Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 14

Ngay lúc Tô Vi Sơ không nhịn được chuẩn bị đi vào gọi Ngụy Kính Nhất lần nữa thì anh đã đi ra. “Lấy cái đồng hồ mà lâu thế? Lấy được chưa?”

 

Ngụy Kính Nhất theo bản năng vuốt nhẹ vị trí cổ tay, sau đó cười cười với Tô Vi Sơ, “Ừ.”

 

Tô Vi Sơ cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà đưa cho anh một chùm chìa khóa xe, “Lái chiếc này đến công ty đi.” Đêm qua, hai người họ gọi tài xế lái thay về, lái xe của Tô Vi Sơ, còn xe của anh thì vẫn đậu ở gara ngầm của quán bar.

 

Thế là Ngụy Kính Nhất đưa tay nhận lấy chìa khóa. “Đi thôi.”

“Ừ.”

 

Trên đường đến công ty, đi ngang qua một tiệm thuốc, Ngụy Kính Nhất dừng xe.

 

Vào văn phòng, Ngụy Kính Nhất trước tiên dùng điện thoại nội bộ gọi cho Tề Minh, sau đó lấy ra miếng băng dán cá nhân anh mua ở tiệm thuốc, nới lỏng cà vạt và cởi cúc áo sơ mi, xé mở miếng băng dán, mở camera trước của điện thoại bên cạnh. Vốn định dán lên, nhưng ngay trước khi dán, ma xui quỷ khiến thế nào lại chụp một tấm ảnh trước.

Nhìn dấu răng đặc biệt rõ ràng trên ảnh chụp, anh khẽ cười một tiếng, “Răng này cũng khá tốt đấy chứ, lại còn đều nữa.”

 

Nhìn một lúc, ngón tay trắng nõn thon dài lướt vài cái trên màn hình điện thoại, bức ảnh này lại trở thành màn hình khóa của anh.

 

“Cốc cốc ——” tiếng gõ cửa vang lên, “Ngụy tổng, tôi vào được không

?” Giọng Tề Minh truyền vào.

 

Ngụy Kính Nhất vừa mới cài lại cổ áo, Tề Minh đã đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa đã nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của Ngụy Kính Nhất, nhất thời đứng sững tại chỗ.

 

Ngụy Kính Nhất bất mãn nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo, “Hình như tôi còn chưa mở miệng cho cậu vào.”

 

Giọng nói lạnh lẽo khiến Tề Minh lập tức rùng mình trong lòng, vội nói: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi.” Nói rồi định rời khỏi văn phòng gõ cửa lại lần nữa. Trước đây anh ta nói xong rồi vào Ngụy tổng cũng chưa từng nói gì cả…

 

“Thôi, vào đi.” Ngụy Kính Nhất úp điện thoại xuống mặt bàn.

 

Tề Minh lập tức đóng cửa văn phòng lại, sau đó đi về phía Ngụy Kính Nhất. Ánh mắt anh ta đột nhiên lướt qua dấu răng rõ ràng trên xương quai xanh của anh, giây tiếp theo vội vàng cụp mắt xuống, không dám ngẩng lên nửa tấc, “Ngụy tổng, anh tìm tôi ạ?”

 

Ngụy Kính Nhất dán xong miếng băng, một tay cài cúc áo một tay kéo ngăn kéo bên cạnh ốp ốp ra, lấy một chùm chìa khóa xe đưa cho anh ta, “Tìm người đến Mier T lái xe của tôi về.”

 

Tề Minh cụp mắt nhận lấy chìa khóa xe, “Vậy tôi đi sắp xếp ngay.” “Ừ, đi đi.”

Tề Minh lập tức lui ra ngoài.

 

Ngụy Kính Nhất liếc nhìn anh ta một cái, sau đó lấy cà vạt bên cạnh thắt lại.

 

Tề Minh khép cửa văn phòng lại, đầu óc quay cuồng vẫn chưa dừng lại được. Vãi! Anh ta vừa nhìn thấy gì! Nhìn thấy gì chứ! Trên xương quai xanh của Ngụy tổng nhà họ lại có một dấu răng, nhìn kích cỡ đó, độ đều đặn đó, vừa thấy chính là do phụ nữ để lại!

 

Trời mới biết Tề Minh lúc này chấn động đến mức nào. Có thể nói, mấy năm nay thời gian anh ta ở bên cạnh Ngụy tổng còn nhiều hơn cả người nhà của Ngụy tổng. Ngụy tổng nhà họ thật sự là một của hiếm trong giới tổng tài, tuy nói có hút thuốc uống rượu, nhưng lại giữ mình trong sạch, chưa bao giờ có quan hệ nam nữ bừa bãi, ngay cả yêu đương chính thức cũng chưa từng có, một lòng lao đầu vào công việc. Bởi vậy mà bị nhân viên công ty ngầm gọi là “cỗ máy công việc”. Mà chính một “cỗ máy công việc” như vậy bên cạnh lại xuất hiện phụ nữ??

 

“Trợ lý Tề, anh đứng đây làm gì thế?” Thư ký Hạ quay lại nhìn thấy Tề Minh đứng ở cửa văn phòng Ngụy tổng, tò mò hỏi một tiếng.

 

Tề Minh lúc này mới hoàn hồn, “Không có gì, à đúng rồi, thư ký Hạ?” “Có tôi.”

“Sắp xếp người đến Mier T lái xe của Ngụy tổng về.” Thư ký Hạ nhận lấy chìa khóa, “Vậy tôi đi ngay.”

 

Khoảng thời gian này Thẩm Tinh Yểu sống không tốt chút nào, cả ngày thấp thỏm lo sợ anh ngày nào đó nếu nghĩ quẩn lại bắt cô “trả lại” cú cắn kia thì sao. Đã như vậy, thà rằng hôm đó cứ để anh cắn lại một cái cho

 

xong. Cứ thế thấp thỏm lo âu mà chờ đến ngày đoàn phim 《Phê Phán》 khởi động, Thẩm Tinh Yểu không nói hai lời, lập tức đóng gói hành lý, mang theo ê-kíp nhỏ của mình chuồn thẳng đến Hoành đ**m. Cô ở đoàn

phim 《Phê Phán》, ít nhất cũng phải ở lại gần hai tháng.

 

Cô đã nghĩ thông suốt rồi, chờ qua một thời gian dài như vậy, dấu răng trên xương quai xanh của anh chắc hẳn cũng đã lành lại, đến lúc đó cô sẽ chối bay chối biến, xem anh dám làm gì mình?

 

Đến sân bay, còn chưa đi được vài bước đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi về phía họ. Anh Lý theo bản năng che Thẩm Tinh Yểu ra sau lưng mình, vóc dáng cao to một mét tám mấy che kín mít Thẩm Tinh Yểu.

 

Người đàn ông trung niên cũng ý thức được điều gì đó, vội vàng cười nói: “Xin hỏi có phải là cô Tinh Yểu không ạ?”

 

Thẩm Tinh Yểu ló đầu ra, “Ông là?”

 

“Tôi là nhân viên công tác của đoàn phim Phê Phán, đạo diễn bảo tôi đến đây đón mọi người.” Nói rồi, lấy thẻ công tác của mình ra cho họ xem.

 

Anh Lý xác nhận thẻ công tác của ông ta, lúc này mới dịch người sang một bên.

 

Nhân viên công tác lái xe đưa họ đến khách sạn đoàn phim đã đặt, cũng dẫn họ đến phòng khách sạn.

 

Phòng của mấy diễn viên chính ở tầng 16 của khách sạn, còn trợ lý, vệ sĩ của nghệ sĩ và một số nhân viên công tác thì phân tán ở tầng 13-15.

Nhân viên công tác đưa thẻ phòng cho họ, dặn dò: “Cô Tinh Yểu, bây giờ thời gian còn sớm, cô nghỉ ngơi trước một chút, tối 7 giờ đoàn phim sẽ có một buổi tiệc tụ tập.”

 

Tinh Yểu gật đầu với ông ta, “Tôi biết rồi, cảm ơn.” “Không cần khách khí.”

Sau khi nhân viên công tác rời đi, Thẩm Tinh Yểu bảo anh Lý cũng về nghỉ ngơi, nhưng Lưu Dữu và Đường Hân ở lại, nói là giúp cô sắp xếp lại hành lý một chút. Mặc dù Thẩm Tinh Yểu cũng không cần thiết lắm, nhưng cuối cùng cũng không từ chối.

 

Thế là trong lúc họ thu dọn hành lý cho cô, cô ngồi ở ban công gọi điện thoại về cho Tô Vi Sơ, báo bình an xong cúp máy thì điện thoại của ba cô gọi tới. Chuyện cô vào giới giải trí đã nói qua với họ rồi. Từ nhỏ ba mẹ đã rất tôn trọng quyết định của hai anh em cô, cho nên khi biết cô muốn vào giới giải trí, chuyện này cũng không hề ngăn cản, hai người ngược lại rất ủng hộ cô.

 

Lần này họ gọi điện thoại tới, chủ yếu là muốn nói với cô một tiếng, họ đã thêm quốc gia du lịch, cho nên thời gian du lịch kéo dài ra, dự định ban đầu là ba tháng nữa về, hiện tại cũng không chắc chắn. Thẩm Tinh Yểu biết ba mẹ luôn thích đi đây đi đó, nếu thích thậm chí có thể ở lại một quốc gia cả mười ngày nửa tháng. Đối với quyết định của ba mẹ, cô cũng hoàn toàn ủng hộ.

 

“Yểu Yểu à, nếu có khó khăn gì, nhớ tìm anh trai con với em trai con, đừng để người khác bắt nạt, biết không?”

 

Thẩm Tinh Yểu cười một tiếng, “Ba ơi, ba nghĩ nhiều quá rồi, ai có thể bắt nạt con chứ?”

 

Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân cũng ý thức được cô con gái nhà mình hình như từ nhỏ đã không phải là đứa dễ bị người khác bắt nạt, thế này cũng yên tâm hơn nhiều.

 

“Yểu Yểu, ở đoàn phim phải nghe lời bác La của con đấy.” Tô Tinh Dã cũng dịu dàng dặn dò.

 

“Vâng ạ, con sẽ thể hiện thật tốt, con đều đã đi học lớp diễn xuất rồi.”

 

“Vậy ba mẹ chờ mong mấy tháng sau có thể nhìn thấy biểu hiện của con trên màn ảnh nhé.”

 

“OKOK, ba mẹ, không nói nữa, con vừa đến khách sạn mệt chết đi được, muốn đi ngủ một lát.”

 

Nghe con gái nói vậy, hai vợ chồng xót xa, thế là dặn dò hai câu liền cúp điện thoại.

 

Thẩm Tinh Yểu cất điện thoại đi vào, Lưu Dữu đã giúp cô thu dọn xong hành lý.

 

Lưu Dữu dẫn cô đi xem qua chỗ để quần áo và đồ đạc. Thẩm Tinh Yểu: “Chị Dữu, em nhớ kỹ rồi.”

“Vậy được, vậy bọn chị xuống trước đây, em ngủ một lát đi.” “Vâng ạ.”

Sau khi Lưu Dữu và Đường Hân ra ngoài, Thẩm Tinh Yểu thay một bộ quần áo khác rồi chui vào trong chăn ngủ một giấc.

 

Chờ cô tỉnh lại, đã là chạng vạng 6 giờ. Cửa sổ khách sạn trong vắt, phía chân trời xa xa phản chiếu ánh ráng chiều hoa lệ, xuyên qua tầng mây, màu cam hồng bao phủ thành phố bên ngoài, dát lên một viền vàng lấp lánh. Thẩm Tinh Yểu ôm chăn ngồi dậy, đưa tay lấy chiếc điện thoại đặt

 

ở tủ đầu giường, bấm sáng màn hình thì thấy hai cuộc gọi nhỡ, đều là Ngụy Kính Nhất gọi tới. Bởi vì điện thoại bị cô để chế độ im lặng nên cũng không nhận được.

 

Cô do dự một chút, có nên gọi lại không. Cô vốn không muốn gọi lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn là gọi lại. Đầu dây bên kia đổ chuông vài tiếng thì điện thoại được kết nối.

 

“Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?” Thẩm Tinh Yểu hỏi thẳng. “Chỉ muốn hỏi một chút xem em đến Hoành đ**m chưa.”

“Ồ, đến rồi.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Ngủ trưa một lát.”

 

Ngụy Kính Nhất cách điện thoại cũng đã nghe ra giọng nói của cô mang theo sự khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, “Vậy ăn cơm chưa?”

 

“Chưa,lát nữa đoàn phim có liên hoan.” Đang nói, cửa phòng khách sạn của cô bị gõ vang. Cô xuống giường, tiện thể lại nói với Ngụy Kính Nhất đầu kia: “Chắc là chị Dữu qua gọi tôi, không nói nữa, cúp máy đây.”

 

“Được.”

 

Sau khi anh nói xong câu đó, điện thoại đầu kia đã dứt khoát ngắt máy. Nghe xong tiếng tút tút bận, lúc này anh mới đưa điện thoại khỏi tai, ngón tay thon dài gõ vài cái lên mặt bàn làm việc bóng loáng.

 

Mỗi lần cúp điện thoại đúng là nhanh nhẹn thật sự.

 

 

Thẩm Tinh Yểu đi ra mở cửa, quả nhiên là Lưu Dữu, còn có Đường Hân đi cùng lên.

 

“Tỉnh rồi à? Chị còn lo em không tỉnh?” “Vừa mới tỉnh chưa được bao lâu.”

“Vậy đi rửa mặt, thay quần áo, chúng ta đi trước nhé?” “Vâng ạ.”

Thẩm Tinh Yểu vào phòng tắm rửa mặt qua loa, thay một chiếc váy liền thân màu xanh lục đậm, mái tóc đen nhánh xinh đẹp m.ềm m.ại tự nhiên buông xõa sau lưng. Làn da không trang điểm vẫn trắng nõn tinh tế, đôi mắt phượng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, đôi môi m.ềm m.ại hồng nhuận, mang theo một vẻ đẹp tự nhiên như đã trang điểm.

 

Đường Hân lại lần nữa cảm thán: “Chị thấy mình chẳng có đất dụng võ chút nào.”

 

Thẩm Tinh Yểu cười cười, đi về phía bàn trang điểm, đưa tay mở chiếc hộp nhung nhỏ màu đen kia ra, lấy bộ nhẫn bên trong ra đeo lên.

 

Lưu Dữu hỏi cô: “Em rất thích bộ nhẫn này sao?” Trong khoảng thời gian theo cô, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của cô đeo những chiếc nhẫn khác nhau, nhưng dường như đặc biệt thích bộ ba chiếc nhẫn này.

 

Bàn tay Thẩm Tinh Yểu khựng lại, thu về, nói: “… Là do một nhà thiết kế mà em rất thích thiết kế.”

Bình Luận (0)
Comment