Người đầu tiên biết chuyện Phùng Đào đưa kịch bản 《Phê Phán》 cho Thẩm Tinh Yểu là Đoạn Thính Nhạc. Sau khi biết chuyện này, tâm tư cô
nàng lập tức dao động. Trước đó cô vẫn luôn quấn lấy quản lý Lương Đồng tìm cơ hội sắp xếp cho cô ấy và Thẩm Tinh Yểu hợp tác, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội thích hợp. Giờ nghe chuyện này xong, cô ấy
nằng nặc đòi Lương Đồng giúp mình xin một vai trong đoàn phim 《Phê Phán》.
Lương Đồng cũng muốn giúp cô ấy xin vai lắm chứ. Trước đó chị ấy đã nhắm vai con gái của nữ chính trong 《Phê Phán》, tuy cơ hội quá xa vời, nhưng chị ấy vẫn luôn tìm cách giúp Đoạn Thính Nhạc bắc cầu,
cuối cùng vẫn là bỏ lỡ. Sau đó nghe tin tức nội bộ nói vai diễn này đã có người lấy mất rồi, nhưng rốt cuộc là ai thì chị ấy không rõ lắm. Bây giờ nghe tiểu tổ tông này nói muốn vai đó, chẳng phải đang làm khó chị sao?
Lương Đồng: “Chị cũng muốn giúp em , nhưng thật sự chị không có thực lực đó đâu.”
“Em có nói muốn vai con gái nữ chính đâu.” “Vậy em muốn vai gì?”
“Trong phim không phải còn có một nhân vật có quan hệ khá tốt với nữ chính sao? Chính là bạn cùng bàn của cô ấy đó.”
Lương Đồng suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhớ ra nhân vật này. Trong phim đúng là có một nhân vật như vậy, là bạn cùng bàn của nữ chính, cả bộ phim thời lượng lên hình chưa tới ba phút. Mắt chị trợn to, “Em muốn vai này á?”
“Không được sao?”
Lương Đồng: “…” Cũng không phải là không được, hơn nữa vai diễn nhỏ này cũng có không ít người tranh giành, nhưng những người đó tuyệt đối không bao gồm các tiểu hoa hạng A như Đoạn Thính Nhạc. Nếu thật sự đi diễn vai này, nói ra cũng khá là tự hạ thấp giá trị bản thân.
Đoạn Thính Nhạc thấy chị im lặng, lại nói: “Dù sao em cũng muốn vai này, cho dù không cần cát-xê em cũng muốn diễn.”
Lương Đồng thật sự hết cách với cô nàng, cuối cùng đành phải giúp cô ấy lấy được vai diễn này, nhưng chị ấy không nhịn được hỏi: “Tại sao em lại chấp nhất với vai diễn này như vậy?”
Bởi vì người được chọn vào vai con gái nữ chính là Yểu Yểu nhà cô, cô muốn danh chính ngôn thuận hợp tác với Yểu Yểu nhà cô, sau đó đường đường chính chính follow Weibo của bạn mình. Nhưng đương nhiên cô không thể nói cho Lương Đồng biết nên pha trò cho qua chuyện.
…
Còn nửa tháng nữa là đến ngày 《Phê Phán》 khai máy. Tô Vi Sơ sắp xếp lớp học diễn xuất cho Thẩm Tinh Yểu. Cô biết bác La yêu cầu rất
cao đối với diễn viên, cô lấy được kịch bản này hoàn toàn là nhờ quan hệ tình cảm, bởi vậy đi học cũng dốc 12 phần công lực, cực kỳ nghiêm túc.
Lúc nghỉ giải lao giữa buổi học sáng, điện thoại vừa hay vang lên. Ngụy Kính Nhất.
Ngón tay mảnh khảnh cọ xát bên cạnh điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn là nghe máy.
“Làm gì?”
“Tôi về nước rồi.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên.
Thẩm Tinh Yểu mím môi, “Anh có về nước hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Đầu dây bên kia Ngụy Kính Nhất im lặng hai giây, hỏi: “Tan học chưa?”
“Chưa.” Vừa trả lời xong, cô đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, “Sao anh biết tôi đi học?”
Ngụy Kính Nhất nghe giọng nói xù lông của cô, ngay sau đó giải thích: “Anh trai em nói với tôi, em muốn vào giới giải trí chơi à?”
“Sao cái gì cũng nói với anh chứ…” Thẩm Tinh Yểu nhỏ giọng oán giận. Anh trai cô thật sự chẳng có bí mật gì với Ngụy Kính Nhất cả. Người
biết thì biết hai người họ là anh em bạn bè, người không biết còn tưởng hai người họ mới là anh em ruột thịt ấy chứ.
Giọng Thẩm Tinh Yểu hơi nhỏ, Ngụy Kính Nhất không nghe rõ, “Em vừa nói gì?”
Thẩm Tinh Yểu: “Không có gì.”
“Vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” “Không cần, không rảnh.”
“Nếu em không đồng ý, vậy tôi sẽ trực tiếp đến công ty tìm em.” Thẩm Tinh Yểu trừng lớn mắt, “Anh đang uy h**p tôi đấy à?” “Nếu em muốn nghĩ như vậy cũng được.”
“Anh đừng có quá đáng!”
“Vậy em đồng ý hay không đồng ý?” Thẩm Tinh Yểu: “…”
Trước khi cúp máy, Ngụy Kính Nhất lại nói: “Buổi chiều 6 giờ, tôi ở bãi đỗ xe ngầm công ty em chờ em.”
Sau khi cúp điện thoại, gò má Thẩm Tinh Yểu đỏ bừng vì tức giận hồi lâu không tan.
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Tên khốn!”
Sáu giờ, lớp học kết thúc đúng giờ. Sau khi chào tạm biệt giáo viên, Thẩm Tinh Yểu mới rời đi. Cô để ý thấy không ít ánh mắt xung quanh đang len lén đánh giá mình. Cô từ nhỏ đã được mọi người nâng niu, sớm đã quen với những ánh mắt đánh giá của người khác nên không thèm để tâm, mặt không đổi sắc đi về phía thang máy, nhấn nút, nhìn đèn chỉ thị màu vàng sáng lên, bước vào thang máy, lúc này mới ngăn cách những ánh mắt bên ngoài. Ngón tay cô do dự một chút trên nút tầng hầm B1, cuối cùng vẫn nhấn xuống.
Ra khỏi thang máy, rẽ một cái, cô nhìn thấy Ngụy Kính Nhất ngay lập tức. Sơ mi trắng quần tây đen, vị trí anh đứng vừa hay ngược sáng trong bóng râm, dáng đứng thẳng tắp cao ráo, tóc vuốt ngược lên, để lộ vầng trán đầy đặn, ngũ quan đẹp đẽ.
Rảnh rỗi hay sao mà đậu xe sát cửa thang máy làm gì không biết?
Thẩm Tinh Yểu đi đến trước mặt anh. Đến gần rồi, cô mới chú ý thấy trong đáy mắt anh ẩn hiện những tơ máu đỏ, trên mặt còn có chút mệt mỏi nhàn nhạt, đại khái đoán được anh vừa xuống máy bay đã chạy tới đây. Đôi mày thanh tú của cô không khỏi nhíu lại một chút.
Ngụy Kính Nhất chỉ cho rằng cô vẫn còn khó chịu vì chuyện anh “uy h**p” cô buổi sáng, thế là cười vươn tay mở cửa xe giúp cô, “Lên xe đi.”
Thẩm Tinh Yểu cố gắng nén xuống cơn tức muốn bùng phát, khom lưng ngồi vào ghế phụ. Trong xe vẫn là mùi gỗ mun nhàn nhạt quen thuộc. Cô nói giọng châm chọc: “Anh dùng gỗ mun xịt thơm xe à? Anh thích mùi gỗ mun đến thế sao?”
Ngụy Kính Nhất nhìn về phía cô, “Em thích.”
Tim Thẩm Tinh Yểu đột nhiên đập thịch một cái, cô quay mặt đi chỗ khác, “Trước kia thích.”
“Vậy bây giờ thì sao?” “Không thích.”
“Rõ ràng thích như vậy, nói không thích là không thích được sao?”
Bàn tay Thẩm Tinh Yểu không khỏi nắm chặt thành quyền, luôn cảm thấy lời nói này của Ngụy Kính Nhất rất có thâm ý, tim đập hoàn toàn rối loạn, cô càng hoảng loạn: “Chuyện này rất kỳ lạ sao? Dù sao người ta cũng trưởng thành, thứ mình thích cũng có thể trở nên không thích, thứ không thích nói không chừng lại thích thì sao.”
“Vậy…”
Thẩm Tinh Yểu có chút hoảng loạn ngắt lời Ngụy Kính Nhất: “Rốt cuộc anh có muốn đi ăn cơm không, nếu không đi thì tôi về nhà đây.”
Đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Kính Nhất nhìn cô vài giây, sau đó khởi động xe, nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi gara ngầm, hòa vào dòng xe cộ đông đúc của giờ cao điểm tan tầm.
Cả hai đều không nhắc lại chủ đề vừa rồi. Lúc này sự chú ý của Thẩm Tinh Yểu cũng dồn ra ngoài cửa sổ. Xa xa, ráng chiều màu vàng cam tuyệt đẹp trải dài mấy dặm, hòa cùng bầu trời xanh xám đẹp đến kinh tâm động phách. Cô đưa tay hạ cửa kính xe xuống một chút, gió mát lập tức ùa vào, thổi quét toàn bộ khoang xe, cuốn đi chút oi bức ban ngày.
Ngụy Kính Nhất nắm vô lăng, hỏi cô: “Muốn ăn gì?” Mắt Thẩm Tinh Yểu cụp xuống một chút, “Tùy tiện.”
Ngụy Kính Nhất, “Phố Quan Dã?” “Ừ.”
Suốt dọc đường, Thẩm Tinh Yểu chỉ cúi đầu nhìn điện thoại của mình, không nói câu nào với Ngụy Kính Nhất. Ngụy Kính Nhất cũng không để tâm, hai người cứ như vậy im lặng suốt quãng đường đến phố Quan Dã.
Vào phòng riêng, Ngụy Kính Nhất gọi món.
Lúc gọi lẩu, Thẩm Tinh Yểu đột nhiên nói một câu: “Tôi không ăn lẩu uyên ương.”
Ngụy Kính Nhất sửng sốt, “Vậy gọi một nồi cay.”
Lần này đến lượt Thẩm Tinh Yểu ngẩn người. Cô biết rõ anh không ăn được cay, mới cố ý nói như vậy, nhưng cô không ngờ, anh lại trả lời dứt khoát đến thế. Nhìn anh quả thực tích vào ô một nồi cay, ngay lúc anh đưa thực đơn cho người phục vụ, Thẩm Tinh Yểu giành lấy trước khi người phục vụ kịp nhận, hung hăng gạch một dấu X vào ô một nồi cay, sau đó tích vào ô lẩu uyên ương rồi đưa lại cho người phục vụ, “Phiền anh.”
Người phục vụ từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười chuyên nghiệp, “Không phiền ạ, việc nên làm mà.”
Ngụy Kính Nhất gắp miếng sách bò đã nhúng chín vào bát chấm của cô, “Cái này chín rồi.”
Thẩm Tinh Yểu cụp mắt liếc qua, không nói gì cũng không động vào miếng sách bò kia. Không phải cô không thích ăn, chỉ là không ăn đồ anh gắp cho mà thôi.
Ngụy Kính Nhất cũng đã nhìn ra, sau đó cũng không gắp đồ ăn cho cô nữa, chỉ rót thêm nước trái cây cho cô khi sắp hết.
“Sao lại đột nhiên muốn vào giới giải trí?” Ngụy Kính Nhất hỏi cô.
Tay cầm đũa của Thẩm Tinh Yểu run lên một cách khó phát hiện, “Làm mới bản thân.”
Ngụy Kính Nhất nhướng mày, “Khá tốt.” Thẩm Tinh Yểu: “???” Khá tốt? Cái gì khá tốt?
Nhưng cô không thèm hỏi, cố ý kết thúc chủ đề này.
Sau đó Ngụy Kính Nhất hỏi cô cái gì, cô luôn trả lời qua loa cho xong chuyện, giống như anh nói, cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, mà như thể đang đi làm nhiệm vụ vậy, mặc dù bữa lẩu ở phố Quan Dã này cô ăn cũng rất thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Ngụy Kính Nhất đưa cô về.
Đến cổng biệt thự, Thẩm Tinh Yểu bảo anh dừng xe: “Không cần đi vào, dừng ở đây thôi.”
Ngụy Kính Nhất làm theo lời cô dừng xe lại. Thẩm Tinh Yểu đưa tay định mở cửa xe thì bị người phía sau gọi lại.
“Yểu Yểu.”
Thẩm Tinh Yểu quay người, “Làm gì?”
Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên nhoài người về phía trước, bóng đen bao phủ xuống, khí thế bức người khiến Thẩm Tinh Yểu lập tức hoảng hốt kêu lên: “Ngụy Kính Nhất!”
Động tác của Ngụy Kính Nhất khựng lại, giây tiếp theo, khóe miệng anh nhếch lên, tiếp tục động tác ban nãy, vươn tay ra ghế sau lấy một cái túi quà màu đen.
Thẩm Tinh Yểu nhìn, nhất thời có chút ngây người. Cho nên anh vừa rồi… chỉ là để lấy cái túi quà ở ghế sau thôi sao? Vậy mà cô… cô còn… Nghĩ đến đây, tai cô dần dần nóng lên, vừa bối rối vừa xấu hổ.
“Em vừa nghĩ gì thế?” Ngụy Kính Nhất hỏi.
Thẩm Tinh Yểu trừng mắt lườm anh, “Không có gì!” Quay người mở cửa xe muốn xuống.
Cánh tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, “Quà.”
Thẩm Tinh Yểu chỉ cảm thấy cái túi quà này có chút chướng mắt, “Tôi không cần.”
“Em sẽ thích.” Ngụy Kính Nhất mạnh mẽ nhét túi quà vào tay cô.
“Ngụy tổng không chỉ ép ăn cơm, còn ép nhận quà sao? Không sợ tôi xuống xe liền ném đi à?” Thẩm Tinh Yểu lạnh lùng nói.
Ngụy Kính Nhất: “Tặng cho em rồi thì là đồ của em. Đồ của em, em có toàn quyền xử lý.”
Thẩm Tinh Yểu thấy bộ dạng vô lại không nhận quà thì không cho đi của anh, hận không thể cắn chết anh. Cô dùng sức giật lấy túi quà, “Được chưa?”
“Được rồi.” Trên khuôn mặt đẹp trai của Ngụy Kính Nhất vẫn mang theo ý cười.
Xuống xe, Thẩm Tinh Yểu một câu tạm biệt cũng không muốn nói với anh, quay người liền đi. Nhưng lại như nghĩ tới điều gì, cô dừng bước quay người lại, “Ngụy Kính Nhất, trước kia anh đâu có vô lại như vậy.”
“Trước kia là trước kia.” Dừng lại một chút, anh lại nói: “Không phải em cũng không thích tôi nhắc đến chuyện trước kia sao?”
Thẩm Tinh Yểu lại bị chọc tức thành công, hung hăng hít một hơi thật sâu, quay người bước nhanh rời đi, tựa như chỉ cần ở lại thêm một giây, cô sẽ không nhịn được mà lao vào đồng quy vu tận với người đàn ông này.
Ngụy Kính Nhất ngả lưng thẳng tắp vào ghế lái, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không hề kiêng dè đuổi theo bóng hình mảnh khảnh kia. có lẽ cô là tức giận lắm, đi rất nhanh, dưới sự che phủ của cây cối, rất nhanh biến mất trong màn đêm nồng đậm. Mãi đến khi không còn thấy một chút bóng dáng nào, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.