Thẩm Tinh Yểu chỉ cảm thấy một cơn đau nhói kèm theo xót xa từ sống mũi lan thẳng lên trán, k.ích th.ích khiến cô thiếu chút nữa rơi lệ ngay tại chỗ, đau quá…
Mà Ngụy Kính Nhất bị cô đè dưới thân cũng chẳng khá hơn là bao, đau đến nhíu chặt mày.
Thẩm Tinh Yểu xoa nhẹ vài cái mới dịu đi, đồng thời cũng ý thức được tư thế lúc này của hai người rốt cuộc ám muội đến mức nào. Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, một chân của cô còn kẹt gi.ữa h.ai ch.ân anh, cách hai lớp vải mỏng manh, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng từ da thịt anh bên dưới lớp vải. Trong nháy mắt, gò má cô đỏ bừng lên, cô luống cuống tay chân chống người dậy, muốn bò khỏi người anh.
Nhưng Ngụy Kính Nhất sau khi ý thức được, đột nhiên dùng một tay ấn xuống, ấn ngay vào phần eo sau của cô. Vòng eo cô mảnh mai đến mức bàn tay anh có thể ôm trọn. Thẩm Tinh Yểu không kịp đề phòng, bị ấn như vậy, lập tức chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã đè lên trên, áp vào l.ồng ng.ực rắn chắc của anh.
“Ngụy Kính Nhất!” Thẩm Tinh Yểu nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh.
Có lẽ là nghe được giọng nói của cô, Ngụy Kính Nhất chậm rãi mở mắt. Trong phòng chỉ bật chiếc đèn tường ánh sáng mờ ảo, ánh mắt anh thâm thúy, mang theo ý vị khó nói thành lời. Đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ mở, giọng nói khàn đặc mơ hồ, “… Đừng đi.”
Thẩm Tinh Yểu tức khắc ngẩn ra, nhìn thẳng vào mắt anh.
Bàn tay vốn đặt ở eo sau của cô di chuyển lên trên, đặt lên vai cô, khuỷu tay đè lên lưng cô. Cô bị anh mạnh mẽ ấn xuống, gò má buộc phải áp lên xương quai xanh tr.ần tr.ụi của anh, cổ áo sơ mi của anh cũng không biết bị cọ mở ra từ lúc nào. Hơi thở của cô hoàn toàn chỉ còn là mùi hương hỗn hợp của rượu và gỗ mun trên người anh.
Trái tim kề sát trái tim, lưng Thẩm Tinh Yểu cứng đờ, máu toàn thân như sôi sục dồn lên não. Cô chống tay lên nệm giường giãy giụa, nhưng lại không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Cô càng giãy thì anh lại càng dùng sức, siết cô đến muốn nghẹt thở. Cô cũng không dám phân cao thấp với anh nữa, sức lực nam nữ vốn cách biệt, sau đó cô cũng hết sức lực, bất đắc dĩ nói: “Ngụy Kính Nhất, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Em đừng đi…”
“Tôi còn phải về ngủ nữa!”
“Yểu Yểu?” Giọng dì Trần đột nhiên từ dưới lầu truyền lên, mơ hồ còn có tiếng bước chân lên lầu.
Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ còn đang mở của họ. Cô định gọi dì Trần mau tới giúp, nhưng miệng còn chưa kịp mở, đột nhiên ý thức được tư thế ám muội lúc này của hai người, nếu như bị dì Trần nhìn thấy, cô thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Ngụy Kính Nhất, anh đừng có làm trò điên khùng lúc say nữa, mau buông tôi ra, dì Trần sắp lên tới nơi rồi.” Cô nhỏ giọng nói vội vàng.
Ngụy Kính Nhất không hề nhúc nhích.
“Yểu Yểu?” Dì Trần đã lên đến lầu, đang ở ngoài hành lang.
Thẩm Tinh Yểu hết cách, dứt khoát há miệng cắn mạnh một cái vào xương quai xanh ấm áp của người kia.
Người dưới thân phát ra một tiếng rên đau đớn, lực đạo đè trên lưng và vai cô hơi lỏng ra. Thẩm Tinh Yểu nắm lấy cơ hội, nhả xương quai xanh của anh ra, bật dậy ngay lập tức. Ánh mắt cô vừa kịp liếc thấy đôi mày nhíu chặt vì đau của anh và chỗ cổ áo rộng mở, nơi xương quai xanh hằn sâu dấu răng, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tiếng bước chân ngày càng gần lập tức kéo suy nghĩ của Thẩm Tinh Yểu trở lại. Cô theo bản năng đưa tay vuốt lại mái tóc rối và vạt áo, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc cô quay người đi, nên cũng không nhìn thấy khoảnh khắc cô vừa xoay lưng, người đàn ông trên giường đã mở bừng mắt. Đôi mắt vẫn sâu thẳm vẫn đen nhánh như cũ, lại có thêm vài phần tỉnh táo. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ nhẹ nhàng vu,ốt v.e lên dấu răng ẩm ướt còn hằn rõ kia.
Thẩm Tinh Yểu ra khỏi cửa, tiện tay khép cửa lại, vừa hay nhìn thấy dì Trần đang đi về phía này.
“Yểu Yểu, cháu ở đây à? cậu Ngụy ngủ rồi sao?”
Thẩm Tinh Yểu ho nhẹ một tiếng, “Vâng, ngủ… ngủ rồi ạ.” “Vậy thì tốt rồi, dì vừa không thấy hai đứa đâu, có chút lo lắng.” “Không cần lo lắng đâu ạ, không có việc gì.”
“Nếu không có việc gì, vậy dì về trước nhé?”
Thẩm Tinh Yểu lập tức gật đầu, “Vâng ạ, cũng không còn sớm nữa, dì mau về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi dì Trần rời đi, Thẩm Tinh Yểu lập tức chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại rồi thở ra một hơi nặng nề. Nghĩ đến cú cắn vừa rồi của mình, hình như là rất mạnh, ngày mai chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, là anh giở trò lưu manh trước, cô chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi.
…
Bởi vì cắn Ngụy Kính Nhất một cái, Thẩm Tinh Yểu cả đêm đều ngủ không ngon giấc, vì cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy Ngụy Kính Nhất đến trả thù cô, một tay kéo tung quần áo cô ra, không nói một lời mà hung
tợn cắn một miếng lên xương quai xanh của cô. Thẩm Tinh Yểu trực tiếp bị dọa khóc ré lên. Cô cắn anh, anh trả thù lại cũng thôi đi, nhưng cú cắn kia của cô chắc chắn không tàn nhẫn như cú cắn này chứ?
Vậy mà cô càng khóc, Ngụy Kính Nhất càng không buông tha cô. Giây tiếp theo, răng anh thế mà biến thành răng nanh, giống như ma cà rồng, đâm thủng xương quai xanh của cô, máu tươi lập tức phun ra. Cơn đau đớn khó có thể chịu đựng làm cô gần như hít thở không thông.
“A” một tiếng hét kinh hãi, người trên giường lập tức ngồi bật dậy, cánh tay vung loạn xạ. Vầng trán trắng nõn thấm một lớp mồ hôi lạnh mỏng manh. Mãi đến khi dần dần thích ứng với ánh sáng trước mắt, cô theo bản năng đưa tay che lại vị trí xương quai xanh, xoa nhẹ một chút, sau đó kéo cổ áo ra, không có dấu răng cũng không bị rách. Cô ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, là mơ, may mà là mơ…
Quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, còn cách giờ dậy thường ngày của cô một tiếng đồng hồ nữa. Vì cơn ác mộng này, cô không thể ngủ lại được nữa. Lỡ như vừa nhắm mắt lại mơ về cảnh đó thì sao? Tuy biết là mơ, nhưng là mơ thì cũng đau lắm chứ, cô bây giờ vẫn còn sợ hãi cảm giác đau đớn trong mơ!
Thế là cô dứt khoát vén chăn lên, xuống giường vào phòng tắm rửa mặt qua loa, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, đi đến công ty sớm một chút cho xong. Nhưng cô dường như quên mất, giờ này cô xuống lầu, vừa hay đụng phải giờ dậy của Tô Vi Sơ.
Đi đến đầu cầu thang nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn sáng – đặc biệt là người đàn ông mặc bộ vest màu xanh lam sương mù kia. Cô theo bản năng che lại xương quai xanh, chỉ cảm thấy xương quai xanh hình như lại đau âm ỉ…
Hai người dưới lầu hiển nhiên cũng nhìn thấy cô. Ngụy Kính Nhất nhướng mày nhìn cô, khóe miệng cười như không cười. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nuốt nước bọt.
“Yểu Yểu, dậy rồi à, vậy mau xuống ăn sáng đi.” Tô Vi Sơ nói.
Thẩm Tinh Yểu: “…” Cô không muốn ăn sáng, cô bây giờ quay lại ngủ tiếp còn kịp không?
“Yểu Yểu?” Tô Vi Sơ lại gọi.
“… À, vâng, tới đây, tới đây.” Thẩm Tinh Yểu hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống lầu.
Cô theo bản năng ngồi xuống bên cạnh Tô Vi Sơ, dù sao cũng là anh trai ruột, có thể cho cô chút cảm giác an toàn. Dì Trần bưng một phần bữa sáng đến cho cô. Cô cúi đầu ăn cháo, mắt cũng không dám liếc về phía Ngụy Kính Nhất dù chỉ một chút.
Tô Vi Sơ đặt chiếc thìa trong tay xuống, tự nhiên tháo dây buộc tóc trên cổ tay Thẩm Tinh Yểu ra, sau đó đứng dậy đi đến sau lưng cô, thuận tay gom mái tóc đen dài của cô lại, ngón tay thon dài lật qua lật lại vài cái, vô cùng thuần thục mà buộc thành một kiểu đuôi ngựa đơn giản. Cũng không trách anh lại thuần thục như vậy, dù sao từ nhỏ đến lớn, anh là người thường xuyên buộc tóc cho cô nhất ngoài ba mẹ ra. Có khi là ở bàn ăn, có khi ở trong xe, lại có khi ở cổng trường, có thể nói là từ mẫu giáo buộc một mạch đến tận cấp hai.
Ngụy Kính Nhất nhìn động tác thuần thục của Tô Vi Sơ, đôi mày thoáng nhướng lên một chút, bàn tay cầm đũa hơi siết chặt lại.
Tô Vi Sơ không chú ý đến sự khác thường của bạn thân, ngồi xuống xong thì hỏi: “Kính Nhất, tối qua cậu ngủ có ngon không?”
“Cũng được.” Đôi môi mỏng cong lên một độ cung, lại nói: “… Chỉ là nửa đêm đau quá có chút ngủ không được.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Thẩm Tinh Yểu ho sặc sụa dữ dội.
Tô Vi Sơ lập tức rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, “Lớn từng này rồi mà còn bị sặc à?”
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, lau môi qua loa, “Nhất thời không chú ý.” Tô Vi Sơ thấy cô không sao, lúc này mới lại nói với Ngụy Kính Nhất:
“Hôm qua đúng là uống hơi nhiều thật, sau này không thể như vậy nữa. Đừng nói cậu, tôi sáng dậy đầu cũng hơi đau đây.”
Ngụy Kính Nhất cười gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Thẩm Tinh Yểu ôm bát uống hết cháo, sau đó đứng dậy, “Em ăn xong rồi, lên lầu thay quần áo đây.”
“Không uống sữa đậu nành à?” “Không uống ạ.”
Cô hấp tấp chạy lên lầu, giống như sau lưng có con sói đói đang đuổi theo vậy.
Hai người sau đó ăn xong, cùng nhau đi ra ngoài. Lúc Tô Vi Sơ đang đổi giày, Ngụy Kính Nhất nói: “Cậu đi trước đi, tôi lên lầu một chuyến.”
“Sao vậy?” Tô Vi Sơ hỏi anh.
Ngụy Kính Nhất lắc lắc cổ tay với anh, “Quên lấy đồng hồ.” “Được, vậy tôi ở gara chờ cậu.”
“Ừ.”
Thẩm Tinh Yểu vừa thay quần áo xong từ phòng thay đồ đi ra, bỗng nhiên cửa truyền đến một trận tiếng gõ cửa. Cô tưởng là dì Trần, thế là đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Ngụy Kính Nhất đang đứng ở cửa. Đôi mắt cô lập tức trợn lớn, theo bản năng muốn đóng sầm cửa lại.
Nhưng mà đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp kia lại thong thả đặt lên khung cửa. Tim Thẩm Tinh Yểu nhảy dựng lên, dừng lại trong gang tấc, sau lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh, “Ngụy Kính Nhất anh điên rồi hả?”
Ngụy Kính Nhất nhìn cô, không nói gì. Giây tiếp theo, anh thuận tay nắm lấy cửa, ngay sau đó cả người lách vào. Hơi thở đầy xâm lược trên người anh quét tới, Thẩm Tinh Yểu theo bản năng lùi về phía sau. Vào cửa xong, Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên đưa tay giật cà vạt xuống, một tay cởi cúc áo sơ mi ở cổ áo, kéo cổ áo ra.
Gò má Thẩm Tinh Yểu trắng bệch, nhanh chóng đưa tay che mắt lại, giọng nói run rẩy, “Ngụy… Ngụy Kính Nhất, anh bình tĩnh một chút.”
Bàn tay đang che mắt bị anh kéo ra. “Mở mắt ra.” Giọng nói hơi trầm xuống. Thẩm Tinh Yểu không chịu.
“Mở mắt ra.” Anh lại lặp lại một tiếng.
Thẩm Tinh Yểu không thể không mở mắt. Vừa mở mắt đã nhìn thấy cổ áo hơi mở của anh, để lộ vị trí xương quai xanh. Mỗi một dấu răng đều hằn sâu vào da thịt, sưng đỏ bầm tím, rõ ràng là cắn không hề nhẹ. Trong lòng dâng lên một trận áy náy, áy náy xong rồi dứt khoát mặc kệ tất cả, “Đúng vậy, là tôi cắn, anh muốn thế nào?”
Tầm mắt Ngụy Kính Nhất dừng lại trên vị trí xương quai xanh của cô. Vừa hay hôm nay chiếc váy cô mặc có cổ khoét hình chữ U, lộ ra hoàn hảo xương quai xanh tinh tế nhỏ xinh của cô. Thẩm Tinh Yểu tự nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của anh, cổ họng khẽ động mấy cái.
“Anh đừng nhìn nữa, cùng lắm thì để anh cắn lại là được chứ gì!” Nói rồi, cô nhắm mắt lại, đưa vai về phía trước một chút.
Ngụy Kính Nhất nhìn đôi mày liễu của cô nhíu lại, hàng mi run rẩy, đôi môi mím chặt rất nhẹ, rõ ràng là vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Khóe môi anh nhếch lên, đưa tay đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, chậm rãi cúi đầu lại gần.
Thẩm Tinh Yểu cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh đang dừng lại ngay vị trí xương quai xanh của mình, cô dùng hết sức lực để kiềm chế ham m.uốn bỏ chạy. Đây căn bản chính là màn tra tấn kiểu lăng trì từ từ. Thấp thỏm lo âu, cô không nhịn được tức giận nói: “Muốn cắn thì cắn đi, anh có thể nhanh gọn dứt khoát một chút được không!”
Giọng nói vừa dứt, đôi môi ấm áp kia đã áp lên xương quai xanh của cô.
Cơ thể cô run lên dữ dội, bàn tay đặt bên người không kiểm soát được mà nắm chặt lấy vạt váy. Sau đó, cô cảm giác được bờ môi anh mấp máy vài cái trên xương quai xanh của cô, nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm kia vang lên.
“Coi như nợ đi.”