Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 39


Thiên Ân nhìn màn hình điện thoại tối om, khóe miệng cô liền cười vui vẻ.

Nếu như Luân đã có chậu, thì cô sẽ đập chậu cướp hoa.
Vì trên đời này không còn ai hợp với Luân hơn cô nữa hết, từ xuất thân cho tới ngoại hình quyến rũ.

Tất cả phụ nữ ngoài kia chỉ xứng đáng đi sau xách dép cho Thiên Ân cô thôi, không một ai có thể so bì.
Cô nhặt điện thoại lên nâng niu trong lòng bàn tay buồn bã nói: "Tôi không cố ý đâu Luân, hay là để tôi mua cái máy mới cho cậu, có được không?"
Thiên Ân vẻ mặt thì tràn đầy tội lỗi, nhưng thâm tâm lại nhảy nhót không ngừng, nếu như mọi thứ Luân đang sử dụng đổi thành của cô tặng hết, kiểu gì cô gái kia cũng sẽ biết thân biết phận mà tự lùi bước.

"Không cần, tôi thích xài điện thoại của mình hơn." Luân từ chối thẳng thừng, một phần chiếc điện thoại này có một kỷ niệm rất quan trọng gắn liền với cậu, nếu như hư bình thường, cậu sẽ đem đi sửa lại mặc dù số tiền sửa đã vượt qua giá trị ban đầu.

"Sao vậy? Hay là tôi mời cậu đi ăn một bữa, để thành tâm hối lỗi được chứ? Trong lòng tôi thấy bứt rứt lắm!" Thấy Luân không để ý mình, mà đi qua bên gã tài xế già cô cũng lẽo đẽo theo sau, luôn miệng năn nỉ.


"Không cần đâu, chị để tiền đó mà dùng, tôi không thiếu."
"Nè! Đợi tôi với!!"
Luân bước chân nhanh hơn để tránh khỏi sự quấy rối, trong lòng cậu bây giờ chỉ có chỗ cho duy nhất một người.

Cho dù Thiên Ân có xuất hiện sớm hơn San một bước, thì trái tim này cũng sẽ không bao giờ trao cho cô ta.

Vì cậu khá cao nên bước chân cũng rộng, chưa tới mười giây cậu đã thoát khỏi sự truy đuổi của Thiên Ân.

Đứng trước gã tài xế già đang run rẩy, cậu cầm đống giấy tờ lên tiếng hỏi: "Bác năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu, hiện đang làm công việc gì?"
"Tôi… tôi tên Võ Văn Hùng, nhà ở huyện B, thuộc thành phố C.

Hôm nay là ngày vui của con gái nên uống hơi quá chén, nhưng tôi thề với cán bộ, tôi chưa kịp nói gì cả, cô cảnh sát ấy cứ nói luyên thuyên mãi rồi tự cho là tôi chống đối…"
Gã tài xế già mặt mày tái mét, nói một tràng không ngừng nghỉ.

Nét mặt ông ta cực kỳ căng thẳng, cứ như sợ sẽ bị lập biên bản vi phạm.

"Được rồi, chú thổi vào máy đo độ cồn này giúp cháu.

Nếu như vượt quá mức cho phép, bọn cháu phải làm theo đúng quy định của nhà nước." Luân lấy máy ra, đưa lên miệng tài xế, mặt rất là trang nghiêm, không một tí gợn sóng, người ngoài nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Được…" Gã tài xế già gật đầu đồng ý, ông đưa miệng mình vào máy ra sức mà thổi, đến nổi mặt mày đỏ hết cả lên: "Phù… phù!"
"Được rồi!" Luân thấy đã đủ mẫu cậu ra hiệu cho đối phương dừng lại.


"Luân sao rồi?" Thiên Ân thở hổn hển chạy đến, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Cùng lúc đó đám người Hải Duy cũng vừa đến, hàng loạt chiếc xe bồ câu được bọn họ lái đến tạo cho người xung quanh thêm một trăm lần áp lực.
Thiên Ân nhìn mức độ phô trương của bọn họ mà đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi, cô đâu có gọi bọn họ đến? Chỉ có một chiếc xe tồi tàn mà nguyên một trụ sở đến đây, chẳng phải là quá mức phô trương hay sao?
"Ai quấy rối không chịu chấp hành quy định đâu? Tôi cũng muốn xem thử coi, người nào đã sai lại còn to gan như vậy!" Hải Duy bước xuống tay lắc lắc cây gậy, nhìn bộ đồ trên người anh mặc người dân xung quanh liền biết không phải dạng vừa.

Chỉ mới chưa được ba mươi phút, mà có cả đống công an cảnh sát đã tụ họp lại chỗ này.

Ai nấy đều hứng thú vây xung quanh xem, mặt ai cũng hiện lên hai chữ hóng chuyện.

Thấy tình hình ngày càng nghiệm trọng, gã tài xế già mồ hôi liền chảy nhễu nhãi.

Không biết lần này lão đã đụng chạm đến ai, khả năng chiếc xe tồi tàn của mình cũng không giữ được.

"Cán bộ, độ cồn của tôi như nào ạ?" Lão run rẩy, tay chân lung tay liên tục nhìn cực kỳ hài hước.

Đám người xung quanh vây xem, được một phen phì cười khoái chí.


Luân cảm thấy cành lúc càng không vui cậu gằn giọng la lớn: "Cậu kêu đám người đó ra xa một tí, không tôi sẽ cùng lúc kiểm tra một lượt đó!"
"Được rồi, mọi người ai về nhà nấy đi, nếu mà rảnh quá đưa bằng lái ra tôi xem đã hết hạn chưa nào?" Hải Duy cầm cây gậy gõ vào từng chiếc xe máy, miệng thì hù dọa cho có.
Nhưng khi nghe đến kiểm tra hộ, ai cũng tái mặt chạy mất dép.

Hải Duy giật giật mép mỏ, biết vậy anh ta kiểm tra bọn họ luôn cho rồi, nhìn biểu cảm sợ sệt kia chắc hẳn bằng lái đều hết hạn.

"Luân à! Cậu kêu bọn tôi đến chỉ vì việc này thôi sao?" Hải Duy đi đến nhìn chiếc xe tồi tàn trước mắt, trong lòng liền bực tức.

Sắp đến giờ ra ca rồi, cứ tưởng vớ được mồi ngon.

Xe như này sợ nếu bắt, có khi họ cho công an luôn không thèm lấy về.

Bình Luận (0)
Comment