Thẩm Tinh Yểu tắm rửa xong đi ra, vừa hay nhìn thấy trên màn hình là tin nhắn WeChat Ngụy Kính Nhất gửi tới.
Tên ghi chú WeChat và cả ghi chú danh bạ của cô cho anh đều đã bị anh đổi thành “Chồng yêu”.
Thẩm Tinh Yểu trả lời tin nhắn của anh: Tan làm chưa anh? Về nhà chưa?
Chồng yêu: Vẫn chưa, còn một tập tài liệu chưa xử lý xong. Chồng yêu: Gọi video đi, anh muốn nhìn em.
Khóe miệng Thẩm Tinh Yểu nhếch lên, sau đó cuộc gọi video liền được kết nối. Khuôn mặt Ngụy Kính Nhất rất nhanh xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh vẫn còn ở văn phòng, phía sau là cửa sổ sát đất của văn
phòng. Cô mở miệng hỏi: “Có phải em không ở Bắc Kinh là anh không tan làm đúng giờ phải không?”
Khi cô ở Bắc Kinh, Ngụy Kính Nhất thường sẽ mang tài liệu về nhà xử lý, cũng sẽ tan làm đúng giờ.
Ngụy Kính Nhất cười một cái: “Em không ở nhà, anh có về nhà đúng giờ cũng vẫn phải xử lý tài liệu, chi bằng ở lại công ty xử lý xong rồi về.”
“Anh xử lý xong thì đến bao lâu nữa? Ăn cơm chưa đó?” “Vẫn chưa.”
Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9 giờ, không khỏi nhíu mày: “Trợ lý Tề không chuẩn bị cơm tối cho anh à?”
“Anh không bảo cậu ấy chuẩn…”
“Anh không cho cậu ấy chuẩn bị, bản thân cũng không ăn, anh tưởng anh là người sắt à?” Thẩm Tinh Yểu bực bội.
Ngụy Kính Nhất nhìn dáng vẻ tức giận của Thẩm Tinh Yểu trên màn hình, không khỏi bật cười thành tiếng: “Được rồi được rồi, sẽ ăn, anh đã hẹn anh trai em ăn tối rồi.”
“Anh trai em cũng chưa ăn à?”
“Anh ấy ăn rồi, nhưng nhìn thấy các em ăn mì, lại đói bụng nữa.” “Mì gì? Sao các anh biết?”
“Có phải em không xem nhóm chat WeChat không, Thanh Thanh đăng video các em ăn mì trong nhóm đó.”
Thẩm Tinh Yểu bật cười, cô thật sự không để ý, rửa mặt xong cô vào phòng đi tắm luôn.
“Vậy các anh không được uống rượu, ăn cơm cho đàng hoàng vào.” “Anh sẽ giám sát anh ấy giúp em.”
“Em còn muốn anh ấy giám sát anh nữa đó, hai người phải ăn cơm cho tử tế.”
“Được, ăn cơm tử tế.”
“À đúng rồi, hôm nay khai máy có quen không?”
“Rất quen ạ.” Nói ra thì cô đã hơn nửa năm không vào đoàn phim, nhưng máy quay vừa hướng về phía cô, chính cô cũng không nhận ra, thích ứng lại rất nhanh. Có lẽ là vì gen di truyền từ ba mẹ, trong xương
cốt đã mang sẵn năng khiếu diễn xuất?
“Vậy thì tốt rồi, em nói với anh bộ phim điện ảnh này sẽ ở lại khoảng một tuần đúng không?”
“Đúng vậy, quay bình thường thì khoảng một tuần.”
Hai người đang trò chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, là Tô Tinh Dã.
“Yểu Yểu, uống chút sữa bò đi con.”
“Dạ, con ra liền.” Thẩm Tinh Yểu cầm điện thoại đi mở cửa. Tô Tinh Dã chú ý tới, hỏi: “Là Kính Nhất hả con?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu nhận lấy ly sữa, cô đưa điện thoại cho Tô Tinh Dã.
Ngụy Kính Nhất mở miệng rất thành thạo: “Mẹ, mẹ chưa ngủ ạ?” “Chưa đâu, sắp ngủ rồi, con chưa tan làm à.”
“Một lát nữa là tan làm rồi ạ, ba con đâu rồi mẹ?” “Ba con ngủ rồi.”
“Vậy ạ, con còn định nói chuyện với ba một chút, nếu ba ngủ rồi thì không làm phiền nữa.”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu uống xong sữa bò, Tô Tinh Dã đưa điện thoại lại cho cô: “Nói chuyện một lát rồi đi ngủ sớm nhé.”
“Vâng ạ.”
Đóng cửa lại, hai người cũng không nói chuyện lâu nữa. Sáng mai Thẩm Tinh Yểu còn phải quay phim, anh cũng vừa nói còn một tập tài liệu chưa xử lý xong.
…
Diễn viên đóng vai nam phụ, Canh Duyên, hai ngày sau mới trở về. Hai ngày trước đó, Thẩm Tinh Yểu đều quay những cảnh diễn chung với
Mạnh Hi và các diễn viên tiền bối. Sau khi Canh Duyên trở về, đất diễn của hai người lúc này mới tập trung lại. Nhân vật của hai người trong
kịch là chị em, nhưng ngoài đời thực, Canh Duyên còn lớn hơn Thẩm Tinh Yểu ba tuổi.
Mạnh Hi và Canh Duyên quan hệ tốt, còn trêu chọc anh: “Anh xem anh lớn hơn Tinh Yểu nhà người ta ba tuổi mà còn gọi người ta là chị.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
Đối với việc mấy người trẻ này chí chóe nhau Đoạn Nhiên đã thấy nhiều nên không trách gì.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Thẩm Vi Thanh mang Starbucks qua ăn chực.
Hai đoàn phim ở gần nhau, diễn viên và đạo diễn hai bên cũng quen biết, qua lại là không thể tránh khỏi. Đương nhiên mọi người cũng nhìn thấy những tương tác của Thẩm Vi Thanh và Thẩm Tinh Yểu. Ban đầu còn
lén lút bàn tán, nhưng sau này nhìn thấy Thẩm Vi Thanh cứ lẽo đẽo theo sau Thẩm Tinh Yểu gọi “chị ơi, chị à” không ngớt, mà nhất cử nhất động của Thẩm Tinh Yểu cũng lộ ra vẻ của một người chị, khí chất giữa hai
người hoàn toàn chính là kiểu chung sống của chị em ruột, dần dần cũng không còn ai nói gì nữa.
Lúc nghỉ ngơi, Thẩm Vi Thanh còn thuận thế quang minh chính đại dẫn
Thẩm Tinh Yểu đi thăm đoàn phim của ba. Có lẽ vì couple chị em của họ mấy ngày nay lan tỏa quá nhanh chóng, những người khác nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Đất diễn của Thẩm Tinh Yểu không nhiều, hợp tác với Canh Duyên cũng
ăn ý, gần như không có NG. Việc đóng máy của Thẩm Tinh Yểu diễn ra rất thuận lợi.
Cảnh cô tự sát trong bồn tắm chính là cảnh quay đóng máy cuối cùng
của cô. Cổ tay trắng nõn thanh tú hằn lên vết cắt đáng sợ, máu theo dòng nước ấm từ từ lan ra, nhuộm dòng nước trong veo thành một màu đỏ
nhàn nhạt. Cô mặc bộ sườn xám mà cô yêu thích nhất, lớp trang điểm tinh xảo vẫn trước sau như một, nhưng lại tái nhợt vô hồn, khóe miệng thậm chí còn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, tựa như cô đang đi đến
không phải cái chết, mà là một sự giải thoát.
Sau khi đạo diễn Đường hô “Cắt!”, Lưu Dữu lập tức chạy lên dùng khăn lông lớn quấn lấy cô. Tuy là quay vào mùa hè oi bức, nhưng không may mấy ngày nay liên tục có mây mù và mưa, nhiệt độ không khí có chút
thấp. Vừa mới từ trong nước ấm đi ra, hơi nóng bốc hơi, vẫn cảm thấy lành lạnh.
Lúc đóng máy, cô không chỉ nhận được bó hoa do đoàn phim tặng, mà còn nhận được bó hoa do Thẩm Vi Thanh cùng với ba cô mang tới.
Thẩm Tinh Yểu ôm bó hoa chụp ảnh chung kỷ niệm với các nhân viên công tác. Đất diễn của cô không nhiều, nhưng cô là khách mời đặc biệt,
vì vậy đạo diễn Đường cố ý tổ chức tiệc đóng máy cho cô, cô còn nhận được phong bao lì xì đóng máy từ đạo diễn Đường và mọi người. Thẩm Tinh Yểu biết đây là tập tục đóng máy của đoàn phim, đương nhiên sẽ không từ chối.
Bộ phim điện ảnh này của họ hai ngày trước đã bắt đầu công bố chính thức nam nữ diễn viên chính, Mạnh Hi và Đoạn Nhiên cũng đều đã chia sẻ lại bài đăng trên Weibo.
Độ hot của “Thời Vũ” rất cao. Sau khi công bố, fan nguyên tác đều rất hài lòng với việc chọn lựa nam nữ chính. Thôi Huỳnh là nữ phụ số ba, mức độ được yêu thích của cô cũng không hề kém cạnh, cũng có không
ít fan nguyên tác bắt đầu hỏi han trên trang chính thức về người đóng vai Thôi Huỳnh.
Mãi đến khi Thẩm Tinh Yểu đóng máy, trang chính thức của “Thời Vũ” lúc này mới tung ra ảnh tạo hình của Thôi Huỳnh, đồng thời tag diễn
viên Tinh Yểu.
Chuyện Tinh Yểu tham gia diễn xuất trong “Thời Vũ”, các fan không hề hay biết. Việc cô đóng vai nhân vật Thôi Huỳnh này vẫn là thông qua
trang chính thức của “Thời Vũ” mới biết. Trang chính thức tung ra là một tấm ảnh tạo hình Thẩm Tinh Yểu mặc sườn xám. Trong lúc ngưỡng mộ nhan sắc của Thẩm Tinh Yểu thì vóc dáng của Thẩm Tinh Yểu còn
đáng trầm trồ hơn.
Vốn dĩ Thẩm Tinh Yểu đã có vóc dáng ba bảy ưu việt, sau khi mặc sườn xám vào lại càng phác họa đường cong quyến rũ phập phồng.
Sau khi biết cô diễn vai nhân vật Thôi Huỳnh này,các Tiểu Tinh Quang đã nhanh chóng đọc lướt qua nguyên tác của “Thời Vũ”. Tuy chỉ xem đại khái, nhưng cũng biết nhân vật Thôi Huỳnh trong nguyên tác vô
cùng hút fan.
Nhan sắc của Thẩm Tinh Yểu trong giới giải trí vẫn rất có thể đọ sức, diễn xuất của cô cũng không tệ. Hơn nữa khoảng thời gian trước trong chương trình tạp kỹ livestream “Cùng Nhau Du Lịch Đi” đã thu hút
không ít fan, duyên với người qua đường vốn đã tốt nay lại càng được củng cố mạnh mẽ. Thêm vào đó là ảnh tạo hình do trang chính thức tung ra, Thẩm Tinh Yểu đã nắm bắt khí chất tinh túy nhất của Thôi Huỳnh, vẻ
dịu dàng lại ẩn chứa một nét thanh lãnh được thể hiện vô cùng đúng chỗ, vì vậy fan nguyên tác rất hài lòng.
Các Tiểu Tinh Quang hài lòng, fan nguyên tác hài lòng, đương nhiên đối với trang chính thức của “Thời Vũ” cũng vô cùng thân thiện.
Duyên với người qua đường của Thẩm Tinh Yểu rất lớn, cũng giúp “Thời Vũ” thu hút không ít độ hot.
Các Fan ngày hôm trước vừa mới biết Tinh Yểu diễn “Thời Vũ”, vậy mà ngày hôm sau, Thẩm Tinh Yểu đã đăng ảnh đóng máy lên Weibo.
Ngày trước công bố, ngày sau đóng máy, đỉnh!
Thẩm Tinh Yểu bay chuyến giữa trưa ngày hôm sau về Bắc Kinh. Thẩm Vọng Tân và Thẩm Vi Thanh phải tối mới có thể tan làm trở về, cho nên
cô cố ý dậy sớm ăn sáng cùng họ. Ăn sáng xong, thu dọn hành lý, vội vội vàng vàng, Lưu Dữu và mọi người cũng qua đón cô ra sân bay.
Tô Tinh Dã định đưa cô ra sân bay, nhưng bị cô từ chối. Vốn dĩ từ chỗ họ ra sân bay cũng rất không tiện, đường lại xa, bà đưa cô đi rồi không
bao lâu lại phải quay về, đi lại vất vả quá.
Dưới sự kiên trì của Thẩm Tinh Yểu, Tô Tinh Dã chỉ đưa cô ra đến cửa. “Về rồi gọi điện nhé.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Tinh Yểu bay chuyến 11 giờ 50, khoảng hơn hai giờ chiều đến Bắc Kinh. Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là gọi điện thoại về cho
Tô Tinh Dã.
Chiều nay Ngụy Kính Nhất có một cuộc họp với đối tác kinh doanh, cho nên Thẩm Tinh Yểu trực tiếp về nhà. Về đến nhà, cô tắm rửa, ngồi trên
sô pha lướt điện thoại ăn chút trái cây. Tối hôm qua tiệc đóng máy cô ăn đến rất muộn, sáng lại dậy sớm, từ nhà đến sân bay Tiêu Sơn rồi lại ngồi máy bay về Bắc Kinh, đi lại mất mấy tiếng đồng hồ. Ăn uống gần xong, cô tùy ý nằm ườn ra sô pha. So với nhiệt độ thấp ở Hoành đ**m, ánh
nắng buổi chiều ở Bắc Kinh thật dịu dàng, chiếu lên người ấm áp, không kiềm chế được mà ngủ thiếp đi.
…
Ngụy Kính Nhất họp xong không về công ty mà trực tiếp về nhà. Vừa mở cửa, liếc mắt một cái rất nhanh nhìn thấy người đang ôm gối ôm ngủ say sưa trên sô pha. Hoàng hôn chạng vạng nhuộm phòng khách một
màu ráng đỏ nhàn nhạt. Khoảnh khắc đó, trong lòng anh như được nhét
đầy kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào lại vừa m.ềm m.ại, thỏa mãn đến tột đỉnh.
Ngụy Kính Nhất muốn bế người vào phòng ngủ, nhưng vừa mới chạm vào vai cô, Thẩm Tinh Yểu đã tỉnh giấc.
“Anh về rồi à?” Giọng nói mang theo sự mơ màng của người vừa tỉnh ngủ.
Ngụy Kính Nhất ngồi xuống sô pha, ôm chặt người vào lòng: “Mấy ngày nay em mệt lắm sao?”
Thẩm Tinh Yểu thuận thế gối đầu lên đùi anh, đưa tay ôm lấy vòng eo thon chắc của anh: “Một chút thôi, nhưng nhìn thấy anh rồi thì một chút cũng không mệt nữa.”
Trong lòng Ngụy Kính Nhất ngọt ngào khôn xiết, không nhịn được khẽ
lật người cô lại, ngửa mặt nhìn cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô khẽ cắn vài cái. Thẩm Tinh Yểu nếm được mùi rượu nhàn nhạt, mày nhíu lại: “Anh uống rượu à?”
“Ừm, uống một chút.” Biết cô sau đó sẽ hỏi gì, anh lập tức tự mình giải thích: “Anh không có lái xe khi say rượu, đã gọi tài xế lái thay đưa về.”
Thẩm Tinh Yểu vừa nghe, lúc này mới yên tâm. Vừa hay chiếc điện
thoại đặt trên bàn trà vang lên, là Phùng Đào gọi tới, nói về chuyện chương trình “Cùng Nhau Du Lịch Đi”. Vì cô trong chương trình tạp kỹ đã thu hút được nhiều fan đồng thời cũng kéo cao rating, cho nên đạo
diễn đã liên hệ với Phùng Đào, xem cô có thể làm khách mời thường trú của họ không.
Phùng Đào không chút do dự từ chối. Dù anh ta có muốn đồng ý cũng không được, bởi vì đầu tháng Bảy cô phải vào đoàn phim quay phim rồi,
đâu còn thời gian bay ra nước ngoài ghi hình chương trình nữa? Vì thế
sau khi từ chối lời mời bên kia, anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Yểu báo một tiếng, tiện thể dặn dò cô mấy ngày ở nhà xem qua kịch bản.
Ngụy Kính Nhất khoảng thời gian này tăng ca, Thẩm Tinh Yểu mang theo kịch bản qua cùng anh tăng ca.
Bốn diễn viên chính trong bộ kịch này của họ đã định được ba người. Vì cô là một trong những diễn viên chính, cho nên cũng biết, hai diễn viên chính còn lại được chọn là một người tên Nhậm Sính Đình, còn một
người tên Quản Tư. Còn về nhân vật Lâm Hề, đến nay vẫn chưa tìm được diễn viên chính phù hợp.
Lúc Đoạn Thính Nhạc gọi điện thoại cho cô, cô đang xem kịch bản.
Hai người trò chuyện, cô kể chuyện kịch bản này với bạn mình, cũng nói
đùa, hỏi bạn có muốn cân nhắc một chút không. Đoạn Thính Nhạc cười nói được.
Thẩm Tinh Yểu chỉ là nói đùa thôi, nào ngờ chưa đầy hai ngày, Đoạn Thính Nhạc đã nói với cô, cô ấy nhận được kịch bản rồi.
Vốn dĩ bên phía nhà sản xuất cũng đang đau đầu vì chưa chọn được diễn viên. Bởi vì nói ra thì, nhân vật Lâm Hề này, so với bốn diễn viên chính có lẽ được xem là hơi kém cạnh một chút, hơn nữa kịch bản của họ lại là
bốn vai ngang nhau, vì vậy vẫn luôn chưa định được. Nào ngờ đâu, bên phía Đoạn Thính Nhạc chủ động liên hệ, hỏi ý kiến họ về nhân vật Lâm Hề, rồi quyết đoán ký kết hợp tác.
“Cậu diễn vai Lâm Hề, chuyện này cậu đã nói với chị Đồng chưa?” “Nói rồi, chị Đồng biết rồi, cũng đồng ý rồi.”
“Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
Thật ra Đoạn Thính Nhạc diễn vai nhân vật Lâm Hề, Lương Đồng không đồng ý. Bởi vì trong tay cô ấy còn có một kịch bản phù hợp hơn, định để Đoạn Thính Nhạc đi thử vai. Nhưng Đoạn Thính Nhạc kiên trì muốn
diễn vai Lâm Hề.
“Em thật sự cảm thấy nhân vật Lâm Hề này rất hay.”
“Nhân vật Lâm Hề không tệ, nhưng nhân vật Du Uyển còn tốt hơn, lại
còn là nữ chính nhất phiên, không phải tốt hơn cái vai bốn người ngang phiên của em sao?”
“Bốn người ngang phiên thì sao? Chị Đồng, chị không thể vì phiên vị mà kỳ thị nhân vật được đâu?”
Lương Đồng: “…” Sao lại lôi cả chuyện kỳ thị phiên vị vào đây nữa.
Sau này Lương Đồng biết Thẩm Tinh Yểu cũng ở đoàn phim đó, chị ấy
lập tức hiểu ra tại sao Đoạn Thính Nhạc nhất quyết phải vào, giống hệt như lúc trước Đoạn Thính Nhạc nhất quyết phải tham gia “Phê Phán” vậy.
“Chị nói chứ em bị làm sao vậy? Sao cứ hễ dính dáng đến Tinh Yểu là lại như hôn quân gặp phải mỹ nhân thế?”
Đoạn Thính Nhạc: “???” Cho nên cô ấy là hôn quân à?
Lương Đồng nghi ngờ nhìn cô ấy: “Em không lẽ tự mình lén lút ship CP, ship đến nghiện rồi phải không?”
“CP gì chứ?”
“Thì CP của em với Tinh Yểu đó, Tinh Nguyệt Thần Thoại.”
“Cái này có gì mà nghiện, chúng em chính là tình bạn thần tiên ngọt ngào mà.”
Lương Đồng bĩu môi, nhưng fan CP thì lại thấy hai người là tình yêu đó! bây giờ chị ấy cũng muốn nghi ngờ là tình yêu hay gì vật? Tình bạn nào
mà lại dính nhau như vậy chứ?!!
…
Thẩm Tinh Yểu cảm thấy Ngụy Kính Nhất có chút bí ẩn một cách khó
hiểu. Rất nhiều lần cô vô tình nhìn thấy anh lén lút nói gì đó với trợ lý Tề, hỏi anh, anh cũng không nói, hơn nữa là thật sự không nói, làm nũng cũng vô dụng. Thẩm Tinh Yểu càng cảm thấy có vấn đề.
Trên đường về nhà, cô còn đang đủ mọi kiểu suy diễn, cũng dự định, sau khi về nhà sẽ lại một lần nữa vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ.
Ánh mắt lơ đãng liếc ra ngoài, cô bất ngờ phát hiện, đây không phải đường về nhà của họ.
“Chúng ta không về nhà à?” Cô kỳ quái nhìn về phía anh. Ngụy Kính Nhất nhìn cô, khẽ cười một chút: “Về chứ.”
Thẩm Tinh Yểu bị nụ cười này của anh làm cho mê mẩn thần hồn điên đảo, mãi đến khi anh đưa cô vào một khu dân cư xa lạ mà hoa lệ sang
trọng, cô lúc này mới lờ mờ ý thức được điều gì đó. Cô nhìn anh: “Không lẽ anh lén mua nhà hả?”
Ngụy Kính Nhất bất đắc dĩ bật cười: “Cái này cũng đoán ra được à?”
Thẩm Tinh Yểu cạn lời, anh đã đưa cô vào khu dân cư rồi, cô mà còn không đoán ra được, thì thật đúng là ngốc nghếch.
Ngụy Kính Nhất từ trong túi lấy ra thẻ thang máy, quẹt thang máy, tầng chín.
Khu dân cư Ngụy Kính Nhất chọn có tính riêng tư rất tốt, các biện pháp an ninh cũng vô cùng chặt chẽ. Một tầng ba hộ, ba hộ dùng chung một thẻ thang máy thống nhất, hơn nữa thẻ chuyên dụng cho tầng đó, diện tích công cộng giữa ba hộ rất lớn, còn có lối thoát hiểm độc lập. Căn hộ
của họ là 901, ở phía ngoài cùng bên phải.
Thẩm Tinh Yểu được Ngụy Kính Nhất nắm tay đi qua, tim không hiểu sao đập rất nhanh, rất nhanh, bàn tay nắm lấy tay anh từ từ siết chặt.
Ngụy Kính Nhất nhận ra, nghiêng đầu hỏi: “Hồi hộp à?” Thẩm Tinh Yểu không thừa nhận: “Không có.”
Ngụy Kính Nhất cười nắm chặt tay cô hơn, mở cửa thoát hiểm, sau đó dùng vân tay mở khóa. “Tít” một tiếng, cửa mở.
Thẩm Tinh Yểu nhìn qua, đầu tiên nhìn thấy phòng khách sáng sủa. Bên cạnh phòng khách có một ban công rất lớn, phòng bếp thiết kế mở. Trên ban công được chăm chút trồng hoa cỏ, có ghế xích đu cùng với bàn trà.
Nhìn cách trang trí phòng khách, là phong cách Bắc Âu cô yêu thích. Phong cách Bắc Âu trước sau như một luôn mang lại cảm giác dịu dàng thoải mái, hơn nữa còn phảng phất sự ấm áp.
Kết cấu căn hộ là duplex hai tầng trên dưới, phòng ngủ của họ chắc là ở trên lầu.
Ngụy Kính Nhất đã cho đập thông phòng ngủ bên cạnh, mở rộng thêm phòng ngủ vốn đã không nhỏ. Căn phòng được cải tạo thành hai phòng làm việc, một cái là của anh, còn một cái là thiết kế riêng cho Thẩm Tinh
Yểu sử dụng, bên trong đặt những cuộn chỉ thêu tinh xảo, vải vóc cùng với một chiếc máy may nhỏ nhắn xinh xắn. Hai phòng làm việc của họ chỉ dùng một vách kính trong suốt ngăn cách, dù ngồi ở phòng làm việc
riêng của mỗi người, cũng có thể nhìn thấy nhau.
Ngay cả bàn trang điểm cũng được chế tác tỉ mỉ, lớn hơn rất nhiều so với bàn trang điểm ở căn hộ họ đang ở chung. Phòng để quần áo cũng rất lớn, ba mặt đều là tủ âm tường, hoàn toàn có thể chứa hết quần áo của
họ. Phòng ngủ còn có một ban công, nhưng nhỏ hơn ban công dưới lầu một chút, đặt ghế sô pha, trên đỉnh có mái hiên che mưa che nắng.
Thẩm Tinh Yểu thật sự quá thích căn nhà này, ánh long lanh trong mắt
không cách nào che giấu. Tuy cô chưa tìm hiểu kỹ kết cấu bên trong căn nhà này, nhưng cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đây là đã qua sửa chữa, chắc là mới trang hoàng chưa được bao lâu, lúc cô bước vào còn
ngửi thấy mùi formaldehyde nhàn nhạt.
Ngụy Kính Nhất thấy cô xem rất chăm chú, đưa tay từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa lên đ.ỉnh đầu cô: “Bảo bối, em thích không?”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay đặt lên cánh tay anh đang vòng qua ôm lấy eo cô: “Thích, đây là lý do khoảng thời gian này anh với trợ lý Tề thần thần bí bí đó hả?”
“Anh muốn cho em một bất ngờ.”
“Em cảm nhận được rồi, vô cùng bất ngờ. Chắc là đã bắt đầu trang hoàng từ rất sớm rồi phải không, có phải anh đã mua từ lâu rồi không?”
Ngụy Kính Nhất xoay người Thẩm Tinh Yểu lại, nhìn vào mắt cô: “Ừm,
mấy tháng trước đã bắt đầu mua rồi, trang hoàng theo phong cách em thích.”
Trong mắt Thẩm Tinh Yểu mang theo ánh sáng, cô giơ tay ôm lấy cổ anh: “Vậy đây xem như là nhà cưới sao?”
“Không phải xem như, mà chính là, đây là nhà cưới của chúng ta.”
Bất kể là Thẩm Tinh Yểu hay Ngụy Kính Nhất, hai người không thiếu bất động sản. Đặc biệt sau khi họ đăng ký kết hôn, sính lễ và của hồi
môn gần như là mỗi người một căn hộ, còn có biệt thự. Nhưng căn hộ này lại không giống những căn nhà kia, bởi vì đây là Ngụy Kính Nhất mua cho Thẩm Tinh Yểu.
Đây không chỉ đơn thuần là một căn hộ, bởi vì sự tồn tại của họ, nó đã trở thành một mái ấm, chỉ thuộc về riêng họ.