Tính ra, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với Tưởng Thừa Vũ?
Khoảnh khắc Tưởng Thừa Vũ đồng ý, Lâm Gia Thanh tự nói với mình rằng đừng coi trọng quá, để tránh có vẻ quá cố ý, quá long trọng.
Nhưng khi đứng trước tủ quần áo nhìn quần áo mình có sẵn trong tủ, cô lại cảm thấy không có một bộ nào có thể làm cho người ta hài lòng, vẫn lựa chọn ra ngoài mua sắm.
“Lần đầu tiên thấy có người hẹn hò với chồng mà căng thẳng thế đấy.” Trong phòng hội viên VIP thoáng đãng, Khương Tuệ thưởng thức “show thời trang” của Lâm Gia Thanh, chậc chậc cảm khái nói.
“Váy ngắn một chút, để lộ đôi chân xinh đẹp của cậu ra.”
“Đừng chọn màu quá đậm, màu nhạt mới khiến đàn ông cảm thấy dịu dàng và quyến rũ.”
“Tuyệt đối đừng chọn áo khoác vest, tin tớ đi, thẩm mỹ của chồng cậu còn chưa tới level cao cấp thế đâu.”
……
Trong khi thưởng thức trà chiều, thỉnh thoảng Khương Tuệ lại đưa ra ý kiến mang tính xây dựng.
Nửa ngày sau, thấy Lâm Gia Thanh còn đang rối rắm, cô ấy quyết đoán đứng dậy, ở trong loạt quần áo đã chọn lựa nửa ngày chọn ra một cái váy yếm, đưa cho cô: “Cái này đi, cậu mặc cái này chắc chắn sẽ tràn đầy sức sống.”
“Cái này?” Lâm Gia Thanh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chiếc váy kia, “Thời tiết lạnh như vậy mà lại mặc cái này? Mặc cái này vào đâu phải tràn đầy sức sống, tràn đầy bệnh tật thì có?”
“…” Khương Tuệ, “Không phải Tưởng Thừa Vũ tới đón cậu sao? Trong xe hay rạp chiếu phim đều có hệ thống sưởi mà? Cậu sợ gì chứ?”
“Sợ lạnh.” Lâm Gia Thanh thành thật trả lời.
Tuy rằng chỉ cần không phải ở bên ngoài, đi đâu cũng có hệ thống sưởi.
Nhưng chiếc váy trước mắt này cũng ngắn quá đi, dù phối với bốt vẫn lộ ra một khúc đùi. Hơn nữa với thiết kế áo ống, khi phối với áo khoác cũng sẽ lộ ra một mảng da thịt lớn.
Lâm Gia Thanh vừa nghĩ tới cảnh tượng kia lại cảm thấy rét lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng xua tay bảo nhân viên bán hàng cất đi.
Khương Tuệ lại kéo váy về: “Lâm Gia Thanh, cậu thật sự không có chút kinh nghiệm hẹn hò nào sao?”
“?” Lâm Gia Thanh, “Hẹn với Ôn Lê có tính không?”
Mặc dù bị cho leo cây.
“…” Khương Tuệ trợn trắng mắt, “Cậu phải lạnh thì Tưởng Thừa Vũ mới cởi áo khoác cho cậu được chứ?”
“Quần áo hẹn hò ngoại trừ đẹp mắt thì còn phải dễ cởi. Bằng không cậu quấn áo lông đi đến chỗ hẹn, người ta ôm eo cậu chỉ thấy toàn là vải vóc dày cộm, vậy làm gì có chút liên tưởng nào.”
Cô ấy lại tiếp tục nói, tuy rằng đã hạ thấp giọng nhưng vẫn bị chị gái bên cạnh nghe được.
Chị bán hàng vất vả nhịn cười, vẫn nhịn không được phụt một tiếng, thấy hai người quay đầu thì vội vàng nghiêm túc phụ họa: “Tôi cảm thấy cô Khương nói rất đúng.”
Lại bổ sung một câu: “Cô Lâm, nếu cô cảm thấy lạnh, thật ra chiếc váy này còn có thể phối với một chiếc áo khoác.”
Lâm Gia Thanh nhìn chị gái bán hàng, lại nhìn Khương Tuệ, cuối cùng dưới sự gợi ý “kẻ xướng người họa” của hai người cô thở hắt ra một hơi: “Vậy chị lấy áo khoác ra cho tôi xem thử.”
Sự thật chứng minh, phán đoán của Khương Tuệ về thẩm mỹ đàn ông vẫn rất chính xác.
Ít nhất là phán đoán thẩm mỹ của Tưởng Thừa Vũ coi như chính xác.
Khi Lâm Gia Thanh mặc chiếc váy cô ấy chọn đi về phía xe Tưởng Thừa Vũ, xuyên qua cửa sổ xe hạ xuống, cô rõ ràng nhìn thấy người ngồi ở bên trong ngây ngẩn cả người.
Nhìn đến sững sờ.
Tưởng Thừa Vũ vừa quay đầu thì nhìn thấy Lâm Gia Thanh từ trong toà chung cư đi ra, anh rất đỗi kinh ngạc.
Hai năm nay phong cách thể thao trở nên thịnh hành, hơn nữa tính tình Lâm Gia Thanh lại hiếu động, thế nên quần áo của cô phần lớn đều là kiểu dáng thoải mái.
Ngoại trừ váy ngủ và váy ba lê, đây là lần thứ hai Tưởng Thừa Vũ thấy Lâm Gia Thanh mặc váy.
Lần đầu tiên là trong đám cưới của họ.
Cô thực sự rất phù hợp với những chiếc váy, đặc biệt là chiếc váy ngắn trên người cô bây giờ.
Thiết kế váy yếm phác họa lên tỉ lệ dáng người ưu việt của cô, phần cổ với thiết kế lộ da phơi bày ra đường cong sườn cổ duyên dáng cùng xương quai xanh mê người. Kết hợp với áo khoác dáng dài và bốt, trông tổng thể ngọt ngào tinh nghịch nhưng không mất đi vẻ nữ tính.
Chưa kể cô còn để tóc xoăn và trang điểm.
Thật sự kinh diễm.
Khi Lâm Gia Thanh bước từng bước nhỏ tiến gần đến tầm mắt của anh, đám người chung quanh dường như lập tức trở thành phông nền, chỉ có làn váy hơi đong đưa của cô phản xạ lại vầng sáng của mặt trời chiều.
Tưởng Thừa Vũ cứ ngây ngốc nhìn cô như thế.
Cho đến khi cửa xe “lạch cạch” đóng lại, một câu “Đi thôi” của Lâm Gia Thanh bỗng dưng kéo tinh thần anh về.
Anh mới bình tĩnh thu lại tầm mắt: “Lái xe đi, chú Khiêm.”
Một lúc lâu sau lại bổ sung một câu: “Chỉnh hệ thống sưởi lên một chút.” <!– AI CONTENT END 1 –>