Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 15

Thẩm Tinh Yểu đến nhà hàng mà đoàn phim đã đặt. Ở cửa có nhân viên công tác của đoàn phim đang chờ, thấy cô đến rất nhanh dẫn cô đi lên. Đoàn phim đặt vài phòng, nghệ sĩ một phòng, nhân viên công tác cùng trợ lý của nghệ sĩ cũng có phòng riêng của họ.

 

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị nhé,” Lưu Dữu dặn dò. Thẩm Tinh Yểu cười cười với cô, “Vâng, không cần lo lắng đâu ạ.”

Nhân viên công tác dẫn Thẩm Tinh Yểu đến cửa phòng, “Chính là phòng này.”

 

Thẩm Tinh Yểu nói cảm ơn với anh ta, sau đó giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

 

Sau khi nghe thấy một tiếng “Mời vào”, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng đã có vài người ngồi, có nam có nữ. Trong những người này, người duy nhất Thẩm Tinh Yểu quen thuộc chính là đạo diễn La Gia Huy.

 

La Gia Huy cười vẫy vẫy tay với cô, “Đến rồi, mau tới đây ngồi.” Thẩm Tinh Yểu lập tức đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

 

Đầu tiên cô chào hỏi La Gia Huy, nghiêm túc nói: “Chào đạo diễn ạ.”

 

La Gia Huy cười cười, “Gọi đạo diễn gì chứ, nhìn thấy bác La cũng không gọi một tiếng à?”

 

Thẩm Tinh Yểu: “???” Cứ thế nói thẳng ra luôn sao?

 

Mấy người trong phòng cũng đều nhìn cô, trên mặt không có một chút ngạc nhiên nào, ngược lại đều treo nụ cười thiện ý. Thẩm Tinh Yểu còn hơi ngơ ngác, chớp mắt vài cái.

 

“ không phải người ngoài, mọi người đều biết cả rồi, ngồi bên cạnh bác này.” La Gia Huy vẫy vẫy tay với cô.

 

Bên cạnh La Gia Huy đúng là còn trống một vị trí, xem ra là cố ý chừa cho cô. Thế là cô ngồi xuống.

 

La Gia Huy giới thiệu với cô: “Đây là phó đạo diễn và nhà sản xuất của chúng ta, gọi chú là được rồi.”

 

Thẩm Tinh Yểu lần lượt ngoan ngoãn chào hỏi từng người.

 

La Gia Huy sau đó lại giới thiệu cho cô một người khác, “Đây chính là Tôn Phỉ, là tiền bối cấp bậc ảnh hậu, hai người trong phim đóng vai mẹ con, có nhiều cảnh diễn chung, cần phải thường xuyên thỉnh giáo cô Tôn nhiều hơn.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “Chào cô Tôn ạ.”

 

Tôn Phỉ mang theo nụ cười, “Cháu chính là Yểu Yểu phải không, cứ gọi thẳng dì là dì Phỉ được rồi.”

 

Nói đến trong giới giải trí, kỵ nhất chính là xưng hô, đặc biệt là giữa các nữ minh tinh. Tôn Phỉ năm nay tuy đã 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng cực tốt,

 

nhìn qua cũng chỉ độ 30 tuổi hơn. Cô có gọi bà là chị cũng không quá đáng, nhưng nếu gọi là chị thì vai vế lại có chút rối loạn.

 

Tôn Phỉ là hậu bối, bà đối với tên tuổi của cha mẹ Thẩm Tinh Yểu đương nhiên là như sấm bên tai. Hơn nữa, mấy năm trước bà còn may mắn được hợp tác với Tô Tinh Dã, được cô Tô chỉ điểm, bà gọi Tô Tinh một tiếng chị Tinh, vậy thì con gái của bà ấy làm sao có thể gọi bà là chị được chứ?

 

Thế là Thẩm Tinh Yểu làm theo lời bà, gọi một tiếng “Dì Phỉ”. Kết quả là lúc sau khi ảnh đế Chu Mãn Kha đến, vai vế cũng bị nâng lên một bậc một cách khó hiểu. Nói đến anh cũng chỉ nhỏ hơn Tôn Phỉ hai tuổi, xem như là bạn cùng lứa tuổi. Nếu Thẩm Tinh Yểu gọi Tôn Phỉ là “Dì Phỉ”, mà gọi anh là “Anh Kha”, nói như vậy chẳng phải là anh liền thấp hơn Tôn Phỉ một bậc sao? Chuyện này anh không làm, thế là liền vui vẻ nhận của Thẩm Tinh Yểu một tiếng “Chú Kha”.

 

Tính ra, phòng này cộng thêm cô cũng chỉ có bảy người: đạo diễn chính, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cùng với Chu Mãn Kha và Tôn Phỉ đóng vai cha mẹ cô. Đều là người quen biết hoặc có liên hệ, Thẩm Tinh Yểu cũng thả lỏng hơn.

 

Ăn tối xong, lúc kết thúc đã là gần 10 giờ tối. Trước khi đi, La Gia Huy lại dặn dò cô một câu: “Ngày mai chính thức vào đoàn phim, ở trong đoàn phim vẫn phải ngoan ngoãn gọi là đạo diễn, biết chưa?”

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, cười nói: “Biết rồi ạ, hôm nay là bác La, ngày mai là đạo diễn La.”

 

La Gia Huy hài lòng gật gật đầu, “Đúng rồi, kịch bản đã nghiên cứu kỹ chưa? Ngoài đời bác là bác La của cháu, nhưng lúc quay phim bác chính là đạo diễn La đấy, người thân cũng không nể mặt đâu.”

 

“Vâng, nếu cháu diễn không tốt, có bị mắng không ạ?”

 

La Gia Huy cười một tiếng, “Cháu thấy sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu cười với ông một cái, “Vậy cháu sẽ cố gắng không cho bác cơ hội này.”

 

“Cháu đúng là đứa bé lanh lợi.” Nói rồi định giơ tay gõ đầu cô, Thẩm Tinh Yểu lập tức né đi.

 

“Bác La đừng có gõ cháu ngốc đi đấy, lỡ như thật sự ngốc rồi ngày mai lại bị bác mắng, vậy cháu cũng quá thảm rồi còn gì?”

 

La Gia Huy bị cô chọc cười, “Chỉ có cháu là mồm miệng thôi, không còn sớm nữa, mau về nghỉ ngơi đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu vẫy vẫy tay với La Gia Huy, “Vậy cháu đi nhé, bai bai.”

 

La Gia Huy nhìn bóng hình mảnh khảnh của cô gái nhỏ, vẻ mặt tươi cười lại bất đắc dĩ mà lắc đầu. Chu Mãn Kha và Tôn Phỉ không biết từ đâu xuất hiện.

 

Chu Mãn Kha cảm thán nói: “Chỉ riêng gương mặt này của cô bé, không vào giới giải trí sớm đúng là đáng tiếc.”

 

Tôn Phỉ lườm anh một cái, “Lời này của anh là có ý gì? Là cảm thấy Yểu Yểu chỉ dựa vào mặt kiếm cơm thôi à?”

 

Chu Mãn Kha trừng lớn mắt, anh không có ý đó, anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà.

 

La Gia Huy lại nhàn nhạt cười nói: “Vào giới giải trí, vậy mới gọi là đáng tiếc đấy. Giới giải trí này không xứng với Yểu Yểu nhà ta đâu.”

 

Tôn Phỉ, Chu Mãn Kha: Cảm giác hình như bị đạo diễn quang minh chính đại cà khịa…

 

 

Sáng sớm hôm sau, Lưu Dữu và Đường Hân mang bữa sáng lên. Ăn sáng xong, các cô lúc này mới cùng nhau xuống lầu.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn chiếc xe RV đậu ở cửa khách sạn: “…”

 

Anh Lý ngồi ở ghế lái vẫy vẫy tay với cô, “Cô Tinh Yểu, mau lên xe nào.”

 

Thẩm Tinh Yểu lên xe. Đây chắc hẳn chính là chiếc RV siêu sang kiểu căn hộ đi, chỉ có hai chữ, “Xa xỉ”. Xe RV của Thanh Thanh hình như cũng không xa hoa bằng chiếc này của cô. Thế là cô hỏi anh Lý đang lái xe phía trước, “Anh Lý, đây không phải là chiếc xe anh trai tôi cho người vận chuyển từ Bắc Kinh tới đấy chứ?”

 

Anh Lý đang vui vẻ lái xe, nghe cô nói vậy liền trả lời: “Đúng vậy, tối hôm qua mới tới.” Chiếc RV xa hoa tám chữ số này lái đúng là không giống bình thường, sướng!

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Anh trai quá phá của thì phải làm sao bây giờ?

 

Khi chiếc RV xa hoa của Thẩm Tinh Yểu lái vào phim trường Hoành đ**m thu hút sự chú ý của không ít diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn.

 

“Vãi! Đây là xe RV xa hoa của nhân vật tai to mặt lớn nào vậy?” “Chiếc xe này cũng mẹ nó xa xỉ đi!!”

 

“Đây chính là chiếc Prevost H3-45 đó!” Có người kinh hô lên. “Đừng nói nữa, cậu nói thẳng bao nhiêu tiền đi?”

“Cũng chỉ hơn mười triệu nhân dân tệ thôi.” “Mẹ nó thế mà cũng gọi là cũng chỉ!!”

Đợi xe dừng hẳn, anh Lý nói: “Cô Tinh Yểu, đến rồi, nên xuống xe thôi.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “…” Cô thật sự có chút không muốn xuống xe.

 

Cô chìa tay về phía Lưu Dữu, “Chị Dữu, khẩu trang, kính râm, mũ, đưa hết cho em.”

 

Lưu Dữu đại khái có thể đoán được ý cô, thế là đưa hết những thứ cô muốn cho cô. Cô tự mình đeo xong, lại bắt buộc ba người họ cùng nhau đeo vào, cảm giác này giống như đi làm kẻ trộm vậy.

 

Xuống xe xong, Thẩm Tinh Yểu không nói một câu nào, bước đôi chân dài đi thật nhanh về phía đoàn phim 《Phê Phán》 của họ. Người xung quanh chỉ biết chủ nhân chiếc RV xa hoa này là một cô gái trẻ tuổi,

nhưng rốt cuộc là ai, cô gái này che chắn quá kín mít, bọn họ cũng không nhìn rõ ràng.

 

La Gia Huy từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu trang bị kín mít chạy như bay tới, nghĩ đến lời vừa nghe được từ nhân viên công tác, không khỏi bật cười.

 

Thẩm Tinh Yểu vọt đến bên cạnh La Gia Huy, ngoan ngoãn hô một tiếng “Chào đạo diễn ạ.”

 

La Gia Huy gật gật đầu, cố ý hỏi: “Che kín mít như vậy làm gì?” Thẩm Tinh Yểu: “…”

Sáng hôm nay làm lễ khai máy, hiện tại vẫn đang trong quá trình chuẩn bị. Thế là La Gia Huy bảo cô đến phòng nghỉ chờ trước. Thẩm Tinh Yểu ước gì được vậy, thế là lập tức đi theo nhân viên công tác đến phòng nghỉ. Phòng nghỉ rộng lớn tạm thời cũng chỉ có một mình cô. Ngồi xuống xong cô lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Vi Sơ, bảo anh đổi chiếc RV quá mức khoa trương này đi. Nhưng số điện thoại hiện lên rồi, cô cuối cùng lại không bấm gọi đi. Nghĩ nghĩ, cô đổi sang một dãy số khác bấm gọi.

 

Vài tiếng sau, điện thoại kết nối.

 

Giọng nói trong trẻo sảng khoái của thiếu niên truyền tới, “Alo?”

 

“Thanh Thanh, em có muốn đổi xe RV mới không?” Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

 

“Đổi RV làm gì? Chị mua cho em sao?”

 

“Không phải, chị đưa chiếc Prevost H3-45 cho em, em giúp chị tìm một chiếc RV hiệu quả chi phí tương đối cao mà giá cả không vượt quá 1 triệu tệ, thế nào?”

 

Đầu dây bên kia Thẩm Vi Thanh sửng sốt hơn nửa ngày, “Chị, chị điên rồi sao?” Lại dùng chiếc Prevost trị giá hơn mười triệu đổi lấy chiếc RV không quá 1 triệu?

 

“Em bớt nói nhảm đi, em nói thẳng là em có muốn chiếc Prevost không?”

 

“Muốn muốn muốn, muốn ạ.” Dừng một chút, cậu lại nói: “Chiếc RV này chắc không phải anh trai sắp xếp cho chị chứ? Chị tự nguyện cho em, cũng không phải em đòi chị, cho nên bên anh trai…”

 

“Bên anh trai chị lo liệu, em cứ nhanh chóng tìm RV cho chị là được, tốt nhất trong vòng 3 ngày vận chuyển đến đây cho chị.”

 

“OK, không thành vấn đề, nhất định làm được cho chị.”

 

Lúc Thẩm Tinh Yểu gọi điện thoại, anh Lý đứng ở một bên, trong lòng khó chịu nha, chiếc siêu xe chục triệu còn chưa kịp lái nóng tay này chắc còn ba ngày nữa là anh ta sờ không được rồi. Nhưng mà anh ta không ngờ tới,ba ngày cũng không tới, bởi vì ngay chiều hôm đó, Thẩm Tinh Yểu đã cho người lái chiếc RV về Bắc Kinh, trực tiếp vận chuyển về công ty của Thẩm Vi Thanh.

 

Bên này Thẩm Vi Thanh cúp điện thoại xong, vệ sĩ Đại Tráng của cậu tò mò hỏi: “Anh Thanh, anh vừa nói chuyện RV gì với cô Yểu Yểu thế ạ?”

 

Thẩm Vi Thanh liếc nhìn vệ sĩ của mình, nói: “Anh không biết anh lớn hơn tôi ba tuổi sao? Có thể đừng gọi tôi là anh được không?”

 

Đại Tráng cũng liếc nhìn cậu một cái, cho hai chữ, “Không thể.” Thẩm Vi Thanh: “…”

“Anh vừa nói RV Prevost gì thế ạ?” Đại Tráng cố chấp hỏi.

 

“Chính là chiếc Prevost mà cậu đang nghĩ đó, chờ chúng ta về nước là cậu có thể lái được rồi.” Nói rồi, Thẩm Vi Thanh vội vàng móc điện

 

thoại ra chuẩn bị sắp xếp RV cho chị gái mình. Cậu trực tiếp bỏ qua anh trai ruột, bấm một dãy số điện thoại quen thuộc khác. Điện thoại kết nối xong, trên mặt cậu lập tức nở nụ cười ngọt ngào.

 

“Anh Kính Nhất, anh bây giờ có bận không ạ?”

 

Ngụy Kính Nhất nghe giọng nói ngọt ngào của Thẩm Vi Thanh thì biết cậu chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả mình, thế là nói: “Không bận, có việc tìm anh?”

 

Thẩm Vi Thanh cũng không khách khí với anh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Đúng là có chút việc, muốn nhờ anh xem giúp có chiếc RV nào dưới 1 triệu, mà hiệu quả lại tương đối cao không.”

 

“Xe RV hiện tại của em dùng không tốt nên muốn đổi xe à?” “Không phải tìm cho em, là tìm cho chị gái em.”

“Yểu Yểu?”

 

“Đúng vậy ạ, cho nên anh có thể giúp được không ạ?” “Được, anh sẽ xem giúp em.”

“Chị em nói tốt nhất trong vòng 3 ngày vận chuyển qua cho chị ấy.” “Ừm, anh biết rồi.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Vi Thanh búng tay một cái, “Xong xuôi!” Cậu biết ngay mà, chỉ cần là chuyện của chị gái tìm anh Kính Nhất, chắc chắn không thành vấn đề!

 

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Yểu tham gia lễ khai máy với thân phận diễn viên. Cô đi theo La Gia Huy cùng mấy tiền bối cùng nhau dâng hương cúi đầu, ăn miếng thịt heo quay nhân viên công tác đưa lên, cuối cùng chụp ảnh kỷ niệm khai máy. Một loạt hoạt động xong xuôi lúc này mới viên mãn hoàn thành lễ khai máy.

 

Kết thúc lễ khai máy, La Gia Huy đặt tiệc ở nhà hàng. Khác với ngày hôm qua, hôm nay diễn viên lớn nhỏ đã vào đoàn gần hết, phòng diễn viên ngồi đầy người. Thẩm Tinh Yểu cũng không ngồi cạnh La Gia Huy như hôm qua. Bên cạnh La Gia Huy lần lượt là Tôn Phỉ và Chu Mãn Kha, còn cô thì ngồi cạnh Tôn Phỉ.

 

Trên bàn cơm, người trưởng thành nâng cốc chúc tụng nhau. Thẩm Tinh Yểu lại yên tĩnh ăn đồ ăn trước mặt mình, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trái cây. Nước trái cây là La Gia Huy cố ý gọi người đặt, không chỉ có cô, trên bàn cơm còn có mấy nữ diễn viên tuổi cũng không lớn lắm, ly của các cô ấy cũng là nước trái cây, bởi vậy cũng không có gì đặc biệt.

 

Ăn cơm xong, La Gia Huy cho đoàn phim nghỉ nửa ngày, ngày mai chính thức bắt đầu quay chụp.

 

Chiếc RV kia của Thẩm Tinh Yểu đã bị cô sắp xếp người lái đi khỏi đoàn phim rồi, trực tiếp lái về Bắc Kinh. Thế là cô định lát nữa bắt taxi về khách sạn. Ngay lúc Lưu Dữu vừa chuẩn bị gọi xe thì Tôn Phỉ đã đi tới, chủ động mời.

 

“Tiểu Yểu, cùng về khách sạn không?”

 

Lưu Dữu biết quan hệ của họ, thế là dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu.

 

Không chỉ Lưu Dữu, ở cửa nhà hàng còn có không ít diễn viên chưa rời đi. Sau khi nghe ảnh hậu Tôn nói vậy, cũng bất động thanh sắc nhìn về phía các cô. Sau đó… bọn họ đầu tiên là nghe thấy Thẩm Tinh Yểu nói câu “Cảm ơn cô Tôn”, sau đó cùng ê-kíp nhỏ của mình lên chiếc xe bảo mẫu của Tôn Phỉ.

 

Mọi người vì cảnh này mà lập tức trừng lớn mắt, sắc mặt không đồng nhất, trong lòng chấn động. Cô ấy thật sự lên xe bảo mẫu của ảnh hậu Tôn ư? Người mới này rốt cuộc là không hiểu hay giả không hiểu?

Chẳng lẽ không biết cô Tôn cũng chỉ là khách sáo thôi sao?

 

Thẩm Tinh Yểu thật đúng là không nghĩ tới Tôn Phỉ chỉ khách sáo với mình, bởi vì cô biết rõ Tôn Phỉ quý cô, cho dù phần yêu thích này là đến từ hiệu ứng hào quang của ba mẹ cô, nhưng đó cũng là yêu thích.

 

Tôn Phỉ biết chuyện chiếc RV chục triệu kia của cô. Lúc bà nhắc đến việc này, Thẩm Tinh Yểu có chút bối rối, “… Anh trai cháu sắp xếp ạ.”

 

Tôn Phỉ cười một chút. Trong giới ai mà không biết cậu cả nhà Thẩm Tô theo họ mẹ là Tô, từ nhỏ được chủ tịch Tô thị bồi dưỡng làm người thừa kế nhà họ Tô. Mà cậu cả nhà họ Tô cũng không phụ lòng mong đợi, năm 20 tuổi đã tiếp quản tập đoàn Tô thị từ tay chủ tịch Tô, hơn nữa quản lý đâu ra đấy, là một nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Bên ngoài không rõ lắm, nhưng trong giới bọn họ vẫn có nghe nói, cậu cả nhà họ Tô chính là một người cuồng em gái không thể nghi ngờ.

 

“Anh trai cháu thương cháu thôi.”

 

Thẩm Tinh Yểu không thể phủ nhận, anh trai cô thật sự rất thương cô.

 

Đến khách sạn, sau khi xuống xe, Tôn Phỉ hỏi: “Lát nữa có việc gì không?”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Không có việc gì ạ.”

 

“Vậy có muốn đến chỗ cô nghiên cứu kịch bản không?”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức hiểu ý của Tôn Phỉ. Tuy mẹ cô cũng là ảnh hậu, nhưng dù sa đang ở nước ngoài chơi. Hiện tại lại có một ảnh hậu chủ động dạy cô diễn xuất, huống hồ cảnh diễn chung của 2 người lại nhiều như vậy, cô nếu từ chối thì đúng là đầu óc có vấn đề. Thế là vội vàng gật đầu.

 

Vì thế cô lấy kịch bản và bút viết từ chỗ Lưu Dữu rồi đi đến phòng Tôn Phỉ.

 

Cứ như vậy ở lại đó, mãi cho đến hơn 8 giờ tối,lúc này Tôn Phỉ mới tiếc nuối buông kịch bản xuống. Trong mấy tiếng đồng hồ này, bà đã hiểu biết nhất định về kỹ năng diễn xuất của Thẩm Tinh Yểu. Tuy chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, nhưng nói thế nào nhỉ, cả ba mẹ cô và em trai có thể nói là đỉnh cao của hai thời đại trong giới giải trí, không giống như họ, nhưng được cái tự nhiên thoải mái, có cương có nhu.

 

Thẩm Tinh Yểu ăn cơm chiều ở chỗ Tôn Phỉ, lúc này mới về phòng của mình. Về phòng xong, lúc này cô mới có thời gian xem điện thoại. Mở WeChat ra, thấy tin nhắn Đoạn Thính Nhạc gửi từ hai tiếng trước.

 

Đoạn Thính Nhạc: Cậu vào đoàn phim rồi hả? thế nào?

 

Đoạn Thính Nhạc: Tuần sau tớ có thể đến Hoành đ**m tìm cậu rồi! Vui không?

 

Đoạn Thính Nhạc: Hello? Cậu đâu rồi?? Đoạn Thính Nhạc: Đâu rồi đâu rồi đâu rồi??

 

Thẩm Tinh Yểu cười một cái, trả lời xong đợi một lúc không thấy cô ấy hồi âm, nghĩ cô ấy chắc đang bận, thế là đặt điện thoại xuống đi tắm trước. Chờ cô tắm xong ra ngoài, rất trùng hợp, điện thoại của Đoạn Thính Nhạc gọi tới. “Cậu bận gì thế mà giờ mới trả lời tin nhắn của tớ?”

 

Thẩm Tinh Yểu nói thật: “Buổi sáng có lễ khai máy, buổi chiều đoàn phim liên hoan, về khách sạn xong lại qua chỗ cô Tôn cùng cô ấy nghiên cứu kịch bản, tớ vừa về tắm xong.”

 

Đoạn Thính Nhạc đối với lời giải thích của Thẩm Tinh Yểu vô cùng hài lòng, “Được rồi, tha thứ cho cậu.”

 

Thẩm Tinh Yểu: “???” Cô làm sai cái gì mà cần cô ấy tha thứ? “Vậy chắc cậu nhìn thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu rồi chứ?” “Ừm, thấy rồi, cậu muốn đến thăm đoàn phim tớ à?”

“A…” đầu kia Đoạn Thính Nhạc sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, khoảng thời gian này cô bận tối mày tối mặt, quên cả nói cho cô ấy biết, cô cũng

ở đoàn phim 《Phê Phán》. Thế là cười nói: “Không phải thăm đoàn

phim, là vào đoàn!”

 

“Cậu lại nhận kịch bản mới à?” “Ừ hử.”

“Cậu nhận phim gì thế?”

 

“Không nói cho cậu biết, chờ tớ tới rồi, lại nói với cậu.”

 

Hai người trò chuyện một lúc, lúc này mới cúp điện thoại.

 

 

Hiện tại chủ đề được các nhân viên công tác trong đoàn phim bàn tán nhiều nhất không phải là ảnh đế Chu Mãn Kha và ảnh hậu Tôn Phỉ, mà là Thẩm Tinh Yểu đóng vai con gái của họ trong phim. Chuyện Tôn Phỉ mời cô lên xe bảo mẫu của mình, phần lớn mọi người đều đã biết. Kỳ thực cho dù không có chuyện này, cô vẫn là đối tượng bàn tán sôi nổi của mọi người. Dù sao Thẩm Tinh Yểu là nữ diễn viên có đất diễn nhiều nhất trong phim chỉ sau nữ chính Tôn Phỉ, vai diễn này cũng là vai được chốt muộn nhất trong số mấy diễn viên chính.

 

Bộ phim điện ảnh này chuẩn bị gần hai năm trời, trong khoảng thời gian này biết bao nhiêu tiểu hoa tranh giành vai diễn này. Nhưng ai mà ngờ được, vai diễn này lại cứ thế rơi vào tay một người mới chưa có tác

phẩm nào trên đầu. Không có gì bất ngờ xảy ra thì, 《Phê Phán》 chính

là tác phẩm đầu tay của cô. Vừa ra mắt đã là chế tác của đạo diễn La Gia

Huy, mọi người cũng không tin đây chỉ đơn thuần là do cô may mắn. Đằng sau chuyện này nếu không có người chống lưng, ai mà tin?

 

Tuy nhiên, đối với những lời bàn tán của họ, Thẩm Tinh Yểu lại không quá để tâm, bởi vì lúc này tất cả tâm tư của cô đều đặt vào việc diễn xuất. Mỗi ngày đi theo bên cạnh Tôn Phỉ và Chu Mãn Kha, không phải đang khớp lời thoại thì cũng là đang chuẩn bị khớp lời thoại. Cô không nghe thấy, nhưng không có nghĩa là người bên cạnh cô không nghe thấy.

 

Chạng vạng, Đường Hân cầm hộp cơm về, trên khuôn mặt thanh tú rõ ràng viết mấy chữ không vui.

 

Lưu Dữu nhìn thấy, hỏi: “Đây là làm sao vậy? Mặt xị ra thế?”

 

Đường Hân tuổi không lớn, nhưng cô ấy từng là chuyên viên trang điểm của tạp chí hàng đầu 《Tân Cách Thụy》, đi theo chuyên viên trang

 

điểm hàng đầu bên cạnh cũng từng gặp không ít đỉnh lưu tai to mặt lớn, biết rõ khi nào nên làm người mù, khi nào nên làm kẻ điếc. Nhưng chuyện này liên quan đến Thẩm Tinh Yểu, cô ấy vẫn không nhịn được đem những lời vừa nghe được nói hết cho Lưu Dữu, đơn giản chính là những chuyện bàn tán sau lưng kia.

 

Lưu Dữu nghe xong, bình tĩnh nói: “Đừng không vui nữa. À đúng rồi, chuyện này không cần nói với Tiểu Yểu.”

 

Đường Hân cũng có thể hiểu tại sao Lưu Dữu lại dặn dò cô như vậy. Bọn họ cũng chỉ là bàn tán sau lưng thôi, còn chưa đến mức không có não mà đâm chọc đến trước mặt đương sự. Cô ấy cũng không muốn vì loại chuyện này ảnh hưởng đến việc quay phim của Tinh Yểu, thế là ngoan ngoãn gật gật đầu.

 

Lưu Dữu đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, “Đi chuẩn bị một chút đi, Tiểu Yểu gần hết cảnh quay rồi.”

 

Buổi tối trở lại khách sạn, Lưu Dữu như thường lệ dặn dò Thẩm Tinh Yểu xong mới xuống lầu về phòng của mình.

 

Vào cửa xong, cô ấy móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng thì điện thoại được kết nối.

Bình Luận (0)
Comment