Chương 5 : kim Phong ngọc lộ chỉ tặng người hữu duyên
Cái này..." Triệu Tam Trùng do dự một chốc lát , vẻ mặt tràn đầy sự xin lỗi rồi nói : " công tử nhà ta gần đây không thích gặp người ngoài."
Vương Ngọc Kỳ thấy thế, lập tức hướng ngài cửa tiệm mà hô : " Vương Tứ."
Lời còn chưa dứt, vị phu xe vừa mới canh giữ ngoài cửa bỗng nhiên nhất bộ hoành không, chớp mắt một cái đã vượt qua cự ly ba trượng rồi đứng trước mặt hai người.
Hắn tiến lên một bước rồi cúi người xuống, thần sắc cung kính nói:" Tiểu thư, có gì phân phó cho nô tài?"
Trong lòng Triệu Tam Trùng vô cùng hoảng hốt, vị xa phu trung niên này thân thủ cực cao, rõ ràng là cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ , hiện tại thế mà lại là một vị xa phu của Vương gia.
Vương Ngọc Kỳ phân phó nói:" Vương Tứ, ngươi hãy bảo vắn hắn ta muốn đi gặp công tử nhà hắn."
"Chậm đã!"
Triệu Tam Trùng đã nhận thấy thời cơ đã đến liền vội vàng hô lớn: " tại hạ quả thật không phải đối thủ của các hạ, ta mang các ngươi đi gặp thiếu gia là được chứ gì."
" Dẫn đường!" Ngữ khí của Vương Tứ điềm nhiên nói.
Một khắc đồng hồ sau, tại ngay khi Triệu Tam Trùng đang dẫn đường , cả đoàn người tiến vào một sân nhỏ vô cùng trang nhã.
Còn chưa tiến vào sâu trong sân , hai tỉ muội Vương gia chỉ nghe thấy những tiếng đàn vô cùng thanh thoát.
Tiếng đàn khi thì lồng lộng như tiếng sóng biển, khi thì ý vị tự nhiên trầm bổng du dương như núi cao, khi thì róc rách uyển chuyển, ý vị vô tận.
Nghe được khúc nhạc uyển chuyển như thế, Vương gia tỷ muội Không tự chủ được đắm chìm vào tiếng đàn.
Triệu Tam Trùng thì thế, không khỏi cảm thán công tử của mình cao tay, am hiểu cầm kỳ thi họa và cả lòng người.
Qua một chốc lát sau, sau khi tiếng đàn yếu dần rồi biến mất khỏi không trung , hai tỷ muội Vương gia lúc này mới hồi thần trở lại.
Hai người trong lòng đột nhiên sinh ra nghi hoặc tại sao mình lại thất thố như vậy. Chân chính nguyên nhân phải nhắc về quá khứ khi thành lập Vương gia lão tổ vốn là xuất thân tán tu.
Bởi vì cảm khái tu tiên gian nan, lên trong nhà vốn không cho phép tham tục ngoại vật. Những thứ như cầm, kỳ ,thi ,họa cũng đều cho là có thể ảnh hưởng đến đạo tâm.
Cho nên Phương Yến cốc luôn luôn là thanh lãnh đến cực điểm. Không khí vô cùng ngột ngạt, hai tỷ muội Vương gia như vậy mà vẫn chưa bao giờ được nghe qua khúc nhạc như vậy.
" Mau dẫn chúng ta đi gặp công tử của các ngươi?" Sau khi Vương Ngọc Kỳ lấy lại được tỉnh táo, không kịp chờ đợi thúc giục nói .
Mà đi bên cạnh Vương Ngọc Yến dù không có mở miệng, Nhưng trên nét mặt cũng biểu hiện ra một chút vẻ tâm tư của thiếu nữ.
" Hai vị cô nương, mời đi theo ta!"
Triệu Tam Trùng nói xong, lập tức dẫn ba người tiến vào khoảng sân nhỏ, đi qua tiền đường, lại tiếp đến qua một đoạn hành lang. Cả đoàn người đến một tòa đình viện cạnh một hòn non bộ.
Tại trong đình viện có hoa tươi bát ngát.
Một vị thanh niên mặt như quan ngọc , khí chất xuất Trần phóng khoáng. Đang ngồi ngay ngắn trên tay đang cầm một chiếc đàn.
Cổ nhân có câu nói" Kim Phong Ngọc Lộ mộng tương ngộ, Hữu Thắng nhân gian Đắc ý cầu.
Không khổ công Triệu Thăng chuẩn bị mưu kế. Chỉ vì hai tỷ muội này mà đặt ra tại cục, ngay từ bước đầu đã có kỳ hiệu.
Từ vẻ ngoài đầy thần thái !
Trên đời này không chỉ có là nam nhân thích nữ nhân tuyệt sắc, mà nữ nhân cũng thích nam nhân phong độ .
Triệu Tam Trùng dẫn ba người vào một tiểu đình có hình bát giác, cao giọng nói: " công tử, có khách tới chơi!"
Triệu Thăng " Phảng phất" như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía hai tỷ muội Vương gia.
Cự ly gần như vậy.
Triệu Thăng quả thật có một khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.
Khuôn mặt thanh tú, thử hỏi có nữ nhân nào không động xuân tâm? Cho dù biết rõ người trước mặt này chỉ là một phạm nhân, hai tỷ muội Vương gia cũng không thể nào tránh khỏi một chút động tâm.
Triệu Thăng hơi chần chờ một chút rồi hỏi : " Triệu chưởng quỹ các vị này là ai? Vì sao ngươi lại dẫn họ đến gặp ta.
Dựa theo kịch bản, Triệu Tam Trùng hướng công tử mình truyền đạt lại ý đồ của tỷ muội vương gia đến đây. Cũng tiện nhắc về vấn đề nước hoa chỉ tặng người có duyên.
Nghe xong những lời Triệu Tam Trùng vừa nói, Triệu Thăng lúc này mới lộ ra ý cười, thái độ trở lên ôn hòa hơn.
Hắn chia tay ra, chỉ vào bàn có mấy cái ghế ngồi đang để sẵn:" các vị quý khách mời ngồi!"
Sau khi Vương gia tỷ muội liếc nhau một cái, rồi hai người cùng tiến tới ghế mà tọa , tư thế ngồi mười điểm đoan trang.
" tại hạ là triệu Chí Tần, không biết cao tính đại danh của hai vị cô nương đây?"
" tại hạ gọi là Vương Ngọc Yến"
" Còn ta gọi là Vương Ngọc Kỳ"
Triệu Thăng mở lời hỏi thăm, hai vị tỷ mỗi Vương gia liền trả lời.
" A, Nguyên lai là hai vị tiểu thư của Vương gia. Thất kính thất kính!" Triệu thăng ôn tồn lễ độ mà đáp lời.
Vương Ngọc Yến rất trực tiếp nói ra: " hai người chúng ta hôm nay đến đây là vì các mẫu nước hoa mà ngươi chưa từng giới thiệu. Tao nghe Triệu chưởng quỹ nói qua nước hoa này chỉ tặng cho người hữu duyên, không biết người hữu duyên ở đây là ai?"
Triệu Thăng nghe xong lời này, trầm mặc một lát. Sau đó lại kể cho hai người một câu chuyện về tình yêu vô cùng thê mỹ.
Cố sự này là hắn biết được từ kiếp trước câu chuyện về ô thước bắc cầu cùng với câu chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hai chuyện ghép là một mà thành.
Câu chuyện nói về một người nông dân nghèo cùng thích một thiên kim tiểu thư, cuối cùng lại bị phụ thân của thiên kim tiểu thư dùng mọi cách để chia rẽ.
Sau khi người nông dân chịu nhục một thời gian , hắn quyết Tâm tập võ rồi trở thành một vị tiên thiên Tông Sư, mà vị thiếu nữ kia bị bắt ép gả vào nhà hào môn, rất sớm đã qua đời.
"... trước khi chết, vị thiếu nữ kia hoài niệm về đoạn tình yêu này, vì vậy đã điều chế ra một loại nước hoa này cho nên loại nước hoa này mới độc nhất vô nhị trên đời , lấy tên là Kim Phong ngọc lộ . Có thơ làm chứng.
Nói đến đây , triệu Thăng không khỏi ngâm nói:
" nhất tiên hữu cảnh sinh vạn tình,
phi điểu hậu nguyệt ánh gia nhân,
tử hà vạn dặm ứng thiên không,
Kim phong ngọc lộ nhấp ly bôi,
nhân gian hữu tình đắc ý câu,
Nhất ái như tình lai ứng thủy,
Tân xuân đồng thê ứng khinh mộng,
Ô thước vạn dặm tả hữu minh,
Hữu tình nhân dan ứng vạn kiếp,
Lại há nhất thế vô tri sầu"
Bài thơ này chữ nghĩa vô cùng mi lực có thể vượt qua thời gian cũng không gian.
Dù cho có đến một thế giới khác, câu chuyện về Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cùng cầu Ô Thước chưa bao giờ hết nhu tình cùng ý thơ , trong nháy mắt đã đả động đến tâm xuân của hai nàng thiếu nữ còn chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
Nghe được bài thơ này, ánh mắt của Vương Ngọc Kỳ đột nhiên có hai hàng lệ mông lung, đúng là cảm động đến phát khóc, mà thần sắc của vương ngọc yến thì thì lại bình tĩnh hơn, chỉ có ánh mắt cơ hồ là nhu hòa hơn rất nhiều.
Triệu Thăng gặp tình huống này, trong lòng âm thầm gật đầu, cuối cùng cố ý cảm thán nói: " hỏi thế gian tình là chi, mà sao đôi lứa thề nguyện sống chết . Kim phong ngọc lộ chỉ tặng cho người hiểu được tình yêu chân chính."
" Hai vị cô nương, các vị cảm thấy mình là người hữu duyên hay sao?"
Vương Ngọc yến nhìn Vương Ngọc Kỳ một cái rồi lắc đầu.
Hai người vố là vẫn tiềm tu trong gia tộc ít khí ra ngoài ,chưa hề thể nghiệm qua cái gì gọi là tình yêu. Trong gia tộc khi kết hôn cũng là do trưởng bối đã mai mối, căn bản là không hề có tình yêu khi kết hôn.
Triệu Thăng than nhẹ một tiếng, rồi sau đó lộ ra thần sắc tiếc nuối rồi nói:" rất xin lỗi , xem ra mẫu nước hoa này là không có duyên với hai vị."
Vương Ngọc Kỳ há miệng muốn nói , nhưng lại bị Vương Ngọc Yến kéo tay lại, đành phải một lần nữa im lặng.
" Công tủ, hai người chúng ta cũng vô cùng vinh hạnh khi được nghe có sự động lòng người như vậy, cũng coi như là có đại thu hoạc. Đã là hai người chúng ta đã không có duyên , cũng không dám cưỡng cầu công tử."
Vương Ngọc Yến rất nhanh khôi phục tỉnh táo, đột nhiên nói:" chỉ là ta có một cái thỉnh cầu mạo muội, không biết công tử có nguyện ý nghe tao nói hay không."
" không mất tiền thì cứ nói đi đừng ngại!" Triệu Thăng gật đầu rồi ra hiệu mời nói.
Tao muốn hỏi công tử một điều là liệu có thể nhượng lại phương thức phối chế nước hoa?
Tốt a ta có ý đồ với các ngươi, các ngươi cũng muốn lợi dụng ta, thế mà lại để mắt đến phối phương của nước hoa.
" Hẳn là phối phương nước hoa không chỉ có một chút ít giá trị như thế ?"
Triệu Thăng trong lòng bỗng nhiên hiện lên một cái ý niệm như vậy, sau đó quả quyết lắc đầu, nói: " phối phương của nước hoa là do tiền bối nhà ta truyền lại, không tiện tiết lộ cho ngoại nhân."
Vương Ngọc Yến nghe xong lời này, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối.