Đoạn Thính Nhạc đặt trái cây, kêu trợ lý Quả Quả mang mấy hộp qua cho đạo diễn và nhà sản xuất. Quả Quả nuốt miếng trái cây trong miệng, nhận lấy hộp đồ ăn rồi chạy về phía phòng nghỉ của đạo diễn. Sắp đến cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, cô dừng bước, vài giây sau mới giơ tay gõ cửa.
“Chào đạo diễn, chào nhà sản xuất ạ. Chị Thính Nhạc đặt trái cây, bảo em mang qua cho mọi người.”
Nhà sản xuất nhận lấy, “Khách sáo quá rồi, vậy phiền em về nói lời cảm ơn với Thính Nhạc nhé.”
Quả Quả vội vàng xua tay, “Không cần khách sáo đâu ạ.”
Ra khỏi phòng nghỉ của đạo diễn, Quả Quả chạy như bay về phòng nghỉ của họ.
“Sao chạy gấp vậy?” Đoạn Thính Nhạc đưa bình nước khoáng cho cô bé.
Quả Quả nhận lấy nước, vặn nắp, uống ừng ực mấy ngụm, sau đó mới thần bí mở miệng, “Chị Thính Nhạc, chị Tiểu Yểu, hai chị biết em vừa nghe được gì không?”
Hai người liếc nhìn cô bé, “Nghe được gì?”
“Em nghe được đạo diễn họ đang bàn bạc thêm cảnh hôn cho chị Tiểu Yểu đó!”
“Cảnh hôn?” Mấy người trong phòng nghỉ đồng thanh nói.
Đoạn Thính Nhạc đứng bật dậy, “Không được, tớ phải đi hỏi đạo diễn.”
Thẩm Tinh Yểu vội đưa tay giữ cô ấy lại, “Đừng đừng, đạo diễn còn chưa nói chuyện này với tớ mà. Cậu mà đi tìm đạo diễn bây giờ, chẳng phải đạo diễn sẽ biết Quả Quả nghe lén họ nói chuyện sao?”
Quả Quả: “???”
Cô bé yếu ớt giải thích: “… Em không có.” Cô thề, cô thật sự không cố ý nghe lén, cô chỉ đi đưa trái cây thôi, vừa đến cửa thì nghe được mấy lời đó, ai ngờ lại trùng hợp đến thế, cô lại cố tình nghe đúng ngay nội dung trọng tâm của họ.
Đoạn Thính Nhạc nghĩ lại, hình như cũng đúng, thế là lại ngồi xuống.
“Nhưng mà bộ phim này của chúng ta đâu phải phim tình cảm, sao lại thêm cảnh hôn chứ? Huống hồ thêm thì cậu hôn ai?”
Thẩm Tinh Yểu cũng không biết. Trong đoàn phim nam diễn viên không ít, nhưng người có thể diễn chung với cô, thậm chí còn có thể phát sinh ra cảnh hôn thì dường như ít đến đáng thương. Hai người lướt qua các nhân vật nam trong kịch bản từ đầu đến cuối, cuối cùng phát hiện đúng là có một người như vậy: con trai của vai phản diện, Hạ Tiêu? Trời! K.ích th.ích vậy sao?
Trong 《Phê Phán》, Hạ Tiêu, con trai của vai phản diện, học cùng trường với Đoạn Dệt nhưng hơn cô mấy khóa, đất diễn thực ra không
nhiều, phải đến cuối phim mới xuất hiện. Người đóng vai Hạ Tiêu là Giản Ly, một tiểu sinh trong giới không quá nổi tiếng nhưng diễn xuất tốt và ngoại hình cũng ổn. Cậu ta chụp ảnh định trang xong rời đoàn, hôm nay mới vừa trở lại. Sáng nay họ còn chạm mặt chào hỏi qua loa.
“Thôi, tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ đạo diễn chỉ nói vậy thôi. Kiểu thảo luận tạm thời này trong đoàn phim rất thường thấy, cũng không phải cứ thảo luận là nhất định sẽ thêm vào đâu.” Đoạn Thính Nhạc không nói cho Thẩm Tinh Yểu biết, khi nghe tin biên kịch muốn thêm cảnh hôn cho Yểu Yểu, phản ứng đầu tiên trong đầu cô lại là: chuyện này mà để Ngụy Kính Nhất biết thì xong đời.
…
Weibo chính thức của 《Phê Phán》 cuối cùng cũng hoạt động, lần lượt tag Weibo của các diễn viên chính. Fan hâm mộ nghe tin kéo đến tìm
thấy anh nhà chị nhà mình, để lại một loạt bình luận tâng bốc dưới bài đăng. Khen xong, họ mới chú ý đến diễn viên đóng vai Đoạn Dệt cũng đã được công bố, còn có cả ảnh tạo hình. Cô gái trong ảnh mặc bộ đồng phục học sinh xinh đẹp, ngồi trong phòng học, ánh nắng chiếu lên mặt, vừa thanh thuần lại vừa cao cấp!
Vãi chưởng! Đây là tiên nữ nơi nào tới vậy! Trước đây hình như chưa từng thấy trong giới giải trí! Sau khi trầm trồ trước nhan sắc, họ mới chú ý đến Weibo diễn viên được tag: Tinh Yểu?
Tên này quen quen? Hình như đã nghe ở đâu rồi? Cẩn thận nhớ lại, chẳng phải là nghe qua thật sao! Nghệ sĩ mới mà Hạo Nguyệt vừa ký hợp đồng cách đây không lâu, Weibo chính thức đã đăng bài giới thiệu khi cô ấy chưa hề có danh tiếng hay nhân khí gì, thậm chí còn lên cả hot search. Người mới Tinh Yểu chỉ vừa chuyển tiếp bài đăng chào mừng của Hạo Nguyệt với dòng chữ “Chào mọi người, tôi là Tinh Yểu” mà đã thu hút hơn mười mấy vạn fan!
Đậu má! Đây chính là dung nhan thật sự của Tinh Yểu sao! Cô gái này đẹp quá đẹp đi!!
Tin tức Tinh Yểu đóng vai Đoạn Dệt trong 《Phê Phán》 nhanh chóng
lan truyền ra ngoài, bất kể là người có quan tâm Tinh Yểu hay không đều
đổ xô đến xem.
—— Trời!!! Đây là tiên nữ phải không!
—— Tinh Yểu lại xinh đẹp như vậy!
—— Đậu! Tôi chính thức tuyên bố! Tinh Yểu sau này chính là idol của tôi!
—— Đẹp khóc luôn! Tôi đột nhiên biết tại sao Hạo Nguyệt lại đặc cách đăng Weibo cho cô ấy rồi!
—— Cô ấy thật sự quá đẹp! Khí chất tuyệt vời!! Tại sao lại có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy chứ!
—— Không biết tại sao, tôi cứ thấy cô ấy trông hơi quen mắt!
—— Lầu trên xin hãy nhớ kỹ một câu, mỹ nhân luôn giống nhau! Đều xinh đẹp!
—— Ha ha ha ha ha ha ha ha tôi thế mà không thể phản bác lại được!
Thế là Thẩm Tinh Yểu trực tiếp nổi tiếng chỉ nhờ vào nhan sắc. Lượng fan Weibo vốn chỉ có hơn ba mươi vạn tăng vùn vụt, trong vòng vài tiếng ngắn ngủi đã tăng gần trăm vạn. Đường Đức nhanh chóng biết chuyện này. Phùng Đào, người duy nhất trong công ty ngoài anh ta biết ơn Tinh Yểu, tự nhiên bị kéo lại nói chuyện rôm rả. Phùng Đào là quản lý của Thẩm Tinh Yểu, thấy vậy đương nhiên là vui mừng. Chỉ dựa vào một tấm ảnh tạo hình đã tăng cả trăm vạn fan, giới giải trí quả nhiên vẫn là thời đại của nhan sắc mà!
Tuy nhiên, có người trầm trồ thì cũng có những ý kiến trái chiều.
Đạo diễn La Gia Huy có địa vị rất cao trong giới đạo diễn, phim của ông không biết đã lăng xê bao nhiêu idol nổi tiếng, vì vậy bất kể là fan nam hay fan nữ hay cư dân mạng qua đường đều không xa lạ với cái tên La Gia Huy. Có thể nói không ngoa, ba chữ La Gia Huy đã là bảo chứng
phòng vé, mà tác phẩm mới 《Phê Phán》 của ông từ lúc chuẩn bị đến
nay đều tự có độ hot và lưu lượng.
Đặc biệt là nhân vật Đoạn Dệt này, càng khiến các tiểu hoa trong giới tranh giành sứt đầu mẻ trán. Hôm nay đồn người này diễn Đoạn Dệt, ngày mai đồn người kia diễn, tóm lại có tiếng tăm hay không có tiếng tăm đều phải mua bài lăng xê một phen. Mà không ai ngờ rằng, vai diễn Đoạn Dệt này lại rơi vào tay một người mới như Tinh Yểu. Một người mới làm sao có thể vào được đoàn phim của đạo diễn La, thế là một số ý kiến liền có chút khó nghe.
Mà cùng lúc đó, Weibo chính thức của 《Phê Phán》 lại đăng một bài viết mới, vẫn tag một diễn viên. Mọi người vừa nhìn, tag ai đây? Vãi chưởng! Đoạn Thính Nhạc? Tiểu hoa đang hot Đoạn Thính Nhạc? Diễn
viên khách mời đặc biệt? Cái quái gì vậy? Đoạn Thính Nhạc diễn vai nào?!!
Fan của Đoạn Thính Nhạc cũng nhanh chóng tràn vào. Chị gái nhà họ lại diễn trong 《Phê Phán》 ư? Không phải vai Đoạn Dệt, mà là một vai nữ sinh trung học khác? Người đã xem kịch bản đều biết, nhân vật này có
thể nói chỉ là một vai bia đỡ đạn nhỏ mà thôi, chị gái nhà họ lại đi diễn vai này?
Thế là bài Weibo này vừa đăng lên, nhanh chóng phân tán bớt một phần hỏa lực nhắm vào Thẩm Tinh Yểu. Nhưng đồng thời, những kẻ miệng thối vẫn không biết ngậm miệng.
Có lẽ là do nhan sắc là chính nghĩa, rõ ràng những người đó chỉ vì một tấm ảnh tạo hình mà trở thành fan của Thẩm Tinh Yểu, lúc này lại giống như đã là fan lâu năm của cô, dốc toàn lực phản pháo lại những antifan miệng thối kia. Mọi người có thể nói là lần đầu làm fan của Thẩm Tinh Yểu, nhưng lại không phải lần đầu hoạt động trong giới fan, thế là sau một đợt công kích hỏa lực nữa, đã chửi cho đám antifan kia từng đứa một không dám ló mặt. Có lẽ vì lần đầu hợp tác đại thắng, các fan mới lại càng thêm yêu thích Thẩm Tinh Yểu một tầng nữa, dù sao đó cũng là người con gái được họ bảo vệ mà! Kiêu ngạo!
Thế là có một nhóm fan nhanh chóng đứng lên, bắt đầu lập group chat, follow lẫn nhau, lại còn lên kế hoạch cổ vũ cho Thẩm Tinh Yểu. Hiện tại họ cũng không biết quản lý của Thẩm Tinh Yểu là ai, thế là thay phiên nhau nhắn tin cho Weibo chính thức của Hạo Nguyệt, hỏi thăm về một số công việc cổ vũ cho Thẩm Tinh Yểu. Người quản lý Weibo chính thức của Hạo Nguyệt đương nhiên biết rõ công ty hiện tại coi trọng Tinh Yểu đến mức nào, thế là nhanh chóng phản ánh chuyện này lên cấp trên.
Đường Đức và Phùng Đào cũng nhanh chóng biết chuyện này. Thế là Phùng Đào canh đúng lúc Thẩm Tinh Yểu kết thúc công việc, gọi điện thoại cho cô.
“Tên fan? Màu sắc cổ vũ sao ạ?”
“Đúng vậy, trước đây không ngờ fan của em lại tăng nhanh như vậy, cho nên lúc đó cũng không nói với em chuyện này. Bây giờ em có thể suy nghĩ về tên fan và màu sắc cổ vũ của mình rồi đó.”
“Màu sắc cổ vũ thì màu xanh lá cây đi.” Đó là màu cô thích nhất.
“Còn tên fan thì…” Cô suy nghĩ một chút, rất nhanh cũng cho ông đáp án.
“Gọi là Tinh Quang đi.” (Ánh Sao)
Thế là tên fan và màu sắc cổ vũ của Thẩm Tinh Yểu cũng đã được chốt hạ.
Chuyện thêm cảnh hôn ngày đó, La Gia Huy vẫn chưa tìm Thẩm Tinh Yểu. Cô nghĩ có lẽ tình tiết này sau khi đạo diễn đoàn thảo luận đã bị bỏ qua, thế là cũng không để trong lòng nữa. Mãi cho đến trưa hôm nay, giáo viên phụ trách gọi Thẩm Tinh Yểu đến phòng nghỉ của đạo diễn một chuyến.
Đoạn Thính Nhạc: “Đạo diễn tìm cậu làm gì vậy?” Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, cô cũng không biết.
Thẩm Tinh Yểu gõ cửa đi vào, thì phát hiện ngoài La Gia Huy ra, phó đạo diễn, biên kịch đều ở đó, hơn nữa còn có một người đàn ông, đó chính là Giản Ly đóng vai Hạ Tiêu. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tinh Yểu lúc đó là, có lẽ tình tiết cảnh hôn thật sự được thêm vào rồi.
Quả nhiên, sau khi cô ngồi xuống, La Gia Huy nói với cô chuyện này. Bởi vì tuyến tình cảm này, họ đã thương lượng rất nhiều lần, cuối cùng
mới quyết định thêm vào. Giờ tìm hai người đương sự đến, hỏi thử ý kiến của họ.
Thẩm Tinh Yểu và Giản Ly nhìn nhau một cái, cả hai không nói gì.
Họ cũng biết rõ cảnh tình cảm này thêm vào có chút đột ngột. Thấy vậy, đạo diễn liền nói: “Chúng tôi cũng chỉ nói với hai người như vậy thôi, có thể suy nghĩ trước một chút.”
Thế là bảo họ về trước.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Thẩm Tinh Yểu chú ý thấy ánh mắt Giản Ly rất nhiều lần dừng trên người cô, dường như có chút ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng lại cố tình không hỏi ra lời. Thế là cô chủ động mở miệng nói: “À thì, không phải vì nguyên nhân của cậu đâu.”
Nói ra thì, Giản Ly đã vào đoàn mấy ngày rồi, nhưng hiện tại họ cũng chưa có cảnh diễn chung, cho nên giao lưu cũng không nhiều, chỉ là chạm mặt sẽ gật đầu chào hỏi thôi. Nghe Thẩm Tinh Yểu nói vậy, cậu ta cười cười, “Tôi còn tưởng cô ghét tôi chứ.”
Thẩm Tinh Yểu lập tức lắc đầu, “Tôi không có, cậu đừng hiểu lầm.” Cô không đặc biệt ghét ai cả, ồ, trừ Ngụy Kính Nhất ra.
“Đây là nguyên nhân của bản thân tôi, không liên quan đến bất kỳ ai cả.”
Giản Ly ít nhiều cũng có thể hiểu được cảm nhận của cô. Cô là người mới vừa vào giới giải trí, tuổi cũng không lớn, từ cuộc sống của một người bình thường chuyển sang giới giải trí, dường như vẫn có chút chưa thể thích ứng được với cuộc sống trong giới.
Thẩm Tinh Yểu trở về xong, Đoạn Thính Nhạc liền lập tức hỏi: “Đạo diễn tìm cậu làm gì vậy? Chẳng lẽ là chuyện thêm cảnh hôn đó sao?”
Mấy người bên cạnh cũng đều vểnh tai lên nghe. Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu.
“Vãi chưởng, vậy hai người trả lời thế nào?” Thẩm Tinh Yểu đưa ra hai chữ, “Im lặng.” “Hả?”
“Sau đó đạo diễn bảo chúng tớ về suy nghĩ thêm.” “Vãi chưởng.”
Quả Quả lập tức nhíu mày nói: “Chị Thính Nhạc, chú ý chú ý.” Đoạn Thính Nhạc đưa tay che miệng lại.
…
Buổi tối kết thúc công việc xong, Thẩm Tinh Yểu không thấy Đoạn Thính Nhạc, cũng không nhìn thấy trợ lý và vệ sĩ của cô ấy, có chút kỳ lạ. Không phải ngày nào kết thúc công việc bọn họ cũng sẽ đợi cô sao? Hôm nay sao lại không thấy người đâu? Thế là cô lấy điện thoại ra gọi.
“Alo? Tớ xong việc rồi, cậu xong việc chưa?”
“Hôm nay tớ có chút việc gấp nên về trước rồi, xin lỗi nha, không nói trước cho cậu biết.”
Thẩm Tinh Yểu nói: “Vậy được rồi, sáng mai tớ qua phòng cậu ăn cơm.” “Ừ.”
Cúp điện thoại xong, Thẩm Tinh Yểu mới đi thay đồ của mình. Thay đồ xong đi ra, chiếc điện thoại đặt ở chỗ Lưu Dữu bỗng nhiên rung lên. Lưu Dữu lấy điện thoại ra, liếc nhìn một cái rồi đưa cho Thẩm Tinh Yểu. Hai giây sau, mắt cô trợn lớn, tầm mắt không tự chủ được mà lại lần nữa dừng lại trên màn hình hiển thị người gọi đến của Thẩm Tinh Yểu.
Cẩu Ngụy… Ngụy? (chó Ngụy?)
Đây chẳng lẽ là Ngụy kia mà cô biết sao?
Thẩm Tinh Yểu không chú ý đến sự khác thường của Lưu Dữu, mà nhận lấy điện thoại từ tay cô. Sau khi điện thoại được nhận đi, Lưu Dữu mới phát hiện, lưng cô đã đổ một lớp mồ hôi lạnh, bàn tay đặt hai bên người cũng run nhè nhẹ.
Mà Thẩm Tinh Yểu nhận điện thoại xong cũng nhìn thấy tên người gọi đến, trong lòng dấy lên một trận chột dạ. Từ lúc cô vào đoàn phim đến giờ, ngoài ngày đầu tiên anh gọi điện thoại cho cô ra, họ không hề liên lạc lại nữa. Mà bây giờ nhìn thấy cuộc gọi của anh, phản ứng đầu tiên của cô lại là: Ngụy Kính Nhất chẳng lẽ muốn cô trả tiền? Chuyện kiểu này anh không phải là làm không được!
Đường Hân không hiểu chuyện gì, liền hỏi: “Không nghe máy à?”
Thẩm Tinh Yểu dám nghe sao? Đương nhiên là không dám! Thế là cô lặng lẽ nhấn tắt tiếng điện thoại, nhét vào túi, “Không nghe, người linh tinh thôi.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Lưu Dữu bỗng nhiên ho sặc sụa, đồ linh tinh…
Cô ho như vậy, Thẩm Tinh Yểu và Đường Hân đều nhìn về phía cô, “Sao vậy? Cổ họng không khỏe à?”
Lưu Dữu lại “khụ khụ” hai tiếng, “Chắc là hôm nay uống hơi ít nước.” “Vậy ngày mai phải uống nhiều nước vào.”
“Vâng.”
“Thu dọn xong rồi, chúng ta về khách sạn thôi.” Thẩm Tinh Yểu nói. “Ừ, đi thôi.”
Ba người cùng nhau ra khỏi phòng thay đồ.
Anh Lý ngồi ở ghế lái chờ sẵn, nhìn thấy ba người họ ra xong xuống xe mở cửa cho họ.
Xe bảo mẫu rời khỏi đoàn phim.
Thẩm Tinh Yểu lười nhác nằm trên sofa, có chút mơ màng buồn ngủ. Mà chiếc điện thoại của Lưu Dữu ngồi đối diện cô khẽ rung lên. Cô cúi đầu liếc nhìn, là một tin nhắn. Bàn tay cầm điện thoại không khỏi hơi siết chặt lại.
Bỗng nhiên xe phanh gấp một cái, người Thẩm Tinh Yểu lao về phía trước, may mà Lưu Dữu nhanh tay đỡ lấy cô. Mà Đường Hân thì kéo rèm che ra, hỏi: “Anh Lý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Lý đáp lại: “Có xe chặn đầu chúng ta.”
Lưu Dữu đỡ Thẩm Tinh Yểu ngồi lại ngay ngắn, “Em cứ ở trong xe, chị xuống xem sao.”
Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu.
Lưu Dữu xuống xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước xe bảo mẫu của họ có một chiếc xe dừng lại. Vừa lúc anh Lý cũng xuống xe, trong lòng ít nhiều vững tâm hơn. Thế là cô đi tới, nhẹ gõ vào cửa kính chiếc xe kia. Sau khi cửa kính hạ xuống, cô nói: “Xin hỏi anh lái xe kiểu gì vậy…”
Lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại khi nhìn thấy người trong xe.
…
Thẩm Tinh Yểu nhìn chiếc xe bảo mẫu của mình lái đi mất, quay đầu lại trừng mắt người đàn ông đang hơi dựa vào đầu chiếc xe chặn đường kia.
“Ngụy Kính Nhất! Anh có bị bệnh không hả!” Ngụy Kính Nhất tùy ý để cô mắng xong: “Lên xe.”
Thẩm Tinh Yểu tức muốn c·hết. Đó là trợ lý của cô, chuyên viên trang điểm của cô, vệ sĩ của cô, xe bảo mẫu của cô! Kết quả chỉ vì người đàn ông trước mắt này mà họ cứ thế bỏ rơi cô hết! Đây là chuyện con người có thể làm được sao!
“Không lên!”
“Không lên xe em không sợ bị chụp được à?”
Nếu là trước đây Thẩm Tinh Yểu chắc chắn chẳng sợ gì cả, chụp thì chụp! Nhưng bây giờ cô vẫn có điều e ngại. Coi như bản thân cô không để tâm, nhưng họ hiện tại vẫn đang ở khu vực Hoành đ**m, nơi này có rất nhiều trạm tỷ và paparazzi. Nếu thật sự bị chụp được, đối với đoàn
phim 《Phê Phán》 cũng sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt. Ngụy Kính
Nhất chính là nắm bắt được điểm này mới dám không kiêng dè gì như
vậy!
Ngụy Kính Nhất đã đưa tay mở cửa xe giúp cô. Thẩm Tinh Yểu dù không tình nguyện nữa cũng phải lên xe!
Lên xe xong, cô kéo dây an toàn ra thật dài, sau đó “cạch” một tiếng nhấn mạnh vào, giống như đang hả giận.
Ngụy Kính Nhất lên xe xong cũng không vội rời đi.
Thẩm Tinh Yểu cực kỳ không chịu nổi bầu không khí như vậy, “Rốt cuộc có về khách sạn không?”
“Về.” Lại nói: “Nhưng trước khi về trả lời tôi mấy câu hỏi trước đã.” Thẩm Tinh Yểu khoanh tay trước ngực, “Nhàm chán.”
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Thẩm Tinh Yểu chột dạ chớp mắt, “Không nhìn thấy.” Ngụy Kính Nhất khẽ nhếch môi, “Phải không?”
“Đúng vậy! Anh tin hay không tùy thích!” Càng chột dạ lại càng hùng hồn lý lẽ. Cùng lúc đó, cô lại cảm thấy câu nói cuối cùng của mình đặc biệt giống câu cửa miệng của tra nam.
“Em muốn đóng cảnh hôn à?” Câu hỏi này được hỏi ra cực kỳ tự nhiên và đột ngột.
Thẩm Tinh Yểu lập tức quay đầu nhìn về phía Ngụy Kính Nhất, “Sao anh lại biết?”
Ngụy Kính Nhất nhướng mày, không nói gì.
Cơn tức của Thẩm Tinh Yểu nháy mắt lại bùng lên. Cô cảm thấy chỉ cần ở chung một không gian với Ngụy Kính Nhất, cô rất dễ nổi nóng, một giây là có thể nổ tung. “Ngụy Kính Nhất, anh giám sát tôi à? Anh làm vậy có ý nghĩa gì không?” Thẩm Tinh Yểu hoàn toàn không muốn ở chung một không gian với anh nữa, cô bây giờ cần phải tự mình bình tĩnh lại, nếu không cô thật sự sẽ đánh người!
Thế là cô lập tức đưa tay tháo dây an toàn ra. Nhưng còn chưa kịp nhấn xuống, bỗng nhiên bả vai đã bị một đôi bàn tay ấm áp phủ lên, sau đó bị ép mạnh dựa vào lưng ghế phụ. Trong nháy mắt, hơi thở xâm lược mãnh liệt hòa cùng mùi gỗ mun che trời lấp đất ập về phía cô. Ngước mắt lên, cô chạm phải ánh mắt cực kỳ sâu thẳm u ám của anh. Trong đáy mắt sâu thẳm u ám đó, cô nhìn thấy một đốm lửa đang cháy.
Thẩm Tinh Yểu thoáng chốc hoảng hốt, một sợi dây trong đầu bỗng nhiên căng chặt, tim nháy mắt đập thình thịch, như muốn phá tan cổ họng vọt ra ngoài, hô hấp cũng trở nên khó khăn, bàn tay buông thõng hai bên người đặt trên đệm ghế phụ nháy mắt rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Anh… anh định làm…”
Lời còn chưa nói xong đã bị người đàn ông cắt ngang, giọng anh vừa trầm lại vừa gợi tình, k·ích th·ích đầu óc cô ong ong vang lên.
“Trẻ con đúng là trẻ con, không phải nói thích anh trai nhất sao?”