Thẩm Tinh Yểu biết người này, Lục Chỉ, nghệ sĩ đang được Phùng Đào dồn tâm sức lăng xê, một trong “top 3 bạo hồng” (ngôi sao nổi tiếng thần
tốc) của hai năm trước. Nhờ bộ phim cổ trang 《Lạc Hà》 mà anh ta thu
về vô số fan, thành công bước chân vào hàng ngũ minh tinh hạng A. Qua
hai năm, lượng fan và lưu lượng vẫn cực kỳ lớn mạnh và ổn định, có thể
nói là TOP 1 trong ba người nổi lên cùng đợt, cũng là người đóng góp KPI rất đáng nể cho công ty nhà cô. Vì thế, cô chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.
Cô bên này vừa đồng ý, tin nhắn của người kia liền gửi tới. LDSG: Cô chính là Tinh Yểu?
Giọng điệu có vẻ hơi kỳ quái, thế là Thẩm Tinh Yểu đáp lại bằng một chữ.
TinhYểu: Ừ
Lục Chỉ nhìn thấy chữ “Ừ” này thì sững sờ mất khoảng ba giây, lộ vẻ mặt không thể tin nổi, quay sang nói với trợ lý Tiểu Châm: “Cô biết cô ta trả lời tôi thế nào không?”
Tiểu Châm liếc anh ta một cái, dùng ánh mắt hỏi.
“Cô ta vậy mà chỉ trả lời tôi một chữ Ừ, Ừ đấy! Cô hiểu không?”
Tiểu Châm nhìn vẻ mặt đẹp trai của Lục Chỉ đang tỏ ra khó chịu một cách khoa trương, nhưng cô đã thấy nhiều nên quen, thậm chí thành thói quen rồi. “Lạnh lùng vậy sao?”
Lục Chỉ hừ một tiếng, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, gõ lạch cạch một hồi rồi gửi đi, trên mặt lộ ra vẻ khoe khoang không mấy phù hợp với khuôn mặt đó.
Tiểu Châm nén xuống cảm giác bất an, hỏi: “Anh gửi gì thế?” Lục Chỉ xoay điện thoại trong tay một vòng, “Không có gì.”
Tiểu Châm: “…”
Thẩm Tinh Yểu nhìn tin nhắn trong khung chat.
LDSG: Cô là người mới, với tư cách đàn anh, tôi vẫn phải cho cô một lời khuyên, ở trong giới giải trí tốt nhất đừng quá phô trương, nếu không sẽ có lúc phải nếm trái đắng đấy.
Thẩm Tinh Yểu khẽ nhướng mày, sau đó trả lời: Ừ
Lục Chỉ: “???” Lại Ừ? Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi á? Cô ta có ý gì đây? Thái độ gì vậy?
Tiểu Châm vừa đứng sau lưng anh ta, nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi cho người ta, cũng thấy luôn tin nhắn trả lời, mắt thấy Lục Chỉ ôm điện thoại sắp bùm bùm gõ tiếp, cô vội nói: “Anh, đừng kích động đừng kích động, anh Phùng bảo phải hòa thuận với nhau mà.”
“Cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi! Cô từng thấy người mới nào như cô ta chưa??”
Tiểu Châm chớp mắt, cô thật đúng là từng thấy rồi, chẳng phải là cái người trước mắt này sao? Nhớ năm đó lúc anh ta mới vào nghề còn kiêu ngạo hơn người ta nhiều, nhưng lời này cô không dám nói. “Anh à, quy tắc trong giới anh còn không hiểu sao? Quá kiêu ngạo thì sớm muộn gì cũng có người trị thôi. Anh xem giờ cũng muộn thế này rồi, anh mau đắp mặt nạ nghỉ ngơi đi, mai đi sự kiện mà sắc mặt không tốt, sếp lớn không hài lòng, anh Phùng lại tìm anh đấy.”
Tiểu Châm nói vậy, Lục Chỉ lúc này mới thôi.
Anh ta ném điện thoại sang một bên, lười trả lời tin nhắn của cô, xem cô có thể kiêu ngạo đến khi nào!
Thẩm Tinh Yểu đương nhiên không thể biết được những suy nghĩ này của Lục Chỉ, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý, dùng hai chữ “Ừ” để kết thúc cuộc nói chuyện khó hiểu này, thậm chí còn chẳng thèm sửa ghi chú tên cho anh ta.
…
Điện thoại của Thẩm Tinh Yểu rung lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là “Tên khốn họ Ngụy”.
Khóe miệng Đoạn Thính Nhạc giật giật, “Cậu đặt cho anh ấy cái tên này, anh ấy biết không?”
Thẩm Tinh Yểu không cho là đúng, “Điện thoại của tớ, ghi chú của tớ, tớ thích sửa thế nào thì sửa thế ấy.”
Đoạn Thính Nhạc: “…”
Đang định nói gì đó thì thấy cô chuyển điện thoại đang rung sang chế độ im lặng, úp xuống mặt bàn. “Không nghe à?”
Thẩm Tinh Yểu nhai viên trân châu trong miệng, “Không nghe.” Đoạn Thính Nhạc giơ ngón tay cái với cô.
“Gần đây cậu rảnh rỗi nhỉ?”
“Cũng chỉ rảnh hai ngày này thôi, tớ sắp phải vào đoàn phim rồi.”
“Quay phim gì thế?”
“Một bộ phim điện ảnh nghệ thuật thôi.” Uống một ngụm trà sữa, cô hỏi lại: “Nói cậu đấy? Quản lý của cậu còn chưa sắp xếp công việc cho cậu à?”
“Chưa, anh ấy bảo không cần vội.”
Phùng Đào hiện tại đang chờ ê-kíp riêng của Thẩm Tinh Yểu đâu vào đấy đã, công việc gì đó chờ đội ngũ của cô được bố trí xong xuôi rồi nói sau.
Không phải người mới nào vừa ký hợp đồng cũng có thể được sắp xếp ê- kíp riêng, tương tự cũng không phải người mới nào được sắp xếp ê-kíp riêng lại cần phải tuyển chọn kỹ lưỡng như vậy. Thẩm Tinh Yểu là một ngoại lệ, ai bảo cô là “cô chủ nhỏ” cơ chứ? Hơn nữa, ê-kíp riêng của cô cũng không phải do bọn họ sắp xếp, mà là Tô Vi Sơ sẽ tự mình bố trí cho cô.
Hai ngày nay Tô Vi Sơ đang chuẩn bị việc bố trí đội ngũ cho Thẩm Tinh Yểu. Vệ sĩ thì trực tiếp chọn từ công ty vệ sĩ của nhà họ, chuyên viên trang điểm thì “đào” từ một tạp chí lớn về. Hiện tại chỉ còn vị trí trợ lý thân cận là chưa chốt. Đang lúc đau đầu thì anh nhận được điện thoại của Ngụy Kính Nhất.
“Sao thế? Sắp về nước à?” Anh hỏi.
Ngụy Kính Nhất: “Còn một thời gian nữa.”
Tô Vi Sơ trêu ghẹo anh: “Vậy vào chuyện chính đi, gọi điện cho tôi có việc gì?”
“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi cậu có muốn gì không, tôi mang về cho.”
Tô Vi Sơ: “???” Anh đưa điện thoại ra xa tai, liếc nhìn ghi chú, xác nhận đầu dây bên kia đúng là Ngụy Kính Nhất, cũng không có bị ai nhập hồn, sao thế nhỉ? Một tổng tài đường đường chính chính xuất ngoại xong lại biến thành người chuyên đi mua hộ??
Người này hôm nay kỳ quái quá, nghĩ nghĩ, anh vẫn nói: “Vậy mang cho tôi mấy chai Lafite đi.”
“Ừ, được rồi. À phải rồi.” Chuyển chủ đề cái một, anh lại hỏi: “Yểu Yểu mấy ngày nay thế nào?”
Ngụy Kính Nhất hỏi rất tự nhiên, chuyển đề tài không hề có vấn đề gì, Tô Vi Sơ không cảm thấy có gì không ổn, nói: “Ngày nào cũng chạy đến công ty của con bé, cũng vui vẻ lắm.”
“Công ty của con bé? Hạo Nguyệt?” “Ừa.”
“Sao thế? Cô ấy định tiếp quản Hạo Nguyệt à?”
“Vậy thì không có, con bé định làm nghệ sĩ của Hạo Nguyệt.” “Cô ấy muốn vào giới giải trí?”
“Ừ, dù sao con bé về nước xong cũng khá rảnh.” “Vậy thiết kế thì sao?”
Tô Vi Sơ khựng lại, có chút do dự không biết có nên nói cho anh chuyện kia không.
“Vi Sơ?”
Đầu dây bên kia Ngụy Kính Nhất gọi tên anh, Tô Vi Sơ hoàn hồn, “Chủ yếu vẫn là thiết kế, giới giải trí chỉ là đi chơi chút thôi.” Tô Vi Sơ nghĩ nghĩ, vẫn là không nói cho Ngụy Kính Nhất biết. Anh hiểu tính cách của em gái mình, chuyện như vậy cô không thích nhiều người biết.
Ngụy Kính Nhất im lặng một lúc, hỏi: “Cậu sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Tô Vi Sơ nói với anh: “Những thứ khác sắp xếp xong rồi, hiện tại chỉ còn trợ lý là chưa chốt.”
Ngụy Kính Nhất: “Trợ lý?”
“Ừ, dù sao cũng phải chọn cho con bé một người trợ lý có năng lực mới được.”
“Nếu cậu yên tâm thì việc trợ lý cứ giao cho tôi sắp xếp đi?”
Tô Vi Sơ không hề nghi ngờ, người bạn thân từ nhỏ này của anh coi Yểu Yểu như em gái ruột, quan tâm cũng là lẽ tự nhiên, thế là cười nói: “Tôi còn có thể không yên tâm sao? Vậy nói rồi đấy nhé, việc này giao cho cậu.”
…
Rất nhanh, ê-kíp riêng mà Tô Vi Sơ sắp xếp cho Thẩm Tinh Yểu cũng đã tập hợp đầy đủ. Theo yêu cầu của cô, không quá khoa trương, tổng cộng ba người: một trợ lý thân cận, một vệ sĩ (kiêm tài xế) và một chuyên viên trang điểm. Buổi chiều, cô đã gặp mặt ba người họ. Đều là anh trai sắp
xếp, cô cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Thế là ê-kíp nhỏ của cô cứ như vậy thành hình.
Thế là chuyện công ty sắp xếp cho Thẩm Tinh Yểu một ê-kíp riêng ba người nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Hầu như tất cả mọi người đều đang hóng xem cô gái nhỏ này rốt cuộc có thân thế địa vị gì mà được công ty nâng đỡ như vậy. Phải nói là nghệ sĩ có gia thế, có bối cảnh trong công ty họ cũng không ít, như Lục Chỉ, TOP 1 trong ba người bạo hồng kia, cũng là cậu ấm nhà họ Lục ở Bắc Kinh, thế mà lúc mới vào công ty cũng không có đãi ngộ cỡ này.
Tuy nhiên, ở nơi như công ty giải trí, ai cũng ký hợp đồng bảo mật. Nói năng lung tung không chỉ mất chén cơm, thậm chí còn không thể trụ lại trong giới này nữa. Bởi vậy, mọi người bàn tán thì bàn tán, lại không ai dám đưa chuyện ra ngoài mặt. Do đó, dù ngấm ngầm đủ loại lời đồn, cũng không có tin nào truyền đến tai Thẩm Tinh Yểu.
Cùng lúc đó, Phùng Đào nhận được kịch bản 《Phê Phán》 từ chỗ Đường Đức thì ngây người. Mẹ nó đây chính là 《Phê Phán》 đó!
《Phê Phán》 của đạo diễn La Gia Huy! La Gia Huy là đạo diễn phim
thương mại nổi tiếng trong giới, làm đạo diễn hơn 30 năm, cũng quay
hơn 30 năm phim thương mại. Phàm là phim thương mại do ông ra tay thì không có phim nào không bạo, hoàn toàn có thể sánh ngang Hollywood, nhắm thẳng đến các giải thưởng, phim đoạt giải, người đoạt giải, cả người lẫn phim cùng bạo.
《Phê Phán》 chủ yếu là một bộ phim về tội phạm và chính nghĩa, cũng là một bộ phim đại nam chủ (lấy nam chính làm trung tâm). Nam chính
trong phim là một thẩm phán ưu tú, trên phương diện pháp luật thì thiết diện vô tư, cương trực công chính, nhưng ngoài đời lại là một người cuồng vợ cuồng con gái. Hiện tại vai nam chính và nữ chính đã sớm được chốt xong. Nam chính là Tam kim Ảnh đế Chu Mãn Kha, nữ chính là Nhị kim Ảnh hậu Tôn Phỉ. Hai vị này đều là những nhân vật máu mặt trong giới giải trí, diễn viên thực lực chân chính, căn bản không cùng
đẳng cấp với các tiểu sinh tiểu hoa lưu lượng đang thịnh hành trong giới hiện nay.
Mà trong giới giải trí hiện tại, không ít tiểu hoa đang tranh giành vai diễn con gái của nam nữ chính, vai diễn chỉ có thể xem là phiên bốn trong cả bộ phim. Dù chỉ là như vậy, vai diễn này cũng bị tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mà bây giờ vai diễn này lại nằm trong tay anh ta!
Đường Đức: “Kịch bản là Tô tổng đưa, cho ai thì chắc tôi không cần nói đâu nhỉ.”
Đương nhiên là không cần.
Lúc Phùng Đào ôm kịch bản ra khỏi cửa, người vẫn còn lâng lâng. Trời đất ơi, đây chính là kịch bản 《Phê Phán》 đó!
Phùng Đào nhanh chóng đưa kịch bản cho Thẩm Tinh Yểu. Thẩm Tinh Yểu vừa nhìn tên phim và đạo diễn hiểu ra, đây chẳng phải là kịch bản mà bác La đã ấp ủ từ trước sao? Bác La và ba mẹ cô ngoài đời quan hệ rất tốt, kiểu lễ tết đều qua lại thăm hỏi. Ngay cả bộ phim điện ảnh đánh dấu bước chuyển mình từ sao nhí của Thanh Thanh năm 18 tuổi cũng là do bác La đạo diễn, còn là kịch bản được đo ni đóng giày riêng cho cậu ấy.
Thẩm Tinh Yểu biết, kịch bản này tuyệt đối không phải thứ mà Phùng Đào có thể lấy được. Suy nghĩ một chút, cô gọi điện cho Tô Vi Sơ. Tô Vi Sơ thừa nhận cũng rất thẳng thắn, kịch bản này là anh xin từ chỗ bác La. Cô vô cùng rõ ràng kịch bản này tốt đến mức nào. Nghĩ đến việc mình còn chưa có tác phẩm nào đã lên hot search, lại nghĩ đến tin nhắn WeChat hôm đó của Lục Chỉ, cô cũng không muốn quá phô trương, vì thế nói: “Em không thể nhận kịch bản này.”
Đầu dây bên kia Tô Vi Sơ hỏi: “Tại sao? Em thấy không tốt à?”
Thẩm Tinh Yểu: “Không phải.” Là bởi vì nó quá tốt.
Tô Vi Sơ im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng nói: “Yểu Yểu, anh biết em đang nghĩ gì, nhưng anh thấy em nên hiểu rõ trên thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối, cũng không phải ai cũng ở cùng một vạch xuất phát. Chúng ta có thể xuất phát ở độ cao này, tại sao lại phải vì lời nói của người khác mà hạ thấp vạch xuất phát của mình?