Mượn Hôn

Chương 38

Ôn Dương vẫn nhớ rõ Lương Mộc Thu, y còn chưa có mau quên đến thế.

Nhưng y và Lương Mộc Thu cũng không phải có thù hằn gì, chỉ là xem mắt mà thôi, không có gì phải tránh tị hiềm cả, dù sao cuối cùng cũng chẳng nên chuyện. Cho nên khi đọc kịch bản y cảm thấy rất hứng thú, Lưu Phong Thao cũng một mực mời nên y liền nhận luôn.

Bây giờ gặp Lương Mộc Thu trên phim trường y cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, thoải mái hào phóng vươn tay ra với Lương Mộc Thu: "Đã lâu không gặp, Mộc Thu, không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

Lương Mộc Thu hơi xấu hổ nhưng cũng không đến mức phải lảng tránh, chỉ cười bắt tay y: "Đã lâu không gặp, Ôn Dương."

Không thể nói là thân thiết, nhưng cũng coi như thoải mái.

Bản thân hai người đều được La Văn dạy dỗ, Lương Mộc Thu là học trò dưới trướng La Văn, còn Ôn Dương là cháu trai hàng xóm của La Văn, từng học thư pháp La Văn dạy.

La Văn có tuổi là thích đi mai mối, nhìn hai đứa nhỏ đều không tệ, tuổi cũng không nhỏ mà đều đang độc thân, tâm hồn ông mối rục rà rục rịch nên sau này hai người không thành, ông còn tiếc nuối lắm.

Nếu để La Văn biết bây giờ hai người đang ở cùng một đoàn làm phim, hẳn ông sẽ vỗ tay đốp một cái "Duyên phận".

Lưu Phong Thao lại có thể nhìn ra chút vi diệu từ cái bắt tay và không khí của hai người, anh nhìn trái nhìn phải rồi hỏi, "Hai người, quen nhau à?"

Thật sự là bất ngờ nối bất ngờ.

Anh lại nhận được một cái liếc mắt từ Lương Mộc Thu.

Sầm Nam đứng bên cạnh Lương Mộc Thu, nhìn vẻ mặt cậu cũng phát hiện ra chút gì đó.

Ôn Dương nhún nhún vai, y trời sinh tính tình hiền hoà, cảm thấy không có gì là không thể nói cả, cùng lắm chỉ có hơi mất mặt.

Y cười cười, thuận miệng nói rõ: "Nói ra mọi người chớ chê cười, tôi và cậu Tiểu Lương đây thiếu chút nữa thì thành đôi. Thầy La Văn của cậu ấy giới thiệu hai chúng tôi quen nhau, muốn tác hợp cho chúng tôi," Y nháy mắt với Lương Mộc Thu, người có tính tình tốt luôn có thói quen nể mặt người khác, "Biên kịch Lương rất thú vị, tính tình cũng thoải mái, nhưng đáng tiếc tôi không phải kiểu người cậu ấy thích. Nên chúng tôi không có chuyện gì sau đó cả."

Lời này nói ra khách sáo mà lịch sự, khen Lương Mộc Thu nhiều lắm.

Nhưng Lương Mộc Thu gần như là theo bản năng cảm giác được áp suất quanh người Sầm Nam thấp xuống, cậu nghiêng đầu nhìn Sầm Nam một cái, quả nhiên sắc mặt Sầm Nam không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại không ổn tí nào.

Mà Ôn Dương cũng chú ý đến Sầm Nam, uy nghiêm cao lớn nhưng lại không phải là diễn viên mà y quen biết, y cười hỏi Lưu Phong Thao, "Vị này là?"

Lưu Phong Thao cũng không ngờ mình tìm một người diễn nam ba lại còn có thể có chút quanh co với Lương Mộc Thu.

Anh lúng túng nhìn Sầm Nam, nhất thời không biết nên giới thiệu như thế nào, "Ừm, đây là Sầm Nam, cậu ấy là... của Lương Mộc Thu..."

1

Anh không chắc là nên nói bạn bè hay người yêu.

Nói người yêu thì rõ ràng Lương Mộc Thu không nhận.

Thật ra ngay cả Lương Mộc Thu cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nói bạn bè là tiện nhất, nhưng nếu nói vậy...

Cậu nhìn thoáng qua Sầm Nam, cảm thấy ít nhiều Sầm Nam sẽ thấy đau lòng.

Nhưng không ngờ Sầm Nam lại tự mình tiếp lời.

"Tôi là bạn của Thu Thu, là bạn từ hồi trung học của em ấy, cũng là bạn đại học luôn." Anh lãnh đạm khách sáo gật đầu với Ôn Dương, "Chào anh, lần đầu gặp mặt."

Ôn Dương vi điệu nhìn người đàn ông đối diện.

Y cũng không ngốc, ở trong giới giải trí mấy năm có người nào mà y chưa từng thấy qua, đương nhiên nhìn ra ánh mắt Sầm Nam với mình không tốt.

Có điều nếu là bạn của Lương Mộc Thu thì sau này cơ hội tiếp xúc hẳn cũng không nhiều.

Y cũng khách sáo gật đầu.

Nói những lời này xong, tự nhiên bầu không khí hơi lúng túng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lưu Phong Thao không so được với đám đàn ông chân dài này, trở thành người thấp nhất đứng đó, vốn anh cũng được coi là khoẻ khoắn nhưng lại bị kẹp ở giữa, thành ra có vẻ nhỏ yếu bất lực đáng thương.

Anh vội vàng ra hiệu: "Ôn Dương, nào đến đây, còn chưa giới thiệu cậu với các diễn viên khác, chúng ta đi chào hỏi thôi. Mộc Thu, cậu và Sầm Nam không phải còn việc khác sao, đi trước đi."

Lương Mộc Thu đáp, chào hỏi mọi người: "Vậy em đi trước, mai gặp lại."

Sầm Nam và Lương Mộc Thu cùng nhau rời đi, lúc lướt qua người Ôn Dương, anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua y một cái, để lộ chút địch ý nơi đáy mắt.

Ôn Dương tuy tính tình tốt nhưng cũng không chịu nổi ánh mắt người ta nhìn mình kiểu này, bèn lập tức khiêu khích trừng lại.

*

Lương Mộc Thu hoàn toàn không ngờ hai người này ở sau mình giao phong với nhau một trận.

Rời khỏi phim trường, cậu lái xe đến nhà hàng họ ăn tối.

Ở trong một đình viện cổ ở ngõ Đổng Bình, dưới tàng cây trước cửa treo một tấm bảng khắc gỗ, nếu không phải người địa phương trong đoàn làm phim đề cử thì họ cũng không tìm ra được.

Cửa hàng này không hổ đã mở hơn mười năm, món ăn át chủ bài rất đặc sắc nhưng ăn lại giống như hương vị cơm nhà, cảm giác rất thoải mái.

Nhưng Sầm Nam lại có hơi mất tập trung.

Ánh đèn nhu hoà chiếu lên mắt anh nhưng lại chẳng có chút nhiệt độ nào, ngược lại cảm giác lạnh như băng.

Sau khi đến Nhạn Đô, cảm xúc của anh vẫn luôn không tệ, khó có khi có được mấy ngày nghỉ thế này, 24/7 anh đi theo Lương Mộc Thu, khiến trong lòng anh có loại bình tĩnh đã lâu không gặp.

Anh chưa bao giờ dám bộc lộ suy nghĩ nội tâm mình cho Lương Mộc Thu.

Anh rất rõ ràng, tâm lý của mình không bình thường, anh chỉ hận không thể đặt Lương Mộc Thu dưới mí mắt mình, từng giây từng phút không được rời đi.

Tốt nhất là xây một cái lồng vàng, mở cửa ra nhưng Lương Mộc Thu vẫn tình nguyện ở lại trong đó.

Anh đương nhiên biết đây chỉ là mình si tâm vọng tưởng, là dụ.c vọng chiếm hữu không bình thường.

Nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi này, cứ coi như là giấc mơ của mình thành sự thật cũng không phải là không thể.

Vậy mà vừa rồi ở phim trường nhìn thấy Ôn Dương như đang nhắc nhở anh, anh không phải bạn đời Lương Mộc Thu thề chết không thay đổi, anh chỉ là một nửa gương vỡ chưa lành mà thôi.

Lương Mộc Thu mềm lòng với anh không có nghĩa là anh có thể đắc ý vênh váo.

Sầm Nam nghĩ đến đây, cúi đầu uống một ngụm rượu mai, lông mi rủ xuống không nhìn rõ ánh mắt, cả người lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

Lương Mộc Thu ngồi đối diện nhìn rõ ràng.

Bình thường cậu thuận miệng nói một câu Sầm Nam cũng sẽ để trong lòng, chăm chú mà nghiêm túc, nhưng vừa rồi cậu gọi Sầm Nam vài lần Sầm Nam đều thất thần, thậm chí còn không nghe thấy.

Trong lòng cậu hiểu rõ.

Từ khi Ôn Dương xuất hiện, Sầm Nam vẫn luôn có dáng vẻ áp suất thấp như thế, khiến người ta phiền lòng.

Cậu không vui đặt tách trà lên bàn, đáy sứ chạm vào bàn gỗ phát ra tiếng động.

"Anh bày khuôn mặt này ra cho ai xem chứ, từ lúc ở phim trường đã âm trầm vậy rồi." Lương Mộc Thu tức giận nói, "Rốt cuộc anh đang khó chịu cái gì, chẳng lẽ chỉ vì Ôn Dương là đối tượng xem mắt trước kia của tôi ư?"

Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ buổi chiều mình xem mắt với Ôn Dương.

Bởi vì đối phương là người thầy cậu giới thiệu, cậu thật sự không từ chối được nên mới đồng ý.

Hơn nữa các phương diện của Ôn Dương đều không tệ, lúc đó thầy cậu nói đây là người ưu tú nhất, ngoại hình lẫn tính cách đều không có khuyết điểm nào, cậu cũng nghĩ thầm hay là thử xem.

Cậu cần gì phải treo cổ mãi trên cái cây Sầm Nam chứ, cậu đã từng đó tuổi mà không yêu được mấy người, cũng quá lãng phí.

Nhưng Ôn Dương xuất sắc thì sao, gặp rồi cậu mới ý thức được thì ra không phải người đó thì cậu không có cách nào động lòng.

Ôn Dương chỗ nào cũng tốt, lúc gặp mặt tuyệt đối không có chút áp lực, thậm chí còn nói kịch bản cậu viết y rất thích, nói chuyện cũng hài hước khiến người thoải mái. Phàm là người bình thường đều sẽ bị y đả động.

Nhưng đầu óc cậu lại không bình thường, ngồi đối diện Ôn Dương mà cứ thất thần liên tục, cứ nhớ mãi đến Sầm Nam, nhớ người đã từng hôn cậu trên sân thượng, bây giờ ở bên kia đại dương đang sống thế nào.

Cho nên vừa rồi nhìn thấy Ôn Dương cậu mới xấu hổ như vậy.

Khiến cậu khó xử không phải là xem mắt với Ôn Dương, mà là buổi chiều đó khiến cậu nhận rõ mình.

Hết lần này đến lần khác thủ phạm khiến cậu tâm phiền ý loạn lại đang ngồi đối diện bày ra dáng vẻ ấm ức.

Lương Mộc Thu nghĩ, may mà bây giờ cậu đã tu luyện được công phu bản lĩnh, đổi lại 2 năm trước thì cậu nhất định đã hắt nước lên mặt Sầm Nam rồi.

Cố hít sâu một hơi, cậu bình tĩnh hỏi Sầm Nam: "Anh đang ghen đấy à?"

Sầm Nam không trả lời.

Ghen tuông, hai chữ này căn bản không đủ để khái quát tâm lý của anh.

Ý nghĩ thật sự đang cuồn cuộn trong lòng nếu như anh nói ra, chỉ sợ sẽ khiến Lương Mộc Thu sợ đến mức muốn rời khỏi anh.

Cho nên anh chỉ gật đầu, "Ừm."

Lương Mộc Thu cười nhạo.

Cậu hỏi: "Có phải anh quản hơi nhiều rồi không? Năm đó anh với tôi chia tay, anh có tư cách gì mà ghen, đừng nói hôm nay tôi có một đối tượng xem mắt, cho dù tôi có bạn trai kéo dài ba con phố thì cũng không liên quan gì đến anh."

Cả người Sầm Nam cứng đờ.

Anh nâng mắt, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, đẹp đến không thể bắt bẻ giống như hồ nước tĩnh lặng, rõ ràng bên trong tràn ngập đau đớn.

Lời nói của Lương Mộc Thu tức khắc bị chặn nơi cổ họng.

Về tình về lý rõ ràng cậu mới là bên chịu thiệt, cậu có trăm ngàn câu có thể tổn thương Sầm Nam, cậu có quyền này cũng có tư cách này.

7 năm qua ngày đêm giãy dụa trằn trọc đều do Sầm Nam ban cho cậu.

Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể nghiền nát trái tim Sầm Nam trên mặt đất, chà đạp đến khi không còn da thịt nào.

Nhưng nhìn vào mắt Sầm Nam, cậu lại không nói được lời nào.

Trên bàn ăn rơi vào trầm mặc, bánh đậu hoa mai được bê lên cũng nguội đi, không ai động đũa.

Lương Mộc Thu kéo kéo cổ áo, châm một điếu thuốc. Cậu nhìn dáng vẻ thống khổ này của Sầm Nam, gần như cậu chẳng làm gì được.

Cậu hỏi: "Mới nói hai câu anh đã không chịu được rồi, nếu tôi thật sự có những người khác thì thế nào?"

Những lời này khiến Sầm Nam đau khổ hơn bất cứ thứ gì.

Anh cũng không trả lời được.

Anh không phải thật sự để tâm Ôn Dương, chỉ là nhìn thấy Ôn Dương giống như anh nhìn thấy ác mộng vẫn luôn quanh quẩn bấy lâu nay - anh về nước rồi, nhưng Lương Mộc Thu đã ở bên người khác.

Bảy năm này ở nước ngoài, anh đã vô số lần nghĩ đến chuyện có thể Lương Mộc Thu đã nắm tay người khác.

Anh không muốn buông tay Lương Mộc Thu cũng chỉ là một bên tình nguyện.

Lương Mộc Thu đã không còn cần anh nữa.

Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này đã sạch sẽ lành lặn, không còn nhìn ra đã từng có rất nhiều vết thương chồng chất.

"Anh không biết," Anh khẽ nói, khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, "Hẳn là sẽ phát điên."

*

Điếu thuốc trong tay Lương Mộc Thu chợt run run, tàn thuốc rơi xuống đệm chén màu trắng sứ.

Cũng không biết vì sao, sau khi Sầm Nam nói ra những lời này, ngực cậu đột nhiên run rẩy.

Cậu vẫn biết Sầm Nam có chút cố chấp, cho dù bề ngoài nhìn anh có bình tĩnh đến đâu nhưng trong lòng vẫn luôn ẩn giấu chút điên cuồng nào đó.

Cậu dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, cảm thấy kiếp trước mình thật sự đã nợ Sầm Nam.

"Lời này tôi chỉ nói một lần, anh nhớ kỹ cho tôi." Giọng nói Lương Mộc Thu lạnh nhạt, "7 năm này tôi chưa từng đợi anh, bị anh vứt bỏ còn muốn tôi làm lốp dự phòng của anh ư, nằm mơ đi. Tôi đã từng hôn mấy lần, người theo đuổi tôi nhiều đến mức không nhớ nổi, có thể họ không tốt như anh, nhưng ít nhất sẽ không làm tôi buồn. Thậm chí tôi có thể chọn thành đôi với một trong số họ bất cứ lúc nào."

"Nhưng tôi không làm thế."

Cậu nhìn ánh mắt Sầm Nam, giống như một lần nữa mổ xẻ trái tim mình trước mặt người khác.

"Không phải vì tôi không muốn, mà là vì tôi không yêu họ."

Trong mắt Sầm Nam khôi phục một chút ánh sáng.

Anh nhìn thẳng Lương Mộc Thu, giống như lữ khách nơi sa mạc khô cằn cuối cùng đã nhìn thấy dòng suối duy nhất.

Lương Mộc Thu bị anh nhìn đến hoảng hốt, giống như bị loài mãnh thú nào đó nhìn chăm chú.

Cậu dời tầm mắt đi không nhìn Sầm Nam nữa.

Trong đình viện trồng hoa mẫu đơn, dưới ánh trăng đung đưa xinh đẹp như bạch ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, giống như vũ nữ đang nhảy múa trong đêm.

Lương Mộc Thu nhẹ giọng nói: "Trên đời này trước giờ chưa từng có nếu như, chỉ có kết quả mà thôi. Kết quả chính là, tuy rằng anh là một tên khốn, nhưng vận may cũng không tệ lắm, bây giờ vẫn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi."
Bình Luận (0)
Comment