Mười Bốn Đêm - Zeun Trạch Ân

Chương 5

Hình như đã mở ra một cái công tắc chẳng lành nào đó, sau câu nói ấy, người này liên tục lặp lại câu nói đó, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

"Tiểu nhân chưa nói gì mà!"

Ta cố nén cơn rùng mình đang chạy dọc sống lưng, nhanh chóng lùi về phòng.

Bên ngoài, chiếc quan tài đỏ thẫm nằm yên lặng đó hồi lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về tây, đội ngũ khiêng quan tài mới lại lên đường, vừa đi vừa hô hào.

Đợi bọn họ đi khỏi, ta trở lại sân, mới phát hiện nơi vừa đặt quan tài lúc nãy có một mảnh ghép hình bị rơi.

Nhìn đường cắt ở mép, đây là một mảnh ghép hình.

Cô gái trẻ trong tranh mặc áo mỏng, cổ quàng khăn voan đỏ, nằm yên lặng trong quan tài, như đang say ngủ.

Cũng ngay khi vừa nhặt được mảnh ghép, hệ thống liền hiện ra thông báo:

Thập Tứ Dạ (1/14)

Chữ đỏ, lại thấy chữ đỏ.

Nghĩ mãi không ra, ta định giấu mảnh ghép hình vào trong khuê phòng, nhưng cất chỗ nào cũng không yên tâm.

Vừa mới chuyển bình phong vào góc phòng, ta liền cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía sau.

Quay đầu lại nhìn, thiếu nữ đang tựa vào bình phong lúc nào đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt tam giác đơn điệu trợn ngược lên, trông vô cùng hung dữ.

Ta c.h.ế.t lặng, vội vàng mở khăn lau mồ hôi của A Xích ra, trùm kín cả chiếc bình phong.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác đó vẫn chưa biến mất.

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ánh mắt đó đến từ bức tranh treo tường -



Chính xác mà nói, là nam nhân trong tranh.

Lúc này, bộ đồ trắng trên người hắn đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, đôi mắt dài nhỏ hẹp đầy tơ máu, gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm vào ta.

Ta đã chẳng còn hơi sức đâu mà tức giận nữa, trực tiếp vo tròn bức tranh lại, ném vào góc phòng cho nó "làm bạn" với cái bình phong ma quái kia.

Không biết từ lúc nào, trời đã sập tối.

Có lẽ vì thiết lập của trò chơi, ban ngày ở thế giới này rất ngắn.

Khi mặt trăng trắng xám nhô lên cao, giọng nói của Tiểu Trụ Tử lại vang lên ngoài cửa: "Tiểu thư, tối nay ngài muốn gọi vị thị quân nào ạ?"

Không cần phải suy nghĩ, ta lập tức gào lên.

"Bùi Ngự, ta muốn Bùi Ngự!"

Gió đêm rít gào, tựa như tiếng quỷ khóc than.

Cửa sổ bị tiếng ồn ào làm cho rung lên bần bật, trong bầu không khí quỷ dị ngày càng dày đặc này, giọng nói lạnh lùng ngoài cửa vang lên: "Bùi chính quân tối nay không có ở phủ."

Ta: "..."

Đối phương lại nói: "Mời tiểu thư chọn người khác."

Không thể đổi được nữa, nếu đổi nữa thì lũ quái vật trong căn phòng này có thể đủ người đánh mạt chược rồi.

"Ngươi bảo ta đổi là ta phải đổi sao, rốt cuộc ai mới là tiểu thư?" Ta dứt khoát tỏ ra cứng rắn: "Ta không quan tâm, tối nay ta muốn Bùi chính quân! Không làm được thì ngươi cút đi!"

Nghe vậy, bên ngoài cửa chìm vào một khoảng lặng đáng sợ.

Ta vừa định hỏi hắn Bùi Ngự đi đâu, cửa phòng bỗng nhiên bị đập ầm ầm, là đối phương đang van xin: "Tiểu thư, xin người hãy chọn người khác đi, nếu không Tiểu Trụ Tử sẽ gặp xui xẻo mất! Xin người đó tiểu thư!"

Ta bịt tai lại, dần dần, tiếng động ngoài cửa trở nên the thé và thê lương, hoàn toàn không giống tiếng người.

"Xin người đó tiểu thư!"



"Xin người đó tiểu thư!"

Cánh cửa gỗ đỏ tươi bị va đập dữ dội, sắp sửa đổ sập, ta vội vàng chạy đến góc phòng bê bình phong đến chắn lại, tình hình quả nhiên dịu đi.

Nhìn kỹ thì thấy người thiếu nữ trên bình phong không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đang giơ hai tay ra như muốn đẩy cửa, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta.

Cứ như vậy, trong nhà ngoài ngõ hình thành một thế cân bằng hoàn hảo.

Phớt lờ tiếng đập cửa điên cuồng, ta nằm xuống chiếc giường - không còn cách nào khác, đứng lâu quá, thanh m.á.u cũng sẽ giảm.

Cứ như vậy, ta vất vả chịu đựng suốt một đêm, cuối cùng cũng đến sáng hôm sau.

Tiếng gà gáy vừa cất lên, tiếng đập cửa liền im bặt.

Tiếp đó là một tiếng tru dài the thé, như thể không cam lòng, lại như đang oán trách ai đó.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, ta dời bình phong đi, mở cửa ra, nhưng bên ngoài chẳng có ai, chỉ có một vũng mủ màu xám đen, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Ta đang định bịt mũi bước qua, thì cách đó không xa "kẽo kẹt" một tiếng, cửa sân mở ra.

Bùi Ngự một thân áo dài màu ngọc bích, khăn che mặt, đang từ ngoài sân nhìn về phía ta.

Vẻ đẹp của mỹ nhân, có người đẹp ở làn da, có người đẹp ở cốt cách.

Còn đối với người trước mắt, hoàn toàn không cần nhìn mặt, cũng có thể cảm nhận được phong thái tựa sương tuyết, cao quý thanh tao.

Ta nhảy qua vũng nước bẩn kia, lúc tiếp đất suýt nữa thì trượt chân, đối phương vội vàng chạy đến, nhanh như một cơn gió đỡ lấy ta.

"Thê chủ, cẩn thận."

Giọng nói vẫn dịu dàng như ngọc.

Nghe vậy, ta hất mặt, trực tiếp đẩy hắn ra.

"Đêm qua, chàng đã đi đâu?"
Bình Luận (0)
Comment