“Hôm nay cách ăn mặc của Gia Thanh đẹp thật đấy, lúc cháu chưa đến gần chú suýt chút nữa cũng không nhận ra.” Ô tô chậm rãi khởi động, chú Khiêm liếc mắt nhìn Lâm Gia Thanh trong kính chiếu hậu, không chút keo kiệt khen ngợi.
“Chú Khiêm lại nói đùa rồi.” Lâm Gia Thanh khiêm tốn đáp lại, nhịn không được liếc nhìn người bên cạnh.
Tưởng Thừa Vũ chỉ ngồi nghiêng, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới phụ họa một câu: “Ừ, quần áo rất đẹp.”
Hả? Chỉ có quần áo?
Ý anh là sao? Cho dù là đối tác làm ăn cũng nên thể hiện tinh thần tâng bốc lẫn nhau một chút chứ.
Dẫu cho anh không có tình cảm gì với cô, nhưng bọn họ cũng đã trói buộc vào nhau, nửa quãng đời sau là đối tác hợp tác, qua loa lấy lệ với cô một chút cũng không được sao?
“Thì ra anh đã nghiên cứu quần áo của tôi suốt dọc đường?” Lâm Gia Thanh rõ ràng không hài lòng với đáp án này, cô phồng má nghiêng đầu…
Vừa lúc đụng phải ánh mắt Tưởng Thừa Vũ.
Anh không tiếp lời, nhưng trong mắt vẫn còn sót lại sự nóng bỏng như thiêu đốt, khiến cô nhớ lại lúc nãy anh nhìn chằm chằm cô suốt quãng đường cô đi xuống cầu thang.
Cô bỗng nhiên nghẹn lời, chỉ có lỗ tai lại bất giác nóng lên.
Lâm Gia Thanh cảm thấy, mình thật sự không thích ứng với bầu không khí hẹn hò này.
Lúc đi cô đã dặn đi dặn lại bản thân phải biểu hiện thờ ơ, phải giống như bình thường, không thể để cho Tưởng Thừa Vũ nhìn ra cô rất để ý cuộc hẹn hò lần này.
Nhưng vừa mới đối diện với tầm mắt của anh, cả người cô lại chết sững không nói ra lời.
Cũng không biết đang hồi hộp chuyện gì.
Chú Khiêm vốn là người nhiều lời, hôm nay cũng cảm giác được không khí biến hóa, bèn im lặng lái xe, không đáp lời nữa.
Vừa nghĩ đến sự thất thố của mình, Lâm Gia Thanh xoắn hai tay vào nhau, chứng xấu hổ lại tái phát. Cô cố gắng tìm đề tài một lần nữa, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, sau một lúc lâu lại bật thốt lên một câu: “Trước kia anh từng đi xem phim với con gái chưa?”
“Gì cơ?” Tưởng Thừa Vũ nghiêng đầu.
Khi Lâm Gia Thanh đối diện với tầm mắt anh, tim cô đập loạn nhịp trong giây lát, mà khi anh trầm mặc không trả lời ngay, tim cô lại càng đập nhanh hơn: “Chỉ là có chút tò mò, không biết kiểu con gái nào sẽ hẹn anh đi xem phim… À không phải… là anh muốn hẹn con gái đi xem loại phim gì? À không….”
Nói năng lộn xộn, bản thân cô cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì.
Lại nghe Tưởng Thừa Vũ hỏi: “Em thì sao? Trước kia có từng đi xem phim với người khác phái không?”
“….” Đương nhiên không có.
Nhưng thẳng thắn như vậy có vẻ rất không có giá trị thị trường.
Lâm Gia Thanh nghiêng đầu: “Là tôi đang hỏi anh.”
“Trước khi hỏi tên người khác thì phải báo tên mình trước, tôi nghĩ điều này khá thông dụng trong rất nhiều trường hợp.” Tưởng Thừa Vũ đáp.
“…” Lâm Gia Thanh đột nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy sự thẹn thùng và đỏ mặt vừa rồi đều là dư thừa, bèn quay đầu nhìn chú Khiêm phía trước: “Chú Khiêm, cháu thấy trên tường nhà chú cũng có share bộ phim này, chú xem bộ phim này chưa?”
Lâm Gia Thanh và chú Khiêm tám nhảm suốt dọc đường, đi đến rạp chiếu phim thì thời gian cũng vừa vặn.
Kiểm tra vé xong đi vào phòng chiếu phim, Lâm Gia Thanh cầm vé, nhanh chóng tìm được vị trí của cô và Tưởng Thừa Vũ —— ngay giữa hàng thứ hai đếm ngược lên, có thể nhìn thấy toàn bộ màn hình ở góc độ tốt nhất, lại không đến mức cách quá xa.
“Có rất nhiều người giành vé, may mà tôi chọn sớm mới giành được vị trí này.” Lâm Gia Thanh đắc ý nói.
Tưởng Thừa Vũ nghĩ thầm, thật sự không được thì cứ bao trọn rạp là xong, nhưng thấy Lâm Gia Thanh hào hứng không thôi, anh vẫn nhịn xuống không nói ra.
Hai người ngồi xuống, phim mở màn.
Bộ phim này giống như những gì Lâm Gia Thanh đã xem lướt qua trên mạng trước đó, kể về một đôi tình nhân ra ngoài du lịch, bởi vì gặp nhiều nguyên nhân nên phải dừng chân ở một trấn nhỏ nào đó, sau đó vì một loạt mâu thuẫn mà hai người chia tay.
Bản thân câu chuyện cũng không có có gì hấp dẫn.
Nhưng Lâm Gia Thanh thích cách quay phim tinh tế của đạo diễn, mỗi phân cảnh đều thể hiện được tâm tư nhân vật chính vô cùng nhuần nhuyễn.
Sau khi bộ phim bắt đầu, cô nhanh chóng bị thu hút bởi màu sắc mạnh mẽ, cách tán tỉnh rất tình và các phong tục địa phương…
Nhưng cô vẫn không quên Tưởng Thừa Vũ ở bên cạnh.
Cô nhịn không được len lén nhìn phản ứng của anh.
Chỉ thấy ánh mắt anh dán chặt vào màn hình, lông mày hơi cau lại theo sự chuyển cảnh từ cao trào này đến cào trào khác của bộ phim, dường như anh xem rất giày vò.
Đối với những người không thích phong cách điện ảnh này thì thật đúng là như vậy.
Khương Tuệ từng châm chọc với Lâm Gia Thanh rằng, kêu cô ấy đi xem loại phim này chẳng thà cô ấy tình nguyện đi xem Teletubbies* còn hơn.
(*chương trình dành cho trẻ em từ 1 đến 5 tuổi.)
Hiển nhiên cũng có không ít người có cùng suy nghĩ với cô ấy.
Họ đến vì danh tiếng của đạo diễn và diễn viên chính, lại phát hiện nội dung bộ phim cũng không đặc sắc như tưởng tượng, chưa xem được bao lâu đã bắt đầu xì xào bàn tán, ngáp ngắn ngáp dài, ăn đồ ăn vặt.
Nhưng không biết vì giá vé hay là nguyên nhân khác mà không thấy ai rời đi.
Đôi tình nhân ngồi trước Lâm Gia Thanh cũng là một trong số đó.
Hai người rõ ràng đều không hứng thú lắm.
Cô gái dựa vào vai bạn trai, không chút nể nang châm biếm. Người bạn trai cũng cưng chiều nghiêng đầu vai để cho cô ta thoải mái dựa vào, vừa phụ họa với cô ta vừa dùng ngón tay kẹp bỏng ngô đút cho cô ta ăn.
Hai người hoàn toàn không coi ai ra gì.
Lâm Gia Thanh luôn thấy phiền nhất loại người này.
Nhưng hôm nay không biết tại sao cô lại nhìn chằm chằm bàn tay mười ngón đan xen của bọn họ ở giữa ghế.
Nhìn đến xuất thần.
Hành động thân mật này hình như chưa từng có giữa cô và Tưởng Thừa Vũ.
Trên thực tế, ngoại trừ lên giường, những cử chỉ thân mật khác của bọn họ đều có nguyên nhân.
Lần trước ôm là bởi vì cô tới tháng, lần trước nữa khoác tay là bởi vì chụp ảnh cho tạp chí, còn có cái lần nắm tay nhau chắc cũng càng xa tít, là ở hôn lễ hai năm trước.
Sáng sớm hôm đó cô rời giường, trang điểm chải đầu gần ba tiếng, lại mặc áo cưới phức tạp xã giao với vô số máy quay phim và một đám khách mời, đợi đến khi bố đưa tay cho Tưởng Thừa Vũ, cả người cô đã mệt mỏi đến chết lặng.
Cô chỉ nhớ mình máy móc đưa tay, mà Tưởng Thừa Vũ cũng máy móc dắt tay cô qua.
Cách bao tay, cô không cảm nhận được chính xác nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, cũng không phân biệt được xúc cảm khi dán vào nhau đó thế nào.
Cảm giác nắm tay sẽ thế nào nhỉ?
Mười ngón tay siết chặt lại là cảm giác gì?
Trong phim, nữ chính lạnh buốt xoa xoa tay.
Nam chính thấy thế thì vươn tay kéo tay cô qua, dùng hai bàn tay bao bọc lại.
Một động tác đơn giản nhưng đạo diễn lấy đủ góc quay.
Lúc tay nam chính phủ lên tay nữ chính rồi nhẹ nhàng ma sát; Lúc từ từ dán vào tay cô ấy, đan cài vào ngón tay cô ấy rồi chậm rãi siết chặt mười ngón tay vào nhau…
Tầm mắt nam nữ chính lặng lẽ chạm nhau trong không khí.
Cảm xúc mập mờ không ngừng lan tràn trong rạp chiếu phim, khiến lòng người không khỏi xao động theo.
Suy nghĩ của Lâm Gia Thanh thoát khỏi hồi ức hôn lễ, cũng bất giác giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, học dáng vẻ vừa rồi của nữ chính vừa xoa tay vừa hà hơi.
Đợi khi cô kịp phản ứng, bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt Tưởng Thừa Vũ nhìn qua, giống như đang hỏi, em cũng lạnh à?
“Tôi không…tôi…” Không biết vì sao lại như trúng tà.
Lâm Gia Thanh vội vàng rút tay về.
Cô cúi đầu không nhìn vào màn hình nữa, cũng không dám nhìn ánh mắt Tưởng Thừa Vũ bên cạnh.
Chỉ sững sờ nhìn chằm chằm bàn tay mình đang đặt trên đầu gối.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có một bàn tay khác xuất hiện trong tầm mắt cô, là tay của Tưởng Thừa Vũ. Anh vươn tay đặt lên đầu gối cô – toàn bộ quá trình rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, giống như một loại thăm dò.
Thấy cô không phản đối, anh lại chầm chậm tới gần tay cô, giữ chặt bàn tay bên phải của cô rồi chậm rãi nắm vào trong tay, mười ngón đan cài vào nhau. <!– AI CONTENT END 1 –>