong bóng tối rộng lớn vô tận. Hắn nhìn khắp xung quanh, đâu đâu cũng là hư vô, chỉ có bóng tối.
Chỉ có bóng tối.
Hắn bước đi trên lớp màng hư không, lớn tiếng hét to.
Có ai ở đây không?
Còn có ai ở đây không?
Ta trở về rồi! Còn có ai ở đây không?
Bên trong hư không chẳng hề có chút ánh sáng nào.
Linh Quân, ta trở về rồi.
Dục Tú, ta trở về rồi. Lam Ngự Điền, Hư Sinh Hoa, ta trở về rồi.
Tân Nghiệp, ta trở về rồi...
Hắn bước đi rất lâu, liên tục gọi lớn, thế nhưng chẳng có lấy một lời đáp lại.
Thời điểm hắn sắp rơi vào tuyệt vọng, bên trong hư không tối đen như mực, từng điểm sáng bừng lên. Đó là Đại La Thiên Tổ Đình của người thành đạo, đơn độc mà ngoan cường tồn tại trong hư không, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị hủy diệt.
Hắn dừng bước, đạo tâm héo úa dần sống lại.
Lúc này đây, từng vầng sáng nối tiếp nhau bừng lên trong hư không hệt như những ngọn đèn trong bóng tối. Những ngọn đèn đó lần lượt sáng lên, đan xen với nhau, phân bố khắp nơi.
Hắn nở một nụ cười.
>