Buổi chiều thứ Năm, kỳ thi tuyển chọn vòng hai của lớp bồi dưỡng Toán học đã được tổ chức sau khi vòng một loại đi một lượng lớn học sinh.
Cơ Phi Nghênh ngồi trong giảng đường lớn, cúi đầu chăm chú nghiên cứu đề thi.
Tuy đây chỉ là một kỳ thi tuyển chọn, nhưng theo lý mà nói, vòng hai lẽ ra phải khó hơn vòng một mới đúng.
Thế nhưng — đề lần này đơn giản đến mức không thể tin nổi.
Không biết là do giáo viên ra đề muốn làm cho nhanh, hay do ban tổ chức nghĩ đến sự tiện lợi khi chấm bài, hoặc có thể là vì vòng đầu đã loại quá nhiều học sinh, mà đề thi lần này chỉ có trắc nghiệm và điền đáp án — hoàn toàn không có bài tự luận vốn là phần quan trọng để phân định trình độ.
Cả bài thi chỉ có 10 câu trắc nghiệm và 15 câu điền đáp án, mỗi câu 4 điểm, vừa tròn 100 điểm.
Toàn bộ những lo lắng trước đó của Cơ Phi Nghênh trở thành thừa thãi.
Các câu hỏi đơn giản đến mức chỉ có thể diễn tả bằng bốn chữ:
Không thể tưởng tượng.
Cô đặt bút xuống, kiểm tra lại một lượt, xác định không có gì sai sót.
Nhìn đồng hồ — mới 2 giờ 45 phút.
Kỳ thi còn chưa trôi qua một tiếng, mà tận 4 giờ mới hết giờ.
Bây giờ mà nộp bài thì có lố quá không...?
Vị trí ngồi của cô nằm ở hàng giữa hơi chếch về phía sau, có thể nhìn thấy gần một nửa phòng thi.
Cô chống cằm, đưa mắt nhìn quanh — các bạn khác vẫn đang cắm cúi làm bài, kể cả lớp trưởng Cố Chính Vũ cũng đang cẩn thận xem đề. Giáo viên coi thi thì chậm rãi đi đi lại lại gần bục giảng.
Trong không khí như vậy, tự dưng nộp bài sớm hình như… tội lỗi lắm.
Ngay khi cô còn đang giằng co tâm lý, thì một bóng trắng bất chợt lọt vào tầm mắt.
Là một nam sinh, bóng lưng thẳng tắp, gầy cao đầy cuốn hút.
Bộ đồ trắng đen đơn giản, sạch sẽ mà tinh tế, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, thanh nhã.
Cậu nhẹ nhàng đặt bài thi lên bục giảng rồi bước ra khỏi phòng thi.
Cơ Phi Nghênh lập tức nhận ra người đó — không ai khác ngoài bạn học cùng lớp của cô, “thần đồng” của khối: Trình Thích.
Có người tiên phong làm gương, dũng khí trong cô bỗng dâng trào.
Lập tức cầm bài thi đứng dậy.
Tiến lên bục giảng, cô đặt bài lên ngay trên bài của cậu.
Liếc qua bài thi của cậu một cái — cả tờ giấy gọn gàng, sạch sẽ. Phần trắc nghiệm ở trang đầu toàn là các đáp án A, B, C, D — câu cuối cùng chọn “B”, giống hệt cô, khiến cô càng chắc chắn đó là đáp án đúng.
Trang sau là các câu điền đáp án — hàng loạt chữ số và biểu thức gồm x, y, z, nét chữ rõ ràng, cứng cáp, gọn gàng mà mạnh mẽ, như khắc vào giấy.
Trên góc bài thi là thông tin thí sinh — phần tên viết hai chữ gọn gàng: Trình Thích.
Hai chữ viết bằng mực đen ấy dường như có sinh khí, như bay thẳng vào tầm mắt cô.
Cô nhanh chóng rời khỏi giảng đường.
Nắng chiều len qua tầng mây, chiếu rọi lên người cậu bạn áo trắng phía trước.
Cậu bất chợt chậm bước, ngoảnh đầu nhìn về phía dãy phòng học bên trái.
Lúc đó, Cơ Phi Nghênh mới thực sự hiểu cảm giác "bút lực cạn từ" là thế nào — cô hoàn toàn không tìm được từ nào để miêu tả được vẻ đẹp ấy.
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa nghiêng nghiêng chiếu lên người cậu, vậy mà lại trở nên dịu dàng đến kỳ lạ.
Nó khẽ phác họa nên những đường nét góc cạnh của cậu — mái tóc ngắn gọn gàng, lông mày rậm rạp sắc bén, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng, lẫn trong đó một chút lạnh lùng khó tả.
Ánh sáng như đang lấp lánh trên người cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Cơ Phi Nghênh bỗng nảy sinh một ý nghĩ táo bạo — muốn bước tới bắt chuyện với cậu.
Trình Thích thu lại ánh nhìn, thong thả bước tiếp dọc hành lang.
Cậu bước đi dưới ánh nắng, từng bước nhẹ và vững chãi, một tay đút hờ vào túi quần. Đến khúc ngoặt của hành lang, cậu rẽ phải đi về phía cầu thang.
Ơ? Cậu ấy đi đâu vậy? Đó chẳng phải hướng về khu công nghệ sao?
Cơ Phi Nghênh vừa ngạc nhiên vừa âm thầm mắng mình ngốc:
—— Rõ ràng là trốn học công khai, chẳng có ý định quay lại lớp luôn!
Khi vừa bước vào lớp học ở tầng bốn từ cửa sau, chuông tan tiết cũng vừa reo lên.
Trên màn chiếu lớn, dòng phụ đề trắng vẫn đang trôi ngược lên, nền đen phủ kín màn hình. Bản nhạc phim đầy cảm xúc cũng vừa kết thúc khi dòng chữ cuối cùng biến mất.
Giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi người Anh đang vừa thu dọn giáo án vừa trả lời câu hỏi của một nữ sinh.
Cơ Phi Nghênh thở dài đầy tiếc nuối.
Cô đã chạy suốt bốn tầng lầu để về kịp — vậy mà vẫn không kịp xem đoạn cuối phim!
Nguyễn Thừa Hạo đang nói chuyện với Hứa Đình Đình về bộ phim thì thấy cô bước vào liền hỏi:
“Ủa, sao cậu về nhanh vậy?”
Bạn cùng bàn của cậu là Tào Chi Kỳ cũng đi thi.
“Đúng rồi, chẳng phải đến bốn giờ mới thi xong sao?”
Hứa Đình Đình cũng ngạc nhiên.
“Tớ nộp bài sớm.”
Cô vừa nói vừa lấy sách Vật Lý ra — tiết sau là Vật Lý.
“Cậu nói gì cơ?”
Nguyễn Thừa Hạo nhìn quanh lớp. Cả lớp đi thi hơn chục người, mỗi cô là về trước. Cô là người hành tinh khác đến à?
Thấy cậu vẫn chưa hiểu, cô thản nhiên lặp lại:
“Tớ nói là tớ nộp bài trước.”
“Vậy lúc cậu nộp bài, mặt mũi giáo viên coi thi thế nào?”
Hứa Đình Đình tò mò hỏi.
“Chắc cũng bình thường thôi, tớ không chú ý lắm.”
Cô lắc đầu, rồi sực nhớ ra điều quan trọng, bèn gõ bàn Nguyễn Thừa Hạo:
“Nhưng tớ không phải người *****ên nộp đâu nhé. Trình Thích mới là người nộp *****ên.”
“Trình Thích” — đọc lên nghe y như “thành thị”, đúng là cái tên dễ đọc, dễ nhớ.
Không biết khi bố mẹ đặt tên cho cậu ấy có nghĩ đến điều này không?
Nguyễn Thừa Hạo liếc về chỗ ngồi cuối lớp của Trình Thích rồi gật đầu:
“Bình thường mà — cậu ấy làm bài luôn rất nhanh. Dạng đề này với cậu ta đơn giản quá, thậm chí không cần kiểm tra lại đã có thể nộp.”
Câu đó là do Cố Chính Vũ nói.
Không cần kiểm tra lại?!
Quả thực quá “tổn thương” cho những người như cô — kiểm tra kỹ hai lần mà vẫn không chắc chắn.
Cơ Phi Nghênh cảm thấy hối hận vô cùng: lẽ ra nên nộp bài luôn từ đầu, thì đã kịp xem hết phim rồi!
“Nhưng mà Trình Thích còn chưa quay lại lớp.”
Hứa Tĩnh Đình nhìn về cuối lớp — chỗ ngồi trống không.
“Tớ thấy cậu ấy đi về phía khu công nghệ.”
Cơ Phi Nghênh nhớ lại bóng dáng ấy. Nếu biết phim chiếu xong rồi, có khi cô cũng chẳng vội về, mà đi thư viện đọc tạp chí còn hơn.
“Ồ, tiết sau là Vật Lý tự học, cậu ấy không phải học đâu.”
Nguyễn Thừa Hạo lấy sách Vật Lý ra từ ngăn bàn.
Hứa Đình Đình cũng nhớ ra:
“À đúng rồi, quên mất tiết sau là Vật Lý!”
“Ủa sao vậy?”
Sao lại được phép không học? Mà còn là môn Vật Lý?
Cơ Phi Dung cũng muốn một lần đường đường chính chính trốn học, tiếc là không có lý do.
Nguyễn Thừa Hạo giải thích:
“Bài trong sách cậu ấy học hết cả rồi. Giáo viên bảo, muốn học thì học, không thì thôi.”
Giống như cậu ấy với Lê Mặc được miễn học thêm Hóa.
Đúng là trốn học hợp pháp.
Lớp này toàn học sinh giỏi, được phép học theo cách riêng của mình, tất cả nhờ vào sự thấu hiểu và linh hoạt từ phía thầy cô và ban giám hiệu.
Đó là đặc quyền của lớp chọn.
Cơ Phi Nghênh gật đầu tỏ ý đã hiểu, liền quay sang Đình Đình:
“Nhanh lên, kể cho tớ nghe đoạn kết phim vừa rồi thế nào!”
Hứa Đình Đình cũng hăng hái gật đầu:
“Bọn mình vừa nảy cũng đang thảo luận…”