Chương 4 : Nước hoa động nhân tâm.
Đợi đến khi Triệu Tam Trùng cảm tạ xong rồi ly khai, thần sắc trên mặt của Triệu Tiểu bảo lộ vẻ lo lắng nói : " Thiếu gia, ngài xem chúng ta lên suy nghĩ lại một chút. Vương gia tuy là cự đầu trong giới tu tiên tại Cam Châu . Nhưng gia tộc này cũng nổi tiếng vì tính tình hung bạo, tâm ngoan thủ lạt. Năm mươi năm trước, một tu tiên gia tộc nhỏ tên là Trần gia cũng chỉ vì mâu thuẫn với gia tộc này mà bị diệt môn. Không chỉ có cả nhà không ai thoát qua một kiếp mà còn kém chút nữa thì liên lụy với Triệu gia chúng ta .
Triệu Thăng khoát khoát tay , bình tĩnh nói: " không cần nghĩ kỹ như vậy đâu. Cam Châu là đại phương linh khí vô cùng mỏng manh , tu tiên giả vô cùng thưa thớt, Vương gia càng là một gia tộc tu tiên duy nhất tại đây. Ta không tìm đến nhà hắn còn có thể tìm ai ?"
Triệu Tiểu Bảo muốn nói nhưng lại thôi,
Cuối cùng không tiếp tục khuyên ngăn thiếu gia.
Hắn biết rõ nếu như tâm ý thiếu gia đã quyết, thì ai cũng không thể thay đổi được ý kiến này.
" về mặt khác nếu như thiếu gia cưới được thiếu nữ của Vương gia? Đến thời điểm đó, Triệu gia như gà chó lên mây !"
Nghĩ đến phong cách hành sự của thiếu gia, Triệu Tiểu Bảo càng là lo lắng hơn.
Triệu Thắng cũng không biết rõ chính người đi cùng hắn cũng không có lòng tin nào vào truyện này, nhưng Triệu Thăng hắn cũng có tính toán riêng của mình.
Ba năm bế quan khổ luyện, hắn đã Luyện Bích hải triều sinh công đến Đại Thành , nội gia chân khí cũng có thể so sánh với cao thủ đã tu tập ba mươi năm hỏa hầu , tu vi của hắn hiện tại có thể đánh ngang tay với một vị nhất lưu cao thủ Tại Giang Hồ.
Nếu là lại học thêm mấy môn võ công, hắn có thể tự tin cùng cấp vô địch thủ, phía dưới Tiên Thiên Võ giả bất luận là ai hắn cũng không nghe ngại.
Điều này hắn đã được kiểm chứng tại khi giao đấu với Triệu gia tộc lão.
Triệu Thăng gần đây đã tính kỹ tất cả những việc mình sẽ phải làm. Lần này đến Mạt Lăng Thành đương nhiên là đã có chuẩn bị mà tới.
Bước đầu tiên của hắn là , hắn bắt đầu mua một cửa hàng bán son phấn.
Ba ngày về sau, tại Mặt Lăng Thành một cửa hiệu buôn bán son phấn lâu năm có danh tiếng đột nhiên đổi chủ.
Mười ngày sau, Trân Hương quán đột nhiên ra một mẫu sản phẩm nước hoa mới.
Loại nước hoa này so sánh với cả những mẫu nước hoa truyền thống quả thực vô cùng khác biệt, nước hoa không cần một chút nào phấn thơm, chỉ cần tùy ý phun tại trên thân là được.
Mà lại, không những là nó mang theo các loại mùi thơm tự nhiên của hương hoa mà còn có độ bền bỉ nhất định.
Nước hoa vừa ra, rất nhanh đã là một cú manh động trong Mạt Lăng Thành. Tất cả những nữ khác nhân đã dùng thử qua nó, điều vì đó mà say mê, từ đó về sau trở thành một khách hàng trung thành của cửa tiệm.
Nhưng cũng bởi vì nó quá đắt.
Một bình nhỏ cũng muốn là hai mươi lượng bạc.
Sự tình nước hoa đương nhiên là một tay Triệu Thăng tạo ra. Nước hoa chính là một đại sát khí của hắn.
Trên đời này không có nữ nhân không thích chưng diện, cũng tương tự cũng không có mấy nữ nhân có thể thoát được khỏi mị lực của nước hoa.
Nếu như nói nữ nhân của gia tộc tu tiên đơn giản khác gì so với nữ nhân thường thấy thì đó chính là không thiếu tiền.
Bởi vậy, triệu thằng cố ý để giá cả của nước hoa cực cao. Hắn cố ý làm như vậy để sàng chọn ra mục tiêu của mình.
Vương gia không có khả năng hoàn toàn ngăn cản, hậu nhân gia tộc của họ , thi thoảng cũng phải ra ngoài mua sắm, mà cự ly từ Phương Yến cốc đến Mạt Lăng Thành lại vô cùng phù hợp cho việc này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng sau.
Tại một chỗ tiểu viện tao nhã sang trọng, trưởng quỹ của trân hương các đang báo cáo sự tình mấy ngày qua cho Triệu Thăng.
" công tử, mục tiêu số 1 và mục tiêu số 2 lần gần đây nhất đã ba lần đến ghé thăm tiệm của chúng ta. Hai người bọn họ lại tự xưng là họ Vương, cho nên thuộc hạ cho rằng hai người này có thể là hậu nhân của Vương gia.
" A, nhóm các làng có phải lần này lại tới mua hết nước hoa rồi?" Triệu thăng nhìn hứng thú hỏi.
" Đúng vậy, hai nữ tử này đơn giản là coi bạc không phải là tiền, xuất thủ một cách vô cùng xa xỉ đến dọa người.
Mỗi lần tới đến cửa, không mua hết nước hoa của tiệm chúng ta tuyệt không bỏ qua ." Triệu Tam Trùng hưng phấn đáp.
Hắn cảm thấy công tử mình thực tế quá lợi hại, Chỉ dùng một chiêu đơn giản như vậy cũng đã có thể câu dẫn được hai nữ nhân của Vương Gia.
Triệu thăng nghe xong, cảm thấy hỏa hầu đã không còn sai biệt lắm, thế là quyết định bắt đầu bước thứ hai của kế hoạch.
Rồi phân phó nói:" chờ nhóm của nàng lần sau đến, người liền đem tin tức về loại sản phẩm nước hoa mới truyền ra.
Sau đó như vậy như vậy..."
Triệu Tam Trùng nghe thấy thế thì liên tục gật đầu, sau đó hào hứng mà lĩnh mệnh rồi rời đi.
Ba ngày về sau, có bốn con ngựa đang kéo một cỗ xe vô cùng sang trọng, chậm rãi dừng ở cửa ra vào của chân hương quán.
Có một Xa Phu khuôn mặt lạnh lùng, dáng vóc thì vô cùng cao lớn độ tuổi cũng đến Trung niên, đưa tay vén rèm xe lên.
Hai vị thiếu nữ đang tuổi dậy thì từ trên xe bước xuống. Một người mặc áo đỏ, mặt trứng ngỗng, ngũ quan đẹp đẽ. Còn một người khác thì khuôn mặt thanh tú, dáng người bốc lửa, lại mặc một chiếc váy ngắn.
Thấy hai người đến một lần nữa , người hầu của chân hương quán đột nhiên tinh thần đại hỷ, bởi vì hào khách tới cửa. Có người hầu lập tức chạy đến đằng sau, hướng trường quỹ mà thông báo khách quý tới.
Triệu Tam Trùng đoán không lầm, hai nữ tử này đều là người của Vương gia đến Từ Phương Yến Cốc. Người mặc áo đỏ tên là Vương Ngọc Yến, người mặc váy màu lam tên là Vương Ngọc Kỳ, hai người là thân tỷ muội cùng cha khác mẹ.
Trong hai người thì Vương Ngọc Yến là chị. Vừa vào đến cửa , Vương Ngọc Yến đã bày rõ ý muốn mua nước hoa.
Nhóm nữ hầu sớm đã được phân phó, cho nên cố ý trì hoãn thời gian một hai câu.
Thừa dịp một lát công phu này, Triệu Tam Trùng đã chạy đến trước mặt hai nữ nhân.
Thấy hai người một lần nữa, lúc này hắn ôm quyền hành lễ, nói : " hai vị quý khách, ta là trưởng quỹ của chân hương quán. Thực tế vô cùng Xin lỗi hai vị ! Cửa hàng nhỏ nước hoa vừa mới bán sạch, tạm thời chưa có hàng để bán cho hai vị.
Vương Ngọc Kỳ tính tình gấp gáp hỏi, nghe xong lời này, lập tức lông mày dựng thẳng lên, khẽ kêu nói: " Chưởng quỹ, nhóm chúng tôi không thiếu bạc, người cũng đừng lừa gạt ta. Nước hoa quả thật là đã bán sạch hết rồi sao.
Triệu Tam Trùng thể nói: " đúng là như vậy! Triệu mỗ thề với trời, nước hoa quả thật là không còn. Bất quá..."
" Bất quá Cái gì?" Vương Ngọc Kỳ lập tức hỏi tiếp.
Triệu Tam Trùng cố ý do dự một lát, đợi đến khi hai người gấp gáp không chịu nổi mà thúc giục, mới chần chờ mà nói ra
:" cửa hàng nhỏ của tiểu nhân quả thật vẫn còn một loại nước hoa độc nhất vô nhị . Chỉ bất quá mặt hàng này không phải dùng để bán."
" Hàng không bán?"
Vương Ngọc Yến cười lạnh, nói:" trên đời này căn bản không có gì là không thể bán , chỉ có vấn đề là bạc có đủ hay không mà thôi . Và quả thật cũng vô cùng trùng hợp, hai người ta trong tay quả thực không thừa gì ngoài bạc.
Chưởng quỹ, ngươi nói giá đi !"
Triệu Tam Trùng vừa nghe xong cả khuôn mặt trở thành trái mướp đắng, liên tục xoay người mà ôm quyền, xin lỗi rồi nói :" vị tiểu thư này, ngài đã nghĩ oan uổng cho tiểu nhân ra ta rồi. Công tử nhà ta nhiều lần trịnh trọng nhắc nhở ta, loại nước hoa kia chỉ tặng người hữu duyên không thể lấy ra bán."
Lòng hiếu kỳ của nữ nhân quả thực vô cùng lớn.
Kiểu nói của Triệu Tam Trùng như thế này, Vương Ngọc Kỳ lại nổi lên lòng hiếu kỳ , lập tức hỏi : " công tử nhà ngươi là người phương nào? Vì sao hắn lại nói như vậy?"
Triệu Tam Trùng mặt mũi tràn đầy tự hào mà nói ra: " xuất thân công tử nhà ta là nam Dương Thành Triệu Gia. Không chỉ có tiếng là thông minh tuyệt đỉnh mà lại là Văn Võ song toàn, có thể tự xưng là kỳ tài ngút trời."
Đối với Triệu Tam Trùng , Vương Ngọc Yến cũng không thèm để ý. Công tử trong miệng hắn Kỳ Tài ngút trời thì lại như thế nào? Bất quá cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, Làm sao có thể so sánh với tu tiên giả.
Vương Ngọc Yến hỏi tiếp: " công tử nhà ngươi nói nước hoa chỉ tặng cho người có duyên sao. Vậy ngươi xem hai người chúng ta có hay không giống người hữu duyên.?"
Triệu Tao Trùng nghe vậy trong lòng thầm mừng rỡ, lại vội vã đè xuống cảm xúc hưng phấn , ra vẻ khó xử nói :" thú thật việc này thực sự quá khó với ta . Thú thực ta cũng không biết rõ công tử nói người hữu duyên là ai?"
" hừ , cố lộng huyền hư! Công tử nhà ngươi ở đâu? Lập tức dẫn chúng ta đến gặp hắn." Kinh nghiệm sống của Vương Ngọc Kỳ chưa nhiều, Liên nói vài câu đã khiến nàng mắc bẫy của Triệu thăng.