Bầu không khí trở nên căng thẳng, một lúc lâu sau, Bùi Ngự mới lên tiếng: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta là thê chủ của chàng, sao lại không thể hỏi?"
Có lẽ chưa từng gặp phải tình huống này, hắn im lặng.
Ta vốn muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn, nhưng cũng biết không thể nóng vội, bèn rưng rưng nước mắt: "Nếu chàng thật sự quan tâm ta, sao lại bỏ đi cả đêm, để ta một mình trong phủ? Xem ra trước kia đều là lừa ta, gạt ta, đùa giỡn ta, hu hu!"
Vừa nói, ta liền lấy tay che mặt, khóc lớn.
Bùi Ngự bị ta khóc đến mức toàn thân cứng đờ, một tay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới máy móc vỗ về ta: "Đừng khóc nữa, là ta sai rồi."
Ta lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông: "Nhận lỗi là xong sao? Không được, chàng phải bồi thường cho ta!"
Qua lớp khăn che mặt, có thể thấy hắn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vô cảm nói: "Ồ, thê chủ muốn bồi thường gì?"
Thấy hắn không có ý định nổi giận, ta vội vàng được đà lấn tới: "... Ta muốn trang trí lại khuê phòng."
Ngoài dự đoán, hắn vậy mà lại đồng ý.
Ngay trong ngày hôm đó, hắn liền sai người hầu vứt hết những món đồ nội thất kỳ quái ra ngoài sân.
Ta đang định vứt luôn bức tranh đó đi, Bùi Ngự vốn đang khoanh tay đứng nhìn bỗng lên tiếng phản đối: "Nếu nàng vứt nó đi, chủ nhân của bức tranh chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình."
Một câu nói hết sức bình thường, nhưng ẩn chứa sự quỷ dị phía sau, ta vội vàng nhặt bức tranh lên: "Chàng biết đây là tranh của ai sao?"
Hắn gật đầu: "Họa phong này, vừa nhìn là biết ngay là của huynh trưởng ruột thịt của nàng. Huynh ấy thích dùng m.á.u tươi pha mực, trong kinh thành cũng có chút danh tiếng, ta đã sớm khuyên nàng rồi, nhưng nàng luôn ngang bướng, cướp đoạt tác phẩm tâm đắc nhất của huynh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ làm sứt mẻ tình nghĩa huynh muội."
Nghe hắn nói ra manh mối, ta cảm động ôm lấy cánh tay hắn: "Ta sai rồi, phu quân."
Bùi Ngự: "..."
"Khoan đã, nàng gọi ta là gì cơ?"
"Phu quân ạ."
Hắn ngẩn người một lúc, bỗng đưa tay vén khăn che mặt, thở dài một tiếng: "Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là phu quân."
Lời vừa dứt, trước mặt bỗng hiện ra một bảng điều khiển hệ thống: 【Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 75/100】
Thấy vậy, ta vội vàng kéo hắn ra ngoài: "Chuyện xích mích nên hóa giải chứ đừng nên để lâu, phu quân, hay là bây giờ chàng đưa ta đến chỗ huynh trưởng, để ta xin lỗi huynh ấy nhé!"
Bùi Ngự không từ chối.
Sau đó, hắn dẫn ta ra khỏi sân, đi qua sân trong, đến một rừng trúc.
Lúc này, bộ đồ trắng của nam nhân trong tranh đã chuyển sang màu đỏ, màu đỏ tươi dường như còn có xu hướng lan rộng, đang dần dần lan ra gần khung tranh.
Cũng biết, một khi màu m.á.u này tràn ra khỏi khung tranh, chắc chắn sẽ chẳng có gì tốt đẹp.
Đi khoảng một nén nhang, phía trước thấp thoáng xuất hiện một nam tử áo trắng tuấn tú, hắn ta tay cầm ô đỏ, sắc mặt trắng bệch đến lạ thường, thân hình gầy gò lắc lư trong gió, cảm giác như sắp bị gió cuốn lên trời.
Vừa nhìn thấy người nọ, Bùi Ngự liền dừng lại, dường như có chút kiêng dè.
Hai người (quái vật) cách nhau một khoảng nhất định, đứng đối mặt nhau từ xa, cảnh tượng kẻ tám lạng người nửa cân này lại có chút kích thích.
Ta cầm bức tranh tiến lên, giả vờ chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, sao huynh lại gầy đi thế này?"
Ngay khi chạm vào đối phương, hệ thống lập tức hiện ra bảng thông tin: Nhân vật: Tô Chiêu Muội
Xuất thân: Trưởng nam Tô gia ở kinh thành, giỏi vẽ tranh, nhưng phần lớn tác phẩm đều bị muội muội cướp mất, nàng ta tự ý ký tên mình lên tranh của hắn, để lấy danh tiếng phù phiếm.
Vật phẩm liên quan: Một bức chân dung tự họa kỳ dị
Độ hảo cảm: -20/100
Cái quái gì thế này, độ hảo cảm còn có thể là số âm sao?
Đúng rồi, trước đó hệ thống có nhắc nhở, một khi độ hảo cảm xuống dưới 0, sẽ bị NPC truy sát!
Nghĩ đến đây, ta không khỏi rợn tóc gáy.
Trước mặt, Tô Chiêu Muội nhìn về phía ta bằng ánh mắt vô hồn, như một cái xác không cảm xúc, không biết từ lúc nào, bộ đồ trắng của hắn đã nhuốm đầy những bông hoa đỏ, và những bông hoa đó vẫn đang lan rộng - đây rõ ràng không phải hoa, mà là máu!
Ta run lên, vội vàng nhét bức tranh cuộn vào tay đối phương.
“Huynh, muội sai rồi, xin huynh hãy tha thứ cho muội lần này."
Để lấy được sự tha thứ của "huynh trưởng", sau khi trả lại bức tranh, ta khom lưng hành lễ: "Trước đây muội muội còn trẻ người non dạ, mạo danh tài năng của huynh trưởng để ra ngoài lừa gạt người khác, quả thực đã phạm phải sai lầm lớn! Muội muội biết tội lỗi của mình, ngày mai sẽ đến quán tranh nói rõ mọi chuyện, trả lại tất cả danh tiếng cho huynh, mong huynh trưởng rộng lòng tha thứ!"
Im lặng.
Sự im lặng kéo dài lê thê.
Ta khom lưng đến mức mỏi nhừ, Tô Chiêu Muội cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói lạnh lẽo cứng nhắc như người chết: "Muội cướp của ta nhiều tranh như vậy, bây giờ bỗng nhiên lại biết lỗi sao?"
Ta vội vàng đứng dậy, nắm lấy đôi tay trắng bệch của người trước mặt, giọng nghẹn ngào: "Muội không dám lừa gạt huynh trưởng! Thực sự là muội muội dần dần hiểu chuyện, trong lòng hổ thẹn, không dám đối mặt với huynh trưởng..."
Tô Chiêu Muội nghe ta nói lời ngon tiếng ngọt (nói hươu nói vượn), sắc mặt không đổi, không nhìn ra cảm xúc gì.