Thẩm Tinh Yểu không ngờ Phùng Đào sẽ đến thăm mình, lại còn đặt cả Starbucks và bánh kem Black Forest cho đoàn phim. Nhân viên công tác và các diễn viên khác đều biết Phùng Đào, dù sao anh cũng là quản lý “vàng” của Hạo Nguyệt, từng lăng xê thành công một Ảnh đế, một Ảnh hậu và một đỉnh lưu. Nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở đoàn phim này? Lẽ nào trong đoàn có nghệ sĩ do anh quản lý? Những nghi hoặc này được giải đáp khi anh nói: “Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn cho Tiểu Yểu nhà chúng tôi”.
Vãi chưởng? Quản lý của Tinh Yểu lại là Phùng Đào? Quản lý vàng của Hạo Nguyệt – Phùng Đào?!
Mà lý do Phùng Đào đích thân đến đoàn phim, người có chút đầu óc đoán ra được. Nếu quản lý của Thẩm Tinh Yểu là Phùng Đào, thì việc cô ấy nhận được vai diễn Đoạn Dệt này dường như cũng không có gì lạ. Ai mà biết được trong tay Phùng Đào nắm giữ bao nhiêu tài nguyên cơ chứ, huống chi anh còn có Ảnh hậu Phó Oánh, Ảnh đế Hoắc Minh Thầm, đỉnh lưu Lục Chỉ. Chỉ riêng tài nguyên họ mang về cũng đã dư dả rồi.
Anh muốn lăng xê một người mới, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Hơn nữa,Thẩm Tinh Yểu là người mới, nhưng người ta xinh đẹp, tính tình tốt, thân thiện với mọi người, diễn xuất cũng không tệ, rất ít khi NG (quay hỏng), không gây gánh nặng cho công việc của họ. Nghĩ đến việc mình từng lén lút bàn tán sau lưng người ta, họ vừa chột dạ lại vừa có chút áy náy.
Thẩm Tinh Yểu diễn xong quay về, thì nhìn thấy Phùng Đào đang ngồi dưới lều nghỉ ngơi. Lúc cô vừa đến đã nghe nhân viên công tác bên cạnh nói rồi.
Phùng Đào nhìn thấy cô xong, lập tức thu lại vẻ mặt lười biếng hưởng thụ, bật dậy khỏi ghế, nhanh chân đi về phía cô, vội vàng hỏi: “Hai ngày nay quay phim thế nào? Có mệt không? Có vất vả không?”
Nhân viên công tác bên cạnh: “…” Người này thật sự là quản lý vàng của Hạo Nguyệt sao? Có phải là giả không vậy? Mà anh ta quan tâm Tinh Yểu nhiều thế chứ? Đây là tiết tấu dốc toàn lực lăng xê sao?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Yểu lộ ra vẻ cạn lời, “Anh Phùng, dù sao anh cũng là quản lý vàng, chú ý hình tượng chút đi được không?”
Phùng Đào: “…” Anh ta cũng không muốn đâu! Ai bảo thân phận cô đặc biệt chứ?! Cô chính là nguồn sống của anh ta mà!
“Không phải anh nói rất bận sao? Sao lại có thời gian đến đây?”
“Anh là quản lý của em, em lại là người mới vừa vào đoàn, anh đương nhiên phải đến chống lưng cho em rồi.” Phùng Đào nói như lẽ đương nhiên.
Thẩm Tinh Yểu: “…” Biết rõ cô vào giới giải trí, không biết còn tưởng cô gia nhập xã hội đen ấy chứ.
Hơn nữa, cộng thêm cô, Phùng Đào quản lý bốn nghệ sĩ, ngày thường ngồi ở công ty Bắc Kinh cũng bận tối mắt mũi. Nếu không phải hôm qua nhận được điện thoại, anh ta thật sự chẳng thể nào thu xếp thời gian đến đây được. Tối qua lúc anh ta chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Trong giới của họ, số lạ cực kỳ quý giá, biết đâu lại là lời mời từ “bố đường” nào đó, nên đương nhiên phải tỉnh táo tinh thần mà nghe máy.
Quả nhiên, đúng là “bố đường” thật, trợ lý đặc biệt của tổng tài Tập đoàn Ngụy Thị – Tề Minh!
Đậu má! Đêm hôm khuya khoắt thật là k·ích th·ích!
…
Buổi tối, Phùng Đào lại lấy danh nghĩa Thẩm Tinh Yểu mời toàn bộ nhân viên công tác và diễn viên trong đoàn đi ăn cơm.
Thẩm Tinh Yểu từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ đưa cho anh, “Chi phí ạ.”
Phùng Đào lùi lại một bước, “Không cần không cần, sao anh có thể nhận thẻ của em được?”
“Hôm nay anh vừa mua Starbucks vừa mua bánh kem, còn có bữa tối nay nữa, chắc chắn tốn không ít tiền. Em không thích lợi dụng người khác.”
Phùng Đào liên tục xua tay, đảo mắt một vòng rồi nói: “Cũng không phải tiền của anh đâu, đây là chi tiêu bình thường cho nghệ sĩ, công ty sẽ thanh toán hết.”
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi, với lại…” Anh hạ thấp giọng, “Bản thân em chính là sếp nhỏ của công ty mà.”
Thấy vậy, Thẩm Tinh Yểu mới thôi ý định đưa thẻ cho Phùng Đào. Đứng cách đó không xa, Đường Hân thu hết cảnh này vào mắt. “Cảm giác này ngược lại với những gì tôi thấy trước đây.”
Anh Lý: “???”
“Trước đây tôi toàn thấy nghệ sĩ nam đưa thẻ cho nghệ sĩ nữ, hôm nay lại thấy nghệ sĩ nữ đưa thẻ cho quản lý nam.”
Anh Lý: “…”
“Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm, sáng sớm mai anh bay về Bắc Kinh rồi, không nói nữa, anh về trước đây.”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu với anh, “Vâng ạ.”
Trở lại phòng, một thông báo Alipay đột ngột vang lên. “Alipay nhận được xxxxxxx vạn tệ.”
Phùng Đào nhấn vào xem thông tin thanh toán, bên thanh toán đến từ bộ phận tài vụ Tập đoàn Ngụy Thị.
Phùng Đào: “…”
Đang xem thì, “Reng ——” điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Lục Chỉ. Thằng ranh này gọi điện cho anh làm gì?
Điện thoại vừa kết nối, anh còn chưa kịp nói gì, đã nghe người đầu dây bên kia hỏi thẳng: “Anh Phùng, anh đến Hoành đ**m à?”
Phùng Đào ngạc nhiên, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Lục Chỉ hừ một tiếng, “Anh Phùng, anh còn biết hôm nay em về Bắc Kinh không đấy? Em thấy anh đúng là chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc phải không?” Anh ta vừa xuống máy bay gấp gáp chạy đến công ty tìm quản lý, định kể cho anh Phùng nghe chuyện trong khoảng thời gian này, thế mà đến công ty mới biết quản lý của mình
sáng sớm đã bay đi Hoành đ**m. Hỏi ra mới biết, tại sao lại đi Hoành đ**m? Ồ, thì ra là cô đàn em vừa mới vào cửa của anh ta đang quay phim ở Hoành đ**m, anh đến Hoành đ**m “chống lưng” cho người ta!
Nhớ lại lúc anh ta mới vào đoàn, cũng đâu có được đãi ngộ kiểu này, toàn là quản lý thực thi trực tiếp đến chuẩn bị cho anh ta thôi.
Phùng Đào: “…” Sao thằng ranh này nói mình cứ như tra nam vậy? “Thằng nhãi nhà cậu đang nói linh tinh cái gì đấy?”
“Dù sao thì trong lòng anh chính là không có em!”
Cái giọng điệu diễn sâu này của anh ta giống y hệt nam chính trong bộ phim anh ta mới nhận, chết tiệt vẫn chưa thoát vai à. “Cậu mà còn dùng cái giọng điệu ghê tởm chết đi được này nói chuyện với tôi, cậu có tin tôi về đánh cậu không?”
Lục Chỉ càng hứng chí, “Ồ, anh xong rồi, em phải nói cho đạo diễn Trần, bảo anh ám chỉ nam chính của ông ấy ghê tởm.”
Phùng Đào bị làm cho tức đau cả đầu, đáng lẽ lúc trước anh không nên chỉ nhìn mặt mà ký hợp đồng.
“Cút đi.”
Lục Chỉ: “…”
Anh ta cũng không đôi co nữa, hỏi ra nghi hoặc bấy lâu nay của mình, “Anh Phùng, tại sao anh lại để tâm đến Tinh Yểu như vậy?”
Tại sao ư? Còn có thể tại sao nữa? Chỉ vì cô ấy là nguồn sống của cậu, của tôi, và của tất cả mọi người trong công ty! Đương nhiên anh ta không nói thẳng ra như vậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bởi vì cô ấy rất có tiềm lực, tôi thưởng thức người có tiềm lực.”
Lục Chỉ hừ một tiếng, “Thiếu.” Phùng Đào: “…”
“Dù nói thế nào đi nữa, cậu nhớ kỹ một điều, chính là bớt trêu chọc cô ấy lại, đối xử với cô ấy lễ phép một chút.”
Lục Chỉ: “Sao thế? Cô ta có chống lưng lớn lắm à? So với Lục gia nhà em còn lợi hại hơn sao?”
Lục gia không tồi, nhưng chống lưng của sếp nhỏ ngoài nhà họ Thẩm/Tô ra, bây giờ còn có cả nhà họ Ngụy nữa. Lục gia nhà cậu lợi hại đến mấy, có thể một chọi ba không? Huống hồ chủ tịch Lục đời nào vì cậu mà đi một chọi ba, không đánh cho cậu một trận đã là may lắm rồi!
Phùng Đào thật sự mệt mỏi, lười đôi co với cậu ta, “Dù sao cậu nghe tôi không sai đâu. Thôi, không nói chuyện với cậu nữa, người già cần nghỉ ngơi.”
Lục Chỉ nhìn điện thoại bị cúp máy, trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra thật sự là có chống lưng lớn, nhưng mà chống lưng cỡ nào mà đến Phùng Đào cũng phải o bế cô ta như vậy?
…
Chiếc xe RV mà Thẩm Vi Thanh sắp xếp cho cô cuối cùng cũng được vận chuyển đến Hoành đ**m. Màu trắng, so với chiếc RV trước đó thì nhỏ hơn không ít, bên ngoài trông cũng rất kín đáo. Mở ra cô mới phát
hiện “nhỏ mà có võ”, bên trong bài trí cũng cực kỳ hợp ý cô. Không nhìn ra nha, cậu em trai cô cũng có lúc chu đáo như vậy. Thế là cô gọi điện thoại cho cậu.
“Chị nhận được xe rồi nha.” “Nhanh vậy sao?”
“Ừ, bài trí khá đẹp, chị thích.” Thẩm Vi Thanh: “Bài trí?”
“Ừm, đúng vậy.” Chi phí bài trí này chắc cũng sắp bằng giá chiếc RV rồi ấy chứ.
Thẩm Vi Thanh cười cười, “… Chị thích là được rồi.” “Chị thích, yêu em.”
“… Em cũng yêu chị.”
“Đúng rồi, khi nào em về vậy?” “Chắc là cuối tháng này.”
“Ok, nói với em một tiếng, con ngựa Przewalski kia chị đã cho người vận chuyển về Bắc Kinh cho em rồi.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Vi Thanh mở WeChat.
Thanh Thanh: Anh Kính Nhất, xe RV anh cho người chuyển qua cho chị em rồi à?
Anh Kính Nhất: Cô ấy nhận được rồi?
Thanh Thanh: Vâng, anh còn cho người bài trí nữa?
Anh Kính Nhất: Bài trí đơn giản thôi, cô ấy thích không?
Thanh Thanh: Thích ạ, chị ấy còn tưởng là em cho người bài trí, còn nói yêu em nữa chứ!
Anh Kính Nhất: …
…
Hôm nay Đoạn Thính Nhạc vào đoàn, đạo diễn La Gia Huy vừa lúc sắp xếp cho họ chụp ảnh định trang. Ông cố ý mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, địa điểm chụp chính là phim trường của họ. Đồng phục học sinh của Thẩm Tinh Yểu là do đoàn phim đặt may riêng, áo sơ mi trắng, váy JK caro xanh đen.
Thẩm Tinh Yểu ngồi trong phòng học, vị trí cạnh cửa sổ. Nhiếp ảnh gia đứng ngoài cửa sổ chụp vào. Ánh nắng vàng rọi lên khuôn mặt thanh tú của cô, tạo ra những mảng sáng tối vừa vặn. Nhiếp ảnh gia không khỏi cảm thán, gương mặt mộc này đúng là ước mơ của biết bao nữ minh tinh!
Không chỉ ảnh định trang của Thẩm Tinh Yểu là mặt mộc, chuyên viên trang điểm cũng không biết rằng, toàn bộ quá trình quay bộ phim này cô đều để mặt mộc. Ban đầu thiết lập là có trang điểm, nhưng vì nền da mặt mộc của cô quá đẹp, để theo đuổi hiệu quả điện ảnh, đạo diễn La Gia Huy dứt khoát để cô để mặt mộc hoàn toàn.
Còn có một bộ ảnh khác được chụp ở ngọn đồi phía sau Hoành đ**m, cây khô cỏ dại, sắc trời u ám. Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ trên người dính đầy bùn đất, cổ tay cổ chân trắng nõn mảnh khảnh hằn vết đỏ do bị dây thừng siết qua, cánh tay và trên đùi đều là vết gai đâm, tóc tai rối bù, khuôn mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là đang trong trạng thái chạy trốn.
Bộ ảnh này họ chụp hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối sầm lại mới kết thúc công việc trở về.
Nhiếp ảnh gia ôm máy ảnh xem lại những tấm ảnh vừa chụp, nhìn Thẩm Tinh Yểu trên màn hình, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc thán phục. Tuy ông không phải đạo diễn, không thể đánh giá diễn xuất của Thẩm Tinh Yểu, nhưng ông có thể khẳng định một điều, cảm giác màn ảnh của cô gái này tuyệt đỉnh!
La Gia Huy cũng cực kỳ hài lòng với hai bộ ảnh định trang này của Thẩm Tinh Yểu. Bộ ảnh trong phòng học mang đến hơi thở mối tình đầu, còn bộ ảnh này trong ánh mắt lại ẩn chứa sự sợ hãi khi chạy trốn nhưng cũng mang một loại kiên nghị khó tả.
Lúc ngồi xe của đoàn phim trở về phim trường, Thẩm Tinh Yểu đột nhiên liếc thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đó chẳng phải là Đoạn Thính Nhạc sao?!
Đoạn Thính Nhạc hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, bị bộ dạng thê thảm lúc này của cô dọa sợ, tưởng cô thật sự bị thương trong núi, vội chạy tới, “Sao thế này? Sao lại thành ra thế này? Bị thương à?”
Sự quan tâm quá mức của Đoạn Thính Nhạc đối với Thẩm Tinh Yểu bị nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy hết. Hả?? Hai người này quen nhau? Kia chính là tiểu hoa đang hot Đoạn Thính Nhạc đó?! Mỹ nhân lạnh lùng trước giờ, bây giờ lại thế này thế này thế này???
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của những người xung quanh, cô nhân viên tên Quả Quả có cảm giác như “mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh”, sướng!
Thẩm Tinh Yểu nhìn vẻ lo lắng không hề che giấu của Đoạn Thính Nhạc, cười đưa tay lau vết thương trên người, “Cậu không phải diễn viên sao? Hóa trang hiệu ứng đặc biệt mà cậu không biết à? Tớ ổn mà, không bị thương.”
Đoạn Thính Nhạc đương nhiên biết hóa trang hiệu ứng đặc biệt, chỉ là quan tâm nên bị loạn thôi. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, làm tớ sợ hết hồn.”
Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới chú ý tới trang phục của Đoạn Thính Nhạc, áo sơ mi trắng, váy JK xanh đen, giống y hệt bộ trên người cô, chỉ là sạch sẽ gọn gàng hơn. Cô ngạc nhiên nói: “Bộ đồ này của cậu…” Đột nhiên nhớ tới lời cô ấy nói hôm đó, cô nhanh chóng phản ứng lại.
“Bộ phim mới lần trước cậu nói nhận, là ‘Phê Phán’ à?” Đoạn Thính Nhạc búng tay một cái, “Thông minh.” “Vậy cậu đóng vai ai thế?” Cô tò mò.
“Chính là bạn cùng bàn của cậu đó.”
Thẩm Tinh Yểu biết nhân vật bạn cùng bàn này, cô cũng hiểu rõ, với địa vị hiện tại của Đoạn Thính Nhạc mà diễn vai này là tự hạ thấp mình. Rất nhanh, cô cũng hiểu ra lý do tại sao cô ấy lại nhận vai này, “Là vì tớ sao?”
Đoạn Thính Nhạc một tay khoác vai cô, “Dù sao bộ phim tiếp theo của tớ cũng chưa đến lúc vào đoàn, dành mấy ngày qua đây khách mời một chút, cũng không có gì.”
Vai diễn của Đoạn Thính Nhạc có thời lượng lên hình không cao, nhưng cũng phải ở lại đoàn phim khoảng năm ngày.
Hai người họ có nhiều cảnh diễn chung, vì vậy các nhân viên công tác ngày nào cũng thấy hai người dính lấy nhau, mỗi ngày cùng nhau đến đoàn phim, người kết thúc công việc trước đều phải đợi Tinh Yểu cùng về khách sạn, lại còn thường xuyên đưa nước đưa đồ ăn vặt cho cô ấy. Đoạn Thính Nhạc chính là tiểu hoa hạng A đó! Trước giờ có ân cần với ai như vậy bao giờ đâu? Mối quan hệ này vừa nhìn đã biết không hề đơn giản! Rốt cuộc Tinh Yểu có chống lưng gì? Bí ẩn chưa có lời giải này lại lần nữa nổi lên.
…
Buổi tối trở lại khách sạn, Đoạn Thính Nhạc đang ngồi trên sofa trong phòng Thẩm Tinh Yểu, trên bàn trà đặt chiếc iPad đang chiếu một bộ phim cổ trang. Cô ấy vừa không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình vừa thúc giục Thẩm Tinh Yểu trong phòng tắm.
“Yểu Yểu, cậu tắm xong chưa?”
Giọng cô ấy quá vang, cửa phòng tắm lại không đóng kín, Thẩm Tinh Yểu nghe thấy tiếng cô ấy nên đáp lại: “Chưa xong.”
“Vậy cậu nhanh lên! Sắp bắt đầu rồi!!” Thẩm Tinh Yểu đành phải tăng tốc độ.
Cô vừa mới bước ra, lại nghe thấy tiếng hét chói tai “A a a a a a” của Đoạn Thính Nhạc.
“Ra rồi ra rồi!”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Cô ấy có quên mình vẫn là một nữ minh tinh không vậy?!
“Cậu mau lại đây! Nhanh lên! Nhan sắc tuyệt mỹ này tớ không cho phép cậu bỏ lỡ!”
Thẩm Tinh Yểu bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhanh chân bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Trên iPad đang chiếu đúng là bộ phim mới vừa lên sóng hôm nay của em trai ruột cô – Thẩm Vi Thanh, và lúc này cũng vừa đúng lúc cậu ấy xuất hiện lần đầu. Thiếu niên trong TV có khuôn mặt kinh diễm, ánh mắt ôn hòa mà thanh lãnh không chút gượng gạo, đôi mắt phượng xinh đẹp tựa như chứa cả bầu trời sao, một thân áo đen gấm vóc, đai lưng cùng màu siết chặt vòng eo thon thả, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp như tùng như bách.
Thẩm Tinh Yểu phải thừa nhận, Thanh Thanh đúng là người đẹp nhất trong ba anh em họ.
Đoạn Thính Nhạc siết chặt cánh tay Thẩm Tinh Yểu, lắc lắc, “Vãi chưởng! Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy! Tớ không chịu nổi tớ không chịu nổi!!” Đoạn Thính Nhạc là fan của Thẩm Vi Thanh, hơn nữa còn là fan chị gái cực kỳ chân tình thật cảm. Thời đi học đã đặc biệt thích đút đồ ăn vặt cho cậu, mười câu nói thì chín câu không rời Thẩm Vi Thanh, đến nỗi Thẩm Tinh Yểu từng nghi ngờ Đoạn Thính Nhạc có thích em trai mình không. Đoạn Thính Nhạc cũng chỉ hơn em trai tí thôi, nếu cô ấy thật sự thích, cô cũng có thể chấp nhận cô ấy làm em dâu mình.
Sau này cô cố tình hay vô tình nhắc đến chuyện này với Đoạn Thính Nhạc, đợi Đoạn Thính Nhạc hiểu ra ý của cô thì một ngụm nước khoáng suýt nữa sặc c·hết, giơ ngón tay thề, cô đối với Thẩm Vi Thanh thật sự chỉ là fan chị gái! Có trời đất chứng giám! Mỹ nhân như Thanh Thanh!cô ấy có thể xứng đôi sao? không xứng!
Thẩm Tinh Yểu giật giật cánh tay, “Ừ ừ ừ, nhan sắc thần tiên, nhan sắc thần tiên, nhưng cậu có thể buông tớ ra trước được không?”
Đoạn Thính Nhạc mới muộn màng buông cô ra, sau đó vẫn k·ích đ·ộng ôm lấy chiếc gối ôm bên cạnh mà vò vò, “Sao lại có người đẹp như vậy chứ, huhuhu, nhóc con nhà tớ đẹp trai quá đi mất!”
Thẩm Tinh Yểu liếc cô ấy một cái, “Nếu để Thanh Thanh biết cậu gọi nó là nhóc con, chắc nó sẽ block cậu đấy.”
“Tớ chỉ gọi trộm thôi, tuyệt đối không để cậu ấy biết.”
Nói đến đây, Đoạn Thính Nhạc ngưỡng mộ nhất chính là gen nhà họ Thẩm/Tô. Cô chưa từng thấy gen nào mạnh mẽ như vậy, ba đứa con nhà chú Thẩm dì Thẩm đều đẹp như nhau, mà đẹp thì thôi đi, lại còn thông minh hơn nhau nữa.
Anh cả Tô tiếp quản Tập đoàn Tô Thị năm hai mươi tuổi, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh. Lại nói đến Yểu Yểu và Thanh Thanh, mười lăm tuổi đã cùng thi đại học với học sinh lớp 12 chuẩn bị thi như cô, một người nhận được thư báo nhập học của học viện thiết kế thời trang quốc tế ESMOD Pháp, một người được cả ba trường danh tiếng Thượng Hí, Trung Hí, Bắc Ảnh đồng thời trúng tuyển.
Thẩm Vi Thanh là ngôi sao nhí lớn lên dưới sự dõi theo của người dân cả nước, mười bốn tuổi đã giành được cúp Ảnh đế, trở thành Ảnh đế trẻ tuổi nhất giới giải trí, sở hữu hàng chục triệu fan. Mới hai mươi tuổi đã là đỉnh cao không thể vượt qua của thế hệ này trong giới giải trí, hội tụ cả lưu lượng và thực lực, tạo ra một thời đại thuộc về Thẩm Vi Thanh.
“Thanh Thanh đúng là tập hợp đủ mọi ưu điểm của chú dì, đẹp đến mức làm tớ nghẹt thở. Nói xem khi nào Thanh Thanh nhà chúng ta về vậy?”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Cô bạn cô thật sự còn ra dáng chị gái hơn cả mình!
“Chắc là cuối tháng này.”
“Tốt quá rồi, chị gái nhớ cậu ấy lắm đó.”
Thẩm Tinh Yểu tỏ vẻ, fan chị gái này thật sự đáng sợ quá đi!