Mục Thần Ký (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 813: Hoa Không Phải Hoa, Sương Không Phải Sương

Chương 813: Hoa không phải hoa, sương không phải sương Chương 813: Hoa không phải hoa, sương không phải sươngChương 813: Hoa không phải hoa, sương không phải sương

Ta còn sống, hơn nữa ở trên chiếc thuyền này sống rất lâu, cuối cùng ta vẫn phải chết?

Tân Mục mất hồn mất vía, có một loại cảm giác số mệnh mãnh liệt.

Lời người tí hon trong đèn lồng nói hẳn vốn không tin, chỉ có điều từ khi hắn bước lên chiếc thuyền này, liên tiếp phát sinh những sự kiện quỷ dị khó lường khiến hắn không tin cũng không được.

Như vậy chẳng phải là nói, bất kể hắn cố gắng như thế nào, vẫn không có cách nào thoát khỏi số mệnh cuối cùng chết ở trên chiếc thuyền này sao?

Bất kể hắn giấy giụa thế nào, vẫn không có cách nào nhảy ra khỏi chiếc thuyền này, bất kể hắn thôi diễn suy luận thế nào, mãi đến khi hắn chết cũng không cách nào phá giải được thân thông của Lăng Thiên Tôn?

Hoạn Long quân cảm giác trái tim tan vỡ, co quắp trên mặt đất, mắt rồng chảy lệ, lẩm bẩm nói:

- Làm thế nào để rời khỏi nơi quỷ quái này đây? Thiên địa dễ đổi, không đổi hằng số, không đổi hằng số ba mươi sáu là có ý gì?

Hắn không khỏi sợ hãi:

- Đây không phải là lời nói của con rồng già điên điên khùng khùng kia sao? Tại sao ta lại lại lặp lại lời của hắn? Lế nào ta thật sự là hắn hay không?

Tần Mục liếc mắt nhìn về phía hắn, khẽ nhíu mày, trên gương mặt miễn cưỡng giãn ra cười nói:

- Như vậy, đây là lần thứ mấy chúng ta lên thuyên? Vì sao chúng ta không có ký ức của mấy lần lên thuyền trước đó?

Người tí hon trong đèn lồng nói:

- Mỗi lần luân hồi lớn, chiếc thuyền này có ba mươi sáu lần thời không thiết lập lại, xuất hiện ở niên đại khác nhau, sau ba mươi sáu lần thời không thiết lập lại sẽ trở lại khởi điểm, chính là giây phút sương mù dày đặc đó bạo phát. Trong lúc này người lên thuyền, đều không nắm giữ ký ức lúc trước, bọn họ chỉ là hết lần này tới lần khác lặp lại lên thuyền, lặp lại chết, sau đó sẽ lại lên thuyền.

Thôn trưởng đột nhiên nói:

- Như vậy vì sao ngươi có thể có được ký ức của luân hồi?

Người tí hon trong đèn lồng nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Trong lòng Tân Mục thoáng động:

- Con rồng già kêu rên kia hình như cũng nắm giữ ký ức của luân hồi lớn, chỉ là bị điên. Hắn gặp phải chuyện gì? Hắn rốt cuộc là ai?

Người tí hon trong đèn lồng nói:

- Hắn là Long bá. Hắn giống như ta, lúc sương mù dày đặc bạo phát cũng không có hư hóa.

Hoạn Long quân nghe vậy, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm:

- Hóa ra không phải là ta...

Thôn trưởng đột nhiên nghĩ đến mấu chốt:

- Trên chiếc thuyền này, không có bị hư hóa trừ ngươi ra và Long bá ra, còn có ai nữa?

Người tí hon trong đèn lồng hơi ngẩn người ra, không trả lời.

Thôn trưởng híp mắt lại một cái, liếc nhìn về phía Tần Mục.

Tân Mục cũng híp mắt lại một cái, kiếm hoàn trong túi Thao Thiết lặng lẽ bay lên, Vô Ưu kiếm trong kiếm hoàn bay ra, chuôi kiếm hướng về phía thôn trưởng.

Nguyên khí ở đầu ngón tay Thôn trưởng bay ra, quấn ở trên chuôi kiếm của Vô Ưu kiếm, cười nói:

- Thiên địa dễ đổi, hằng số ba mươi sáu người không đổi. Không đổi hằng số chắc chắn sẽ không theo thời không thiết lập lại mà thay đổi. Chiếc thuyền này ba mươi sáu lần thời không thiết lập lại sẽ trải qua một lần luân hồi lớn, cái hằng số không đổi này có thể không phải là chữ số, mà là người trên thuyền. Cũng chính là nói, có ba mươi sáu người sẽ không bị thiết lập lại, sẽ không hư hóa.

Tân Mục nói:

- Căn cứ vào điều phỏng đoán này, mỗi lần quỷ thuyền xuyên qua đều sẽ có một người còn sống sót. Lần đầu tiên thiết lập lại là lúc sương mù dày đặc bạo phát, Long bá còn sống sót. Long bá mới là người đầu tiên quan sát, hẳn không tiếp nhận được, bởi vậy điên điên khùng khùng, mỗi lần nhìn thấy những người khác hắn lại nói hằng số ba mươi sáu người không đổi, hằng số không đổi cũng không phải là chữ số, hằng số người không đổi là chỉ ba mươi sáu người sẽ không bị thiết lập lại. Nếu trong lúc lần đầu tiên thiết lập lại, Long bá còn sống sót, như vậy ngươi lại mà thế nào sống sót được?

Thôn trưởng cầm kiếm ở trong tay, buồn bã nói:

- Quỷ thuyền ba mươi sáu lần dừng sát ở các niên đại, mỗi một niên đại đều có người khác nhau lên thuyền, mỗi lần chỉ có một người còn sống sót. Lâm Kiêu, ngươi leo lên chiếc thuyền này vào lúc nào?

Tân Mục nói:

- Lúc chúng ta lên thuyên, ngươi nhìn thấy ta lấy ra binh phù, liền chủ động tìm qua. Ngươi ngồi ở trong đèn lông, dễ dàng như trở bàn tay lại nhận được sự tín nhiệm của chúng ta, khiến cho chúng ta không nghỉ ngờ đến ngươi. Bởi vì chúng ta hoàn toàn không biết gì về chiếc thuyền này, cần nhờ tới ngươi dẫn dắt, cho nên chúng ta lại vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ đến trên đầu của ngươi. Bởi vậy chúng ta ta sẽ tín nhiệm ngươi, hoàn toàn không giữ lại chút nào, đây là kế sách đơn giản hữu hiệu nhất, thường nói dưới đèn thì đen. Vết đen dưới đèn có thể lừa được phần lớn mọi người, nhưng không gạt được người từng trải.

Thôn trưởng cầm Vô Ưu kiếm trong tay đặt ở sau lưng, tay kia lại bấm kiếm quyết để ở trước ngực.

Dựa theo quy định bình thường của kiếm pháp, chắc là kiếm phải để ở trước người, kiếm quyết ở sau người, kiếm quyết làm cho không người nào có thể nhìn thấy được, kiếm pháp mới càng quỷ thân khó lường, hắn lại làm phương pháp trái ngược. Xung quanh hẳn có vô số kiếm quang lưu chuyển, kiếm đồ thành hình, bao phủ xung quanh, đèn lồng kể cả người tí hon trong đèn lông cũng bị bao phủ ở trong kiếm đồ.

Tân Mục cũng chưa gặp qua loại kiếm pháp này.

Thôn trưởng đã từng truyền thụ cho hắn chín thức kiếm đồ, mà kiếm pháp bây giờ chắc là kiếm đồ do thôn trưởng sáng lập ra sau khi thành thần.

Kiếm đạo của hắn đã đạt đến một độ cao hoàn toàn mới.

- Mà chúng ta, chính là người từng trải.

Tân Mục cười nói:

- Tàn Lão thôn chúng ta chưa bao giờ muốn hại người, nhưng chúng ta gặp gỡ những người khác, từ trước đến nay đều lưu lại một phân thận trọng! Như vậy Lâm Kiêu ngươi là người đưa Tuyệt Vô Trần lên thuyền sao?

Người tí hon trong đèn lồng từ ngưỡng cửa đứng dậy, nhìn kiếm quang lưu chuyển bên ngoài, hắn lại thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào tay của thôn trưởng bấm kiếm quyết đang dựng thẳng ở trước ngực.

- Vì sao lệnh chủ lại nói như vậy?

Hắn khẽ hỏi.

- Sau khi Thiên Đế chết, Đế Hậu nương nương vì không muốn lộ ra việc nàng đã làm, bởi vậy nhất định phải xử lý Tuyệt Vô Trần. Nhưng Tuyệt Vô Trần và thân thể của nàng vẫn còn hữu dụng đối với nàng, cần giữ lại, để phòng bất cứ tình huống nào. Vừa phải xử lý thân thể của Tuyệt Vô Trần và mình, lại muốn giữ lại các nàng, chỗ tốt nhất chính là chiếc quỷ thuyền này.

Tân Mục cười nói: - Hiện tại nàng hẳn là một nhân vật lớn, không thích hợp tự mình đến làm chuyện này. Bởi vậy nàng cân phải một thân tín, một người tin cẩn tới giúp nàng làm chuyện này. Người này đưa thân thể của Tuyệt Vô Trần tới trên quỷ thuyền, mở ra quan tài của Đế Hậu, đặt Tuyệt Vô Trần vào trong quan tài. Nhưng người này cũng không có cách nào rời khỏi chiếc quỷ thuyền này, hắn nhất định vẫn ở trên thuyền. Vì bảo vệ bí mật này, hắn cần phải bảo đảm tất cả người lên thuyền đều không có cách nào rời đi.

Thôn trưởng nói:

- Hắn tất nhiên là một người sống ở trên chiếc thuyền này, khi có con người mới lên thuyền, hắn tất nhiên sẽ là người đầu tiên nhảy ra, khiến cho từng người này lần lượt mất mạng, hoặc khiến cho bọn họ vĩnh viên cũng không có cách nào rời khỏi chiếc thuyền này, làm bạn với hẳn. - Người đầu tiên nhảy ra, căn cứ vào binh phù tìm đến ta chính là ngươi.

Tân Mục nói.

Người tí hon trong đèn lồng thở dài:

- Người thông minh như vậy, làm sao có thể có vật cưỡi ngu xuẩn như thế? Chính bởi vì ta nhìn thấy được con rồng ngu xuẩn này, lúc này mới đánh giá thấp các ngươi. Các ngươi cũng thật ngu xuẩn.

Hắn lạnh lùng nói:

- Khi các ngươi có hoài nghi, đáng lẽ phải xuống tay với ta, không nên nói ra. Các ngươi tập kích ta, nói không chừng còn có cơ hội còn sống. Mà bây giờ, các ngươi chỉ có con đường chết này có thể đi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng lại một lần nữa bạo phát, trước mắt đám người Tân Mục sáng như tuyết, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì!

Chiếc quỷ thuyên này lại một lần nữa thiết lập lại thời không!

- Các ngươi nói không sai, là ta mang Tuyệt Vô Trần tiến vào chiếc thuyền này, chôn Tuyệt Vô Trần cùng Đế Hậu ở một chỗ. Quan tài của Đế Hậu cũng là do ta mở ra. Nhưng các ngươi lại không biết, người tiến vào chiếc thuyền này đều sẽ trải hết qua lần này tới lần khác thiết lập lại thời không, thân thể nguyên thần dần dần bị hư hóa, biến thành hư vô.

Trong tia sáng, kiếm đồ của thôn trường bạo phát, đây là lĩnh ngộ kiếm đạo. của thôn trưởng sau khi thành thần, làm lão Kiếm Thần của Duyên Khang quốc, ở trên kiếm đạo hắn đã đi xa hơn, hắn cũng là người Chân Thần kiếm đạo đầu tiên của Duyên Khang quốc!

Kiếm pháp của hắn không bằng Tần Mục, nhưng ở trên uy năng của kiếm đạo, cho dù là Duyên Khang quốc sư cũng phải thua kém hắn! Tia sáng trúng uy năng của kiếm đạo bạo phát, cho dù là ở trong ánh sáng, cũng có thể thấy được rõ ràng hiện tượng kỳ lạ do thức thứ mười hai của kiếm đồ hình thành.

Đó là Thương Thiên Bích Tỳ, kiếm đồ giống như ấn, ấn giống như trời, kiếm quang giống như cương thường trong thiên đạo, ngang dọc từng thiên uy bao trùm lấy đèn lồng vào bên trong, đan xen vào nhaul

Trong đèn lồng, vòng mặt trời nhỏ ầm ầm bạo phát, sức lửa của mặt trời tùy ý phát tiết, dung hòa kiếm quang, ánh sáng chiếu động thiêu đốt kiếm đồ ra thành một cái lỗ lớn.

- Duyên Khang Kiếm Thần, ta cũng không phải không thể là đối thủ của ngươi. Trên thực tế, ngươi không thể tưởng tượng được sự cường đại của tal

Đèn lồng này nhanh chóng đi xa, giọng nói của người tí hon trong đèn lông từ phía xa truyên đến, cười nói:

- Chỉ có điều ở chỗ này, thực lực càng mạnh, tốc độ biến thành hư vô lại càng nhanh! Thời điểm ta đưa Tuyệt Vô Trần tới, ta đã phát hiện ra điểm này, ta lập tức giết chết đồng bạn đi cùng ta, sau đó tự chém tu vi! Mặt trời trong ngọn đèn này của ta chính là tu vi ta chém xuống biến thành. Hắc hắc, ngươi muốn sống sót, cũng cần phải giống như ta vậy, giết chết những người lên thuyền cùng với ngươi, tự chém tu vi, bằng không, ngươi cũng sẽ biến thành hư vô...

Ánh sáng biến mất.

Thôn trưởng thu kiếm, đưa chuôi thanh kiếm cho Tần Mục, quần áo của hắn phần phật bình phục lại.

Tân Mục không có nhận kiếm, trâm giọng nói:

- Thôn trưởng, Lâm Kiêu này nói, hơn phân nửa không phải là sự thật, nói không chừng lại đang gài bây hại chúng ta, để cho chúng ta cùng những cường giả khác đấu tới ngươi chết ta sống.

- Chắc là sự thật.

Thôn trưởng giơ tay lên, nhìn da thịt của mình, thân thể của hắn đã trở thành mờ nhạt hơn rất nhiều.

Tân Mục thầm run lên.

Thôn thở dài nói:

- Thực lực càng mạnh, hư hóa càng nhanh, như vậy người đầu tiên hư hóa chắc là đế thi Thượng Hoàng bị Phượng Thu Vân cõng tới. Sau đó chính là Tổ Long vương, Phượng Thu Vân, Xích Minh thần tử, Lạc Vô Song và Thu Minh hoàng tử cùng mấy tùy tùng này. Sau đó, lại đến lượt ta và Hoạn Long quân. Chiếc thuyền này và thần thông của Lăng Thiên Tôn sẽ làm suy yếu cường giả có sức uy hiếp lớn nhất đối với mình. Uy hiếp càng lớn, tốc độ hóa thành hư vô lại càng nhanh. Bây giờ chúng ta quay về chỗ tòa đại điện đặt quan tài của Đế Hậu nhìn một chút sẽ biết!

Trong lòng Tân Mục nặng nề, ba người lập tức quay về đại điện.

Trong đại điện, tám con rồng quay xung quanh quan tài của Đế Hậu, đế thi Thượng Hoàng bên trong đế quan lại biến mất, chỉ còn lại có một cái quan tài trống rỗng!

Trong bức tranh vẽ trên tường, bóng dáng của Phượng Thu Vân cũng đã càng thêm ảm đạm hơn, Địa Mẫu Khôn Nguyên kiếm ngược lại vẫn bình thường.

- Ta đã bắt đầu hư hóa, những người khác lên thuyền chỉ sợ cũng bắt đầu hư hóa.

Thôn trưởng nói:

- Mục nhi, trong mi tâm của ngươi cất giấu lực lượng rất cường đại, ngươi cần phải phong ấn nó lại, bằng không ngươi cũng sẽ biến thành hư vô! Ngươi chỉ có yếu hơn chiếc thuyền này, không có uy hiếp đối với nó, mới có thể giữ được tính mạng! Ta là người từng trải, tin tưởng ta!

Tần Mục lấy lá liễu ra, phong ấn con mắt thứ ba ở mi tâm, nói:

- Thôn trưởng, ngươi cũng tự chém tu VÌ...

- Không cần!

Thôn trưởng lắc đầu, lộ ra vẻ tươi cười:

- Ta tự chém tu vi, ai tới bảo vệ ngươi? Hơn nữa một lần luân hồi chỉ có một người có thể còn sống sót, ta cần phải giữ lại tu vi, ta phải bảo đảm người còn sống sót là ngươi.

Trong đầu Tần Mục trống rỗng.

Thôn trưởng võ nhẹ vào đầu vai hắn, cười nói:

- Lâm Kiêu bị chúng ta vạch trần thân phận, sợ rằng sẽ nói chuyện này cho những người khác biết, để cho chúng ta tự giết lẫn nhau. Những người khác vì không bị biến đổi thành hư vô, lại sẽ xuống tay với chúng †a, ta tự chém tu vi, ngươi lại khó thoát khỏi cái chết. Ngươi là người thông minh nhất của thôn chúng ta, ngươi trở thành người sống sót cuối cùng, mới có khả năng phá giải được thần thông quỷ dị của chiếc thuyền này, mới có khả năng giải cứu chúng †a từ trong hư hóa ra. Hoạn Long quân.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hoạn Long quân, thản nhiên nói:

- Ngươi cũng cần nhớ kỹ, biến thành hư vô cũng không đáng sợ, chỉ cần chủ công của ngươi còn sống, lại có thể giải cứu chúng ta ra! Ngươi không nên tồn tại tâm tư phản loạn, bằng không người đầu tiên ta lấy tính mạng chính là ngươi! Ngươi muốn sống sót, biện pháp đơn giản nhất chính là khiến cho chủ công của ngươi không chết! Đợi đến sau khi ta hư hóa, sẽ do ngươi tới toàn lực bảo vệ tính mạng chủ công của ngươi, hiểu chưa?

Hoạn Long quân nghiêm nghị, ôm quyền khom người:

- Hiểu rõ! Hoạn Long quân thề chết theo chủ công!

Thôn trưởng đi về phía trước, trầm giọng nói:

- Chúng ta tiếp tục thăm dò chiếc thuyền này, trước khi hư hóa tìm được càng nhiều manh mối càng tốt!

Bọn họ một đường đi về phía trước, trải qua sân thao luyện, đi tới binh doanh, nơi này là từng tòa cung điện lớn nhỏ của Vũ Lâm Quân.

Vũ Lâm Quân đều là Thần Ma cường đại nhất của thời đại Long Hán, tất nhiên bọn họ nhận được đãi ngộ cực cao.

Thôn trưởng dẫn theo bọn họ lao thẳng đến chủ điện lớn nhất, nơi đó chắc là nơi ở của Ngụy Tùy Phong.

Ngụy Tùy Phong làm Tả Lang Tướng của Vũ Lâm Quân, có địa vị tối cao, hắn lẽ ra nên ở tại địa phương xa hoa nhất.

Trên cây cột trước đại điện có người đề mấy hàng thơ, lại là sử dụng chữ viết thần văn, rất đẹp mắt, giống như là xuất phát từ tay của nữ tử.

Tân Mục đọc lên nói:

- Hoa không phải hoa, sương không phải mù. Nửa đêm tới, bình minh đi. Tới giống như mộng xuân không lâu, đi giống như mây sớm không chốn kiếm tìm.

- Câu thơ này không phải nói về sương mù dày đặc xuyên qua chứ?

Tân Mục giật mình kinh sợ.

Nửa đêm tới, bình minh đi, Dũng Giang xuyên qua cũng vậy, xuyên qua chỉ có nửa ngày, buổi tối xuyên qua, ban ngày lại quay về, ban ngày xuyên qua, buổi tối lại về.

- Chữ này là... do Lăng Thiên Tôn lưu! Nàng đã tới chiếc thuyền này! Ảo diệu thần thông của nàng, lại ở trong câu thơ này!
Bình Luận (0)
Comment