Tháng Tám ở Bắc Kinh nóng bức lạ thường, trong không khí tựa làn sóng nhiệt khiến người ta khó thở. Khoảng thời gian này, sân trường vốn
dĩ nên yên tĩnh lại ồn ào náo nhiệt, qua lại toàn là nhân viên công tác bận rộn. Thẩm Tinh Yểu ngồi dưới ô che nắng, đang cúi mắt xem kịch bản.
Đoạn Thính Nhạc ngồi bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe cung cấp Starbucks cách họ không xa, nói: “Vị kia nhà cậu đúng là hào phóng
thật.”
Sau khi Thẩm Tinh Yểu vào đoàn phim, Ngụy Kính Nhất lấy danh nghĩa của cô để cung cấp dịch vụ Starbucks chuyên biệt cho diễn viên và nhân
viên công tác trong đoàn, còn đặc biệt mời mấy nhân viên Starbucks đến tận nơi phục vụ. Trong tiết trời nóng đến quay cuồng đầu óc thế này mà được uống một ly Starbucks mát lạnh sảng khoái, khỏi phải nói cũng biết thoải mái đến nhường nào. Trong đoàn phim, bất kể là ai, chẳng lẽ lại
không nói tốt về Thẩm Tinh Yểu một câu sao?
Thẩm Tinh Yểu nghe vậy, cũng liếc nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Vị kia nhà cậu cũng không kém đâu, trái cây mỗi ngày sáng trưa chiều của chúng ta
chẳng phải là anh ấy gửi tới sao?”
Đoạn Thính Nhạc đang uống nước, vừa nghe xong, lập tức bị sặc, ho khan vài tiếng, một lúc sau mới không thể tin nổi nhìn về phía cô: “Sao
cậu lại biết?”
Thẩm Tinh Yểu cong môi: “Tại sao tớ lại không biết?” “Tớ đâu có nói với cậu.”
“Ồ, chồng tớ nói với tớ đó.”
Đoạn Thính Nhạc: “…”
Một lát sau, cô ấy mới cảm thấy có điểm không ổn: “Không phải, cái gì gọi là vị kia nhà tớ? Vị kia nhà tớ?”
Thẩm Tinh Yểu không nói gì, nhưng cặp mắt trong veo kia lại lấp lánh ý cười trêu chọc.
“Tớ đã bảo anh ấy đừng làm rồi, anh ấy cứ nhất quyết đòi làm, hơn nữa bọn tớ thật sự không có quan hệ gì đâu.”
Thẩm Tinh Yểu liếc cô ấy một cái.
Đoạn Thính Nhạc lập tức nói tiếp: “Thật sự không có quan hệ gì.” “Ồ, chỉ là quan hệ hôn môi cùng nhau thôi.”
Đoạn Thính Nhạc: “???”
” Ngay cả cái này cậu cũng thấy rồi à?”
“Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi.” Thẩm Tinh Yểu vén lọn tóc bên dưới.
Đoạn Thính Nhạc thở dài một hơi, uể oải nằm ngửa ra ghế nghỉ, mu bàn tay đặt lên trán: “Nếu nhất định phải nói có quan hệ gì đó, thì chắc là
kiểu quan hệ tình d*c giữa người lớn với nhau… Ưm…” Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên bị người từ phía sau bịt miệng lại.
Thẩm Tinh Yểu nhìn qua, là Quả Quả vẫn luôn ngồi ở một góc chơi điện thoại.
Trên mặt Quả Quả lộ rõ vẻ “hận rèn sắt không thành thép”: “Chị ơi, tai vách mạch rừng, lời đồn đáng sợ, chị là nữ minh tinh đó!”
Thẩm Tinh Yểu phụt một tiếng bật cười.
Đoạn Thính Nhạc “ô ô” vài tiếng, Quả Quả mới buông cô ấy ra, cũng cảnh cáo: “Chị mà còn nói bậy nữa em sẽ không cho chị nói chuyện
đâu.”
Đoạn Thính Nhạc ra vẻ hung dữ nhe răng với cô bé, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, chị biết rồi, không nói nữa là được chứ gì.”
Quả Quả lúc này mới hài lòng tiếp tục quay về góc chơi điện thoại.
Hai người quả thật cũng không tiếp tục bàn luận về chủ đề này nữa, bởi vì Chương Linh và các cô gái khác đã diễn xong đi tới. Chương Linh, Đồng Dao là một trong những nữ chính của bộ phim này. Nói về số cảnh
diễn chung của bốn người thì là nhiều nhất và dày đặc nhất trong cả bộ phim. Khởi quay hơn một tháng nay, mọi người như hình với bóng, lại là những cô gái trạc tuổi nhau, tình cảm lẽ ra nên nhanh chóng thân thiết
mới phải. Nhưng người tinh ý đều nhìn ra, quan hệ của bốn người họ trong phim thì rất tốt, nhưng ngoài đời… cũng không thể nói là không tốt, chỉ là tương đối bình đạm.
Đồng Dao chủ động chào hỏi Thẩm Tinh Yểu và các cô gái khác, Chương Linh cũng gật gật đầu.
Buổi chiều Đồng Dao có một cảnh diễn chung với Đoạn Thính Nhạc, cho nên sau khi ngồi xuống, cô ta chủ động cùng Đoạn Thính Nhạc đối
thoại kịch bản. Thẩm Tinh Yểu và Chương Linh thì lại yên lặng xem kịch bản trong tay mỗi người. Dưới chiếc ô che nắng rộng lớn, cũng chỉ có tiếng nói chuyện của Đồng Dao và Đoạn Thính Nhạc.
Người ở xa nếu tùy ý nhìn qua, có lẽ đều sẽ cảm thấy, đây là khung cảnh gì vậy? Bốn chị gái xinh đẹp ngồi cùng nhau đúng là mãn nhãn!!
Nhưng mà Quả Quả ngồi ở một góc: “…” Thật là một bầu không khí vừa xấu hổ lại vừa ngột ngạt.
…
Vì chiều tối hôm đó bỗng nhiên đổ mưa lớn, nên một cảnh quay đêm ở sân thể dục đã được lên lịch bị hủy bỏ đột xuất. Đoàn phim chưa đến 7
giờ đã tan làm. Sau khi tan làm, Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc
tẩy trang, thay đồ thường ngày rồi cùng nhau rời đi. Đoạn Thính Nhạc ngồi lên xe bảo mẫu của Thẩm Tinh Yểu, vì tối nay cô ấy muốn đến nhà Thẩm Tinh Yểu ăn cơm tối.
Chuyện Ngụy Kính Nhất mua nhà cưới, họ mới biết cách đây nửa tháng.
Sau khi biết căn nhà họ mua là một tầng ba hộ, Đoạn Thính Nhạc nhanh chóng đặt cọc căn hộ sát vách nhà cô, nhưng cô ấy biết khá muộn rồi, vì cả ba căn hộ trên tầng đó đã được bán sang tên. Hơn nữa, trong hai căn
còn lại, một căn là của anh cả Tô Vi Sơ, còn một căn là của Thanh Thanh. Đoạn Thính Nhạc vừa buồn bã lại không khỏi có chút đồng cảm với anh Ngụy, phen này đúng là bị anh em nhà vợ vây quanh rồi.
Trên đường trở về, Đoạn Thính Nhạc nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói với Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu, cậu không cảm thấy Chương Linh hình như có địch ý với cậu sao?”
Thẩm Tinh Yểu đang gửi tin nhắn WeChat cho Ngụy Kính Nhất, nghe cô ấy nói, đầu cũng không ngẩng lên: “Chắc vậy.”
Đoạn Thính Nhạc ghé sát vào bên cạnh cô: “Không phải chắc vậy, mà là chắc chắn.” Cô ấy không nghĩ ra: “Tuy địch ý của cô ta không rõ ràng
lắm, nhưng tớ vẫn có thể cảm nhận được. Nói xem, trước đây các cậu hoàn toàn không quen biết nhau đúng không, cũng không có bất kỳ hợp tác nào đúng không?”
Thẩm Tinh Yểu không thể không đặt điện thoại xuống: “Hoàn toàn không quen biết, cũng không có bất kỳ hợp tác nào.”
“Cho nên mới kỳ lạ đó, nếu như vậy, rốt cuộc địch ý của cô ta từ đâu mà ra chứ?”
“Cái này thì tớ không rõ lắm.”
“Cậu không tò mò sao?”
“Không tò mò. Cô ta đối với tớ đúng là có chút địch ý khó hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến công việc bình thường của chúng ta, như vậy là được rồi.”
Đoạn Thính Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy suy nghĩ như vậy quả thật cũng rất phù hợp với tính cách của Thẩm Tinh Yểu, đối với người không có hứng thú thì không có một chút ham m.uốn tìm tòi hay tìm hiểu. Cũng
đúng, các cô ở đoàn phim là để quay phim làm việc, chứ không phải để kết bạn. Giống như cô ấy nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của họ, những chuyện khác đều không liên quan đến họ.
Đoạn Thính Nhạc đưa tay ôm lấy cánh tay cô: “Không sao, dù sao thì tớ thích cậu là được.”
Thẩm Tinh Yểu bất đắc dĩ cười một cái: “Vậy tớ còn phải cảm ơn cậu nữa à.”
Đoạn Thính Nhạc hào phóng xua tay: “Khách sáo rồi.”
Thẩm Tinh Yểu dùng vân tay mở khóa, “cạch” một tiếng, theo cánh cửa lớn mở ra, là tiếng nói chuyện náo nhiệt cùng với mùi thức ăn đậm đà.
Tần Súc và Khương Thuấn đang tranh nhau chiếc điều khiển TV, Thẩm
Tự Quang đang ở bên bàn ăn pha nước chấm, trong phòng bếp còn có vài bóng người đang bận rộn. Thẩm Tự Quang là người đầu tiên chú ý tới hai người vừa vào cửa, cười nói: “Hai người về rồi à?”
“Yểu Yểu, Thính Nhạc về rồi!” “Chào mừng về nhà! Mau mời vào!”
“Hai vị đại tiểu thư đi làm vất vả rồi!”
Thẩm Tinh Yểu và Đoạn Thính Nhạc nhìn Tần Súc một mình diễn cả một vở kịch, liếc nhau bất đắc dĩ lắc đầu.
Thay giày xong, Tô Vi Sơ vừa hay bưng đồ ăn ra, nhìn thấy hai người, sắc mặt dịu dàng: “Về rồi à, sắp được ăn cơm rồi đó.”
Đoạn Thính Nhạc gật đầu: “Tốt tốt.”
Thẩm Tinh Yểu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn vào trong bếp, Ngụy Kính
Nhất đang đeo tạp dề màu đen, vẫn còn đang bận rộn. Cô vào bếp, Vưu Triều Văn đang rửa trái cây.
“Anh Vưu Triều, để em rửa cho.”
Vưu Triều Văn liếc nhìn Ngụy Kính Nhất, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, lập tức cười nói: “Được, cho em rửa.” Nói xong vô cùng thức thời mà đi ra ngoài.
Lúc trước Ngụy Kính Nhất nghe thấy tiếng động biết cô đã về, nhưng có chút bận không dứt ra được. Thẩm Tinh Yểu cười dựa sát vào người anh, đưa tay muốn ôm anh, ai ngờ anh lại lùi về sau một chút. Thẩm Tinh Yểu có chút nghi hoặc, mắt hơi mở to hơn.
Ngụy Kính Nhất cười mở tay ra, giải thích: “Vừa mới xào mấy món chính, trên người mùi khói dầu nặng lắm.”
Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, đưa tay ôm lấy eo anh, áp sát vào: “Sợ gì chứ, em có để ý đâu.”
Ngụy Kính Nhất cúi đầu, gò má khẽ cọ vào mái tóc m.ềm m.ại thơm tho trên đỉnh đầu cô: “Không thấy trên người anh sặc mùi à?”
“Sặc mùi em cũng thích.” Nói xong, như muốn chứng minh, cô ôm người càng chặt hơn.
“Ấy dà, hai vị, hôm nay chúng ta tới ăn cơm tân gia, không phải tới ăn ‘cẩu lương’ đâu nha.” Giọng Đoạn Thính Nhạc bỗng nhiên thổi qua.
Hai người nhìn qua, phát hiện Đoạn Thính Nhạc đang dựa vào cửa bếp, làm mặt quỷ.
Ngụy Kính Nhất: “Lão Vưu, vị kia nhà cậu, cậu có quản được không?” Đoạn Thính Nhạc: “???”
Thẩm Tinh Yểu bật cười thành tiếng.
…
Bữa cơm tân gia của họ thật sự quá mức phong phú, có khoai tây hầm gân bò, sườn non tỏi, cá lóc hấp, tôm hấp dầu, hạt dẻ hầm gà… Còn có món sườn ngô Ngụy Kính Nhất đã hầm từ sáng sớm. Trước khi ăn, anh
múc cho cô một bát, sườn và thịt tách nhẹ là rời ra, hầm đủ thời gian, xương cũng đã mềm nhừ.
Hai má Tần Súc căng phồng, đâu còn phong thái công tử quý tộc ngày thường nữa?
“Lão Ngụy, tay nghề này của cậu quả thực tuyệt vời, ngon quá đi mất. Sau này tôi không có việc gì có thể đến nhà cậu ăn chực được không?”
Ngụy Kính Nhất liếc anh ta một cái, hỏi ngược lại: “Cậu thấy sao?”
Tần Súc: “…”
“Cùng là đàn ông, sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?”
Đoạn Thính Nhạc không nhịn được lên tiếng: “Vậy thì cái này phải hỏi chính anh rồi.”
“Anh hỏi rồi, cũng không biết.” Tần Súc lại đưa mắt nhìn về phía Tô Vi
Sơ: “Lão Tô, lão Ngụy không cho tôi đến ăn chực, vậy tôi có thể đến nhà cậu ăn chực được không?”
“Cậu đang mơ mộng tôi nấu cơm cho cậu ăn à?” Tô Vi Sơ ôn tồn hỏi anh ta.
Tần Súc: “…”
Khương Thuấn gắp cho anh ta một con sò biển: “Cậu mơ mộng hão huyền gì vậy? Được mấy bữa thì ăn mấy bữa cho ngon đi.”
Thẩm Tự Quang xen vào: “Anh cũng thật biết mơ, em với Thanh Thanh còn chưa chắc được ăn, anh còn muốn ăn à?”
“Vẫn là nhờ phúc của Yểu Yểu, nếu không chúng ta ai cũng không được ăn đồ ăn do lão Ngụy và lão Tô tự tay làm đâu.”
“Đúng đúng đúng, cảm ơn Yểu Yểu, mời Yểu Yểu một ly.” Thẩm Tinh Yểu cười nâng ly nước trái cây chạm ly với họ. “Ăn nhiều đồ ăn vào, uống ít rượu thôi.”
“Mỗi người bọn tôi chỉ một ly thôi, không nhiều đâu.” “Đương nhiên cũng sẽ không lái xe khi say rượu.”
Ăn cơm xong, Tần Súc và Khương Thuấn, những người chỉ biết ăn cơm chùa, bị đuổi vào bếp làm công tác dọn dẹp. Hai vị công tử ở nhà chưa từng động tay vào bếp, ở đây vẫn phải ngoan ngoãn vào bếp.
Thẩm Tinh Yểu mang đĩa trái cây đã ướp lạnh sẵn từ trước ra, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Mãi cho đến hơn mười một giờ tối, lúc này họ mới chuẩn bị rời đi.
Tuy Tô Vi Sơ đã mua căn hộ bên cạnh phòng họ, nhưng vẫn chưa dọn vào.
“Có người đến đón cả rồi chứ, về cẩn thận nhé.” “Yên tâm, đang chờ ở dưới lầu rồi.”
Tô Vi Sơ đưa tay xoa nhẹ đầu Thẩm Tinh Yểu, sau đó đấm nhẹ vào vai Ngụy Kính Nhất một cái: “Đi đây.”
“Anh, về cẩn thận.”
“Anh vợ, đi thong thả.”
Tô Vi Sơ nhận được tiếng gọi “anh vợ” này của cậu bạn, “ừm” một tiếng rồi mới vào thang máy.
Mấy người bên này xuống trước, ở bãi đỗ xe nói chuyện một lúc, sau đó
được tài xế riêng của mỗi người đến đón đi. Cuối cùng cũng chỉ còn lại Đoạn Thính Nhạc và Vưu Triều Văn. Đoạn Thính Nhạc liếc anh một cái: “Tài xế của anh còn chưa tới à? Vậy anh chờ một lát đi, tôi đi trước
đây.”
Nói xong cô ấy thật sự cũng không quay đầu lại mà bỏ đi. “Tài xế sẽ không tới đâu.”
Đoạn Thính Nhạc quay đầu lại liếc anh một cái.
“Không gọi.”
“Vậy anh về thế nào…” Nói đến nửa chừng, cô im bặt, vì anh đã đi về phía cô, mà cô cũng lập tức ý thức được điều gì đó.
Vưu Triều Văn không cho cô ấy một chút cơ hội từ chối nào.
Đóng cửa lại, Thẩm Tinh Yểu lập tức bị Ngụy Kính Nhất ôm chặt lấy: “Vợ ơi.”
Thẩm Tinh Yểu vòng tay qua cổ anh: “Ừm, em đây.”
Ngụy Kính Nhất dụi đầu vào vùng cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng cọ cọ: “Hình như anh hơi say.”
Thẩm Tinh Yểu cười: “Rõ ràng các anh chỉ uống một ly rượu thôi mà.”
“Cho nên mới nói là hình như.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” “Cố ý đúng không?”
Đôi mắt Ngụy Kính Nhất đen láy, gắt gao nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên khom người xuống, bế ngang cô lên.
Thẩm Tinh Yểu thấy anh ôm cô định lên lầu, vội nói: “Đèn đèn, đèn còn chưa tắt.”
“Tắt.” Ngụy Kính Nhất ôm người, lần lượt tắt hết đèn ở tầng dưới, chỉ chừa lại ngọn đèn chiếu sáng ở cầu thang.
Thẩm Tinh Yểu đưa tay chống ngực anh: “Ngày mai còn phải quay phim đó, đừng để lại dấu vết trên người em.”
Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu, nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng rơi trên cổ cô, li.ếm nhẹ một cái: “Được.”
---