Mượn Hôn

Chương 37

Sau bữa trà chiều, nghỉ ngơi một lát rồi họ tiếp tục quay phim.

Không giống như buổi sáng, hiện tại họ quay cảnh thứ 30, côn đồ Hứa Kiệt và học sinh ưu tú Trần Minh Sinh lần đầu tiên nói chuyện.

Lúc này quan hệ giữa Hứa Kiệt và Trần Minh Sinh vẫn chưa tốt.

Hứa Kiệt vì tranh chấp nơi làm việc mà đánh nhau với người khác, hắn thì coi như không có chuyện gì lớn, trên mặt có vết bầm sợ về bị bà nội nhìn thấy nên ngồi ở đầu thang hút thuốc.

Ánh trăng hắt từ ngoài cửa sổ cầu thang vào, cửa thuỷ tinh bị vỡ một góc, ánh sáng màu trắng sữa rơi trên vai hắn, trên mặt người thiếu niên có gì đó chết lặng không hợp tuổi, giống như đang suy nghĩ gì cơ man lắm, nhưng lại như chẳng suy nghĩ gì cả.

Mà Trần Minh Sinh đi học buổi tối về, mặc đồng phục học sinh gọn gàng sạch sẽ, nhưng cặp sách lại bẩn không chịu nổi.

Lẽ ra cậu nên đi ngang qua Hứa Kiệt như trước.

Nhưng hôm nay ở trường cậu rất áp lực, lúc về lại phải đối mặt với tiếng khóc của mẹ, cậu nhìn thấy Hứa Kiệt như thế, đột nhiên trong mắt có chút hâm mộ khó hiểu.

Hai người thiếu niên, một người ngẩng đầu một người cúi đầu nhìn thoáng qua nhau.

Hứa Kiệt cầm điếu thuốc trong tay, Trần Minh Sinh thì cầm một hộp sữa, hai người rất không hợp nhau.

Trần Minh Sinh đột nhiên đưa hộp sữa của mình ra: "Có thể đổi lấy điếu thuốc của cậu không?"

Có lẽ trần đời Hứa Kiệt chưa từng nghe qua yêu cầu gì kỳ cục như thế.

Hắn nâng mí mắt nhìn học sinh ưu tú trước sau như một luôn tuân theo khuôn phép, không hề xứng với thôn làng nghèo túng không chịu nổi này.

Qua một lúc, hắn đồng ý.

Một hộp sữa đổi lấy một điếu thuốc.

Hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sau hai tháng Trần Minh Sinh chuyển đến nơi này, lần đầu tiên họ bình tĩnh ngồi cùng một chỗ.

Trần Minh Sinh căn bản không biết hút thuốc, bị sặc đến mức ho khan, Hứa Kiệt cũng không dạy cậu, chỉ thờ ơ lạnh nhạt rồi lại thấy buồn cười lắc đầu.

Lương Mộc Thu rất thích cảnh này.

Đây là khởi đầy cho hai đường thẳng song song Trần Minh Sinh và Hứa Kiệt giao nhau.

Cậu nằm trên ghế dài như ông lớn, nghe Lưu Phong Thao nhận xét hai người nọ mà cúi đầu cười.

Cậu biết quan hệ của họ nhưng Lưu Phong Thao lại không biết, đau đầu nói: "Hai người có thể thu liễm một chút hay không hả, tôi biết hai người là anh em tốt, là thanh mai trúc mã có thể mặc chung một cái quần, nhưng bây giờ hai người đang diễn vai những người xa lạ cơ mà, thậm chí là nhìn nhau không vừa mắt. Đừng có lúc nào nhìn đối phương cũng muốn cười, phải dữ một chút, lạnh lùng một chút! Hai cậu diễn vai đối chọi nhau chứ không phải diễn vai yêu nhau!"

Lương Mộc Thu nghe thế thì bật cười, nhìn hai đứa nhỏ đỏ mặt.

Lưu Phong Thao vốn thần kinh thô, một khi khai máy thì cũng chỉ để tâm đến diễn xuất của diễn viên, lục thân không nhận, nói chuyện cũng thẳng thắn, hoàn toàn không mang theo chút tình cảm nào.

Nhưng anh lại nói trúng chỗ chột dạ của hai chàng trai trẻ, ngay cả "Hứa Kiệt" cool ngầu cũng lúng túng cúi đầu.

Cậu lại càng thấy vui vẻ.

Ai bảo người lớn mới xấu tính nhất chứ, cậu đã qua thời điểm nai con trong lòng chạy loạn vì người thương, ngâm mình trong bể nhuộm giới giải trí vài năm, da mặt cũng dày lên đôi phần, Lưu Phong Thao trêu chọc cậu cậu cũng chẳng buồn chớp mắt.

Giờ nhìn hai thiếu niên này đỏ mặt, trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ thú vị.

Nhìn náo nhiệt một lát, mắt thấy Lưu Phong Thao mắng người đến mức sắp chui đầu xuống đất rồi cậu mới đứng lên, đưa cho anh một chai nước bảo anh đi nghỉ ngơi một lát, tự mình nói chuyện với hai diễn viên chính.

Hai chàng trai trẻ tuổi thật ra đều là con cưng của trời, gia cảnh lại tốt, thành tích xuất sắc, vừa mới vào đại học không lâu đã được nhận vai chính. Phải vào vai một thiếu niên chịu áp lực nặng nề, nghèo túng nhưng bướng bỉnh, tương lai đầy mờ mịt, nhất thời họ không tìm được cảm giác cũng là chuyện bình thường.

Lương Mộc Thu là biên kịch, tỉ mỉ phân tích nhân vật một lần nữa, lúc nói chuyện công việc cậu không thích cười, rõ ràng không phải rất cao nhưng lại khiến người ta có chút áp lực.

Cho dù trong lòng cậu rất thích hai chàng trai này nhưng khi nhận xét cậu lại không chút lưu tình.

Cậu bình tĩnh nói, "Hai người đừng tâm cao khí ngạo như vậy, trong giới điện ảnh và giải trí người có thiên phú không ít, ra khỏi vòng tròn này thiên tài càng nhiều. Các cậu không diễn ra loại nghèo túng này, bị đè cong sống lưng lại không cam lòng, đó là vì hai người còn chưa gặp được chuyện khiến hai người bất lực. Nhưng cậu sẽ hiểu, khi ra trường cậu không còn là tâm điểm nữa. Người khác sẽ khách sáo với cậu, đó là vì họ có giáo dưỡng, nhưng xã hội này sẽ chẳng khác gì thôn làng hai người diễn, sẽ luôn có người quyền cao chức trọng hơn cậu muốn khinh thường cậu, cậu phản kháng thế nào?"

Lưu Phong Thao là người nóng tính mắng chửi, Lương Mộc Thu lại là kiểu lạnh lùng đâm trúng lòng người.

Cậu cầm kịch bản chọc chọc "Hứa Kiệt": "Cậu muốn mọi người coi trọng mình cũng chỉ có thể mạnh hơn người ta, nhưng cậu lấy cái gì để chứng minh bản thân? Hứa Kiệt, lấy tiền lương hơn một ngàn của cậu cũng chỉ đủ làm bảo hiểm cho bà nội mình, cậu đi ra ngoài giao hàng sẽ phải nhìn sắc mặt người ta, muốn tìm công việc tử tế thì lại không có bằng cấp. Tại sao cậu lại không chịu cong lưng?"

Cậu chỉ gọi tên trong kịch bản từ đầu đến cuối.

Một khi bắt đầu quay phim, ở đây chỉ còn "Hứa Kiệt" và "Trần Minh Sinh".

Hai diễn viên bị cậu nói xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng lại không phản bác mà chỉ cúi đầu suy tư.

*

Lưu Phong Thao đi đến vị trí ban đầu của Lương Mộc Thu, ăn chút đồ ăn vặt, nhìn Lương Mộc Thu dẫn dắt đàn em, cũng coi như thả lỏng.

Bên cạnh anh đương nhiên là Sầm Nam.

Gần đây Sầm Nam có chút nhã hứng, Lương Mộc Thu có công việc ở trường quay nên không phải lúc nào cũng có thể để ý đến anh được, anh bèn tiện tay cầm một cuốn tốc ký, vẽ bóng dáng của Lương Mộc Thu.

Lưu Phong Thao liếc mắt một cái, có nền tảng chuyên môn, người anh em Sầm này cũng là người phong nhã, rõ ràng là luật sư dựa vào miệng lưỡi kiếm sống, vậy mà vẫn am hiểu chút cầm kỳ thi hoạ.

Anh chưa từng thấy Sầm Nam vẽ gì khác, chỉ toàn là Lương Mộc Thu. Dưới ngòi bút đó dường như không phải là đường cong mà là tình yêu của Sầm Nam với người nọ.

Trong đầu Lưu Phong Thao chợt hiện lên những từ này, chính anh còn tự thấy sến súa.

Anh lắc lắc đầu, nói chuyện với Sầm Nam: "Có phải cậu chưa từng thấy Lương Mộc Thu lúc chỉ bảo người khác đúng không? Cậu ấy tính tình tốt, nhưng lúc làm việc thì không, trong mắt không chứa nổi một hạt cát."

Sầm Nam đáp: "Đúng là chưa từng thấy qua."

Anh lỡ mất khoảng thời gian Lương Mộc Thu từ trường học vào xã hội, làm sao có thể chứng kiến những thay đổi này của cậu.

Lưu Phong Thao cười cười, "Trước kia cậu ấy không thế, tuy rằng chúng ta ở trường được hoan nghênh, sớm đi theo các thầy học việc, nhưng dù gì cũng là sinh viên. Khi mới bước vào xã hội, cậu ấy vẫn còn non nớt, lá gan lại lớn, làm việc rất nghiêm túc, bị trêu chọc hai câu là sẽ xấu hổ, cũng không quá nghiêm khắc với người khác. Có một lần cậu ấy bị nhà sản xuất chỉ trích, trong lòng dù khó chịu cũng chỉ tự mình uống say, suốt đêm ngủ ở hành lang công ty."

Lông mi Sầm Nam chợt run rẩy, anh chưa từng nghe Lương Mộc Thu nói qua những chuyện này.

Nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảnh Lương Mộc Thu một mình dốc sức, cô đơn ngồi ở hành lang như thế nào, khổ sở nhưng lại không thể kể với ai, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

"Vậy sau đó thì sao?" Anh thì thào.

"Cũng không gì cả, uống chút rượu say một hồi, hôm sau bị cảm nhưng vẫn phải cố sức đi làm." Lưu Phong Thao không đặt nặng chuyện này lắm, trong ngành họ chuyện này vẫn thường xảy ra, Lương Mộc Thu có La Văn là thầy luôn bao che khuyết điểm, cũng coi như khá thuận lợi.

"Xong thì tích luỹ kinh nghiệm dần dần qua từng dự án, ăn chút thiệt thòi rồi cứ thế trở thành biên kịch Lương của bây giờ."

Anh cười, "Lại nói, Lương Mộc Thu vẫn rất may mắn, tôi cũng vậy."

Sầm Nam không tiếp lời.

Anh đương nhiên biết Lương Mộc Thu và Lưu Phong Thao đều thật sự may mắn, trong giới giải trí ngư long hỗn tạp này chưa từng phải nếm qua thiệt thòi gì quá lớn, cũng đã có chút thành tựu, bỏ xa những người khác tám con phố.

Nhưng những người thân của cậu đều vẫn sẽ đau lòng trước từng khoảnh khắc cậu trưởng thành.

Bây giờ Lương Mộc Thu đã rất thong dong, sự nghiệp thành công, gặp chuyện cũng không rối loạn. Cậu đứng ở đâu cũng khiến người ta chú ý, mọi chuyện như đều nằm trong lòng bàn tay cậu.

Nhưng Lương Mộc Thu không phải ngay lập tức đã trở thành như thế.

Khi cậu mười tám mười chín tuổi, Lương Mộc Thu cười lên còn mềm hơn cả mây trên trời, không muốn làm bài tập cũng sẽ chơi xấu, nắm tay áo anh nũng nịu anh cho chép đáp án.

Những lúc đó anh nhìn khuôn mặt Lương Mộc Thu, trong lòng chỉ nghĩ ôm người này vào trong ngực thật chặt, giấu cậu đi, che chắn cậu mưa gió chẳng chạm đến người.

Nhưng sau đó, anh không chỉ không thể làm tường thành của Lương Mộc Thu mà ngược lại còn giáng một đòn thật mạnh lên Lương Mộc Thu của tuổi hai mươi.

Sầm Nam nghĩ đến đây lại cảm thấy có chút đau đớn.

Nhưng anh vẫn muốn nghe Lưu Phong Thao nói nhiều hơn một chút, nói về một Lương Mộc Thu mà anh không biết.

Anh đưa cho Lưu Phong Thao một điếu thuốc, hai người một uống cà phê một hút thuốc, Lưu Phong Thao cũng chẳng có gì phải giấu, anh biết gì nói đó, kể lại mấy năm làm việc này của Lương Mộc Thu.

*

Lương Mộc Thu chỉ dẫn kịch bản xong thì quay lại, "Hứa Kiệt" bị cậu lột trần giáo dục một trận, "Trần Minh Sinh" cũng không thoát khỏi.

Nhưng dẫn kịch cũng chỉ có thể nói đến vậy, về phần thông suốt được bao nhiêu còn cần xem bản thân người diễn viên.

Cậu ngồi lại ghế dài của mình, thấy Sầm Nam vẽ dáng vẻ vừa rồi của mình thì quan sát cẩn thận rồi nhướng mày: "Vẽ cái này làm gì, nhìn tôi hung dữ cứ như giáo viên chủ nhiệm ấy."

Sầm Nam gấp cuốn sổ ký hoạ lại, "Không giống, em giống một giáo viên xinh đẹp, được em chỉ dạy cũng cam tâm. Anh chỉ sợ hai đứa nhóc kia chỉ nhìn em mà không nghe được mấy chữ thôi."

Lương Mộc Thu lườm anh một cái, chê anh bốc phét.

Cậu cũng chẳng phải vàng, đi đâu cũng có người thích thú.

Nhưng cũng không biết có phải Lưu Phong Thao và Lương Mộc Thu thay phiên nhau oanh tạc có tác dụng hay không, nhưng lúc quay lại thì "Hứa Kiệt" và "Trần Minh Sinh" đã đắm chìm trong nhân vật hơn nhiều.

Mọi người ở hậu trường đều nhìn chăm chú hai người.

Cuối cùng quay thêm hai lần nữa liền qua.

Lương Mộc Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rơi tõm xuống đất, diễn viên mới không sợ kinh nghiệm ít, chỉ sợ không nghĩ được thông suốt.

Cho dù cậu không phải nhà đầu tư của bộ phim, cậu cũng hy vọng kịch bản này có thể được các diễn viên bộc lộ hoàn hảo.

Nhân lúc nghỉ ngơi giữa chừng, cậu hỏi Sầm Nam: "Buổi tối chúng ta đi đâu ăn cơm?"

Vì có Sầm Nam ở đây nên mấy ngày này cậu không ăn cơm với đoàn làm phim mà đi thử mấy quán ăn địa phương hay ho gần đây với Sầm Nam.

Sầm Nam mở điện thoại ra, đưa cho cậu xem mấy nhà hàng anh đã lọc qua, kêu cậu chọn lấy một cái.

Lưu Phong Thao đi qua hai người họ, nhìn thấy hai cái đầu thân mật chụm sát lại một chỗ, trong lòng chỉ thấy chua đến ê cả răng.

Anh gọi Lương Mộc Thu: "Cậu đừng vội đi, ở lại một lát nữa, tí nữa nam ba đến đây. Cậu ấy đến đoàn làm phim chào hỏi mọi người, cậu ở lại gặp mặt một lát."

Nam ba là người vào vai Trần Minh Sinh khi trưởng thành.

Nhân vật này mới đầu do diễn viên Triệu Vinh thủ vai, nhưng sau đó có chút trục trặc nên phải đổi sang hai người khác, mãi đến trước khi khai máy mới xác định được.

Chuyện này không thuộc phần quản lý của Lương Mộc Thu, cậu cũng không biết nhân vật nam ba này là ai.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Lưu Phong Thao rung lên.

Lưu Phong Thao cúi đầu nhìn, "Yo, đến rồi."

Nói xong anh liền đứng dậy đi đón người.

Mới đầu Lương Mộc Thu còn không đặt nặng chuyện này, vẫn đang nói chuyện với Sầm Nam xem tối nay ăn gì, nhưng đến khi Lưu Phong Thao dẫn người vào, cậu vừa ngẩng đầu lên nhìn thì chợt ngây ngẩn cả người.

Đi sau Lưu Phong Thao là một người đàn ông cao lớn, trang phục giản dị, mặt mày sáng sủa, khí chất ôn hoà. Không tính là đẹp trai bậc nhất nhưng khi cười lên lại rất thu hút.

Lương Mộc Thu nhận ra người này.

Diễn viên Ôn Dương, 32 tuổi, xuất thân con nhà gia giáo. Y tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, nhưng 26 tuổi được đạo diễn Trương Hạc nhìn trúng nên nửa đường ra nhập giới giải trí, diễn xuất không tầm thường nhưng y chỉ coi giới giải trí là nghề phụ, rất ít khi nhận phim, chỉ thấy kịch bản nào hợp mắt mới nhận.

Muốn nói vì sao cậu biết rõ ràng như thế thì...

Đây là đối tượng mà thầy cậu từng giới thiệu cho cậu đi xem mắt, nhưng thất bại.

Lương Mộc Thu nhìn Ôn Dương đối diện, trong đầu chỉ nhớ lại câu cảm thán hai ngày trước của mình.

"Đoàn làm phim này làm gì có chuyện nhiều gay thế!"

Ai mà ngờ, đoàn phim thật sự có nhiều gay tụ hội lại thật.

1

Lưu Phong Thao vẫn đang nhiệt tình giới thiệu, "Đây là biên kịch của chúng ta, Lương Mộc Thu, Ôn Dương chắc là cậu biết cậu ấy. Mộc Thu, đây là Ôn Dương, nam ba của chúng ta, mời được người này anh mất hơi nhiều công sức đấy."

Lương Mộc Thu sâu kín nhìn Lưu Phong Thao hoàn toàn không biết gì cả.

Haiz, đoàn phim này có khi chỉ còn lại duy nhất một thẳng nam, thật sự là không có mắt nhìn mà!

*

Lời tác giả: Tiểu Lưu, Thu Thu đang trộm nói xấu cậu đó (nhân tiện, trọng điểm chính là xem mắt thất bại ~)
Bình Luận (0)
Comment