Thẩm Tinh Yểu nháy mắt trừng lớn đôi mắt, “Ngụy Kính… Ưm!”
Tiếng gọi chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo quen thuộc của người kia chặn lại. Thẩm Tinh Yểu thoáng chốc nín thở, đồng tử mở to, đối diện với cặp mắt cực kỳ đen nhánh của anh. Đôi mắt anh phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo, khiến tim cô “thịch” một tiếng chìm xuống. Cô cũng nhận ra ý đồ muốn phá vỡ phòng tuyến răng môi của anh, theo bản năng muốn giãy giụa. Vừa mới có động tác, môi dưới bỗng nhiên đau nhói.
Bị cắn? Anh lại dám cắn cô? anh là chó à!
Giữa lúc cô theo bản năng khẽ kêu lên vì đau, một chiếc lưỡi không thuộc về cô đã tiến vào, nóng bỏng, rực cháy, cực kỳ linh hoạt mà tùy ý xâm lược, không chừa lối thoát.
Người trên giường đột ngột mở mắt, nhìn quanh một vòng, phát hiện cô đang nằm trong phòng ngủ khách sạn của cô. Khi tất cả những cảnh tượng trong giấc mơ nồng nhiệt đêm qua tràn vào ký ức, Thẩm Tinh Yểu bật người ngồi dậy khỏi giường. Tối qua cô mơ thấy cái gì?! Cô lại mơ thấy… mơ thấy… Cô điên rồi sao?! Tại sao cô lại có giấc mơ như vậy?
“A!” Cô hét lên một tiếng, bực bội duỗi chân đạp mạnh vào chăn.
Lưu Dữu vừa đặt bữa sáng lên bàn nhỏ bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai từ trong phòng ngủ vọng ra, dọa cô ấy suýt nữa làm đổ bữa sáng trên tay. Cô ấy vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ, đưa tay đập cửa, “Tiểu Yểu? Tiểu Yểu em sao vậy?”
Sau khi phát điên xong, Thẩm Tinh Yểu mới ý thức được, giờ này chắc chị Dữu đang ở bên ngoài đợi cô ra ăn sáng. Nghĩ đến tiếng hét vừa rồi của cô chắc đã dọa chị ấy sợ, thế là cô ho nhẹ một tiếng, nói: “Em không sao, chỉ là… gặp ác mộng thôi.”
Đúng vậy, cô lại mơ thấy Ngụy Kính Nhất hôn mình, đây không phải ác mộng thì là gì?
Lưu Dữu nghe thấy cô đáp lại lúc này mới yên tâm, “Ác mộng là giả thôi, đừng sợ.”
“Vâng, em đi rửa mặt ngay đây, rồi ra liền.” “Ừ.”
Thẩm Tinh Yểu rửa mặt xong mới đi ra ngoài, chào hỏi Lưu Dữu. Lưu Dữu thuận miệng hỏi một câu, “Gặp ác mộng gì thế?”
Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, “Ồ, chỉ là mơ thấy bị chó cắn thôi.”
“Chó?” Động tác của Lưu Dữu dừng lại. Tại sao cô vừa nhắc đến chó, trong đầu cô ấy lại tự động liên tưởng đến gương mặt lạnh lùng vô cảm kia chứ? Giây tiếp theo, chân cô ấy mềm nhũn. xong rồi,xong rồi, bây giờ cô ấy lại bắt đầu liên tưởng rồi, chuyện này mà để Ngụy tổng biết, chắc chắn cô ấy phải cuốn gói cút đi!
Thẩm Tinh Yểu kỳ quái nhìn bữa sáng Lưu Dữu bày ra. Anh Lý chưa bao giờ vào phòng cô, cho nên cô cùng chị Dữu và Đường Hân, ba người thường xuyên ăn sáng cùng nhau, vì vậy mua ba phần. Nhưng bữa sáng hôm nay lại chỉ có hai phần, hơn nữa cô còn chú ý thấy phần tào phớ không cay kia, cả ba người họ đều ăn cay mà…
“Chị Dữu?”
Lưu Dữu còn chưa kịp nói gì, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, sau đó một bóng người cao thẳng xuất hiện trong tầm mắt cô. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng đứng dậy, “Sao anh ở đây? Ai cho anh vào? Anh vào đây làm gì?”
Ngụy Kính Nhất đưa tay mở tủ giày ở khu vực cửa ra vào, lấy ra đôi dép lê dùng một lần thay vào, sau đó đi về phía cô.
Tầm mắt Thẩm Tinh Yểu không tự chủ được mà liếc về phía môi anh. Khuôn môi của Ngụy Kính Nhất cực kỳ đẹp, đầy đặn, màu môi tự nhiên mà không khô ráp, là đôi môi cực kỳ thích hợp để hôn. Nghĩ đến đây đồng thời cũng nghĩ đến giấc mơ hoang đường đêm qua, không biết môi Ngụy Kính Nhất có m.ềm m.ại như trong mơ của cô không…
Đang lúc cô như người trên mây, bỗng nhiên chú ý thấy Lưu Dữu đang đi ra ngoài. Cô thoáng chốc hoàn hồn, “Chị Dữu, chị đi đâu vậy?”
Bước chân Lưu Dữu nháy mắt dừng lại, “… Tiểu Hân còn đang ở phòng đợi chị ăn sáng.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” (Rõ ràng là nói dối).
Ngụy Kính Nhất liếc nhìn Lưu Dữu một cái, Lưu Dữu lập tức nhấc chân đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Lưu Dữu: “…” Cô lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu. “Chị là trợ lý của em, chị chỉ có thể nghe lời em thôi chứ.”
Lưu Dữu nhìn Thẩm Tinh Yểu, trong mắt lại mang theo ý vị cầu xin. Thẩm Tinh Yểu: “???”
Cô liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, anh chỉ đứng thẳng người ở đó, thậm chí khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
“Thôi được rồi, chị ra ngoài đi.” Nói xong, cô lại bổ sung một câu, “Là em bảo chị ra ngoài chị mới được ra ngoài đó.”
Lưu Dữu bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, mặc kệ cô nói gì, cô đều gật đầu, “Chị hiểu rồi.” Nói xong, nhanh như chớp thay giày ở cửa rồi ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại giúp.
…
Thẩm Tinh Yểu xoay người thì thấy Ngụy Kính Nhất không biết từ lúc nào đã ngồi xuống, áo sơ mi trắng quần tây đen. Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ trong suốt chiếu vào, phủ lên khuôn mặt lạnh lùng của anh một lớp vàng mỏng, không hiểu sao lại tăng thêm vài phần ôn nhu.
A! Đồ mặt người dạ thú!
Ngụy Kính Nhất ngước mắt nhìn cô một cái, “Nhìn cái gì, còn không qua đây?”
Thẩm Tinh Yểu đá nhẹ tấm thảm m.ềm m.ại, “Cần anh nói à, tôi vốn dĩ định qua mà.”
Ngụy Kính Nhất mím môi, gật gật đầu.
Thẩm Tinh Yểu ngồi xuống đối diện anh, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Ngụy Kính Nhất lấy quả trứng gà bên cạnh ra bóc vỏ. Là một nhà thiết kế, cô trời sinh mang theo khả năng thưởng thức nghệ thuật, vì thế tầm mắt bất giác dừng lại trên ngón tay đang bóc vỏ trứng gà của anh, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng. Anh mà đi làm người mẫu tay, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, Thẩm Tinh Yểu nghĩ thầm.
Bỗng nhiên đôi tay xinh đẹp kia đưa về phía cô, mắt thấy lòng trắng trứng sắp rơi vào bát của cô, cô nhanh tay lẹ mắt, bưng bát lên né tránh. Thế là lòng trắng trứng đột nhiên không kịp đề phòng mà rơi xuống mặt bàn trước mặt cô, hình như còn khá đàn hồi, nảy lên vài cái.
Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn lòng trắng trứng nằm im trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, có chút chột dạ, “… Tôi có bảo anh bóc cho tôi đâu.”
Ngụy Kính Nhất nhìn cô hai giây, sau đó nhặt lòng trắng trứng lên ném vào thùng rác dưới chân họ, “Bẩn rồi, đừng ăn nữa, tôi bóc lại cho em.”
“Tôi không cần.” Thẩm Tinh Yểu từ chối, sau đó lại nhấn mạnh một câu, “Tôi bây giờ không thích ăn lòng trắng trứng nữa.”
Ngụy Kính Nhất cụp mắt xuống, hàng mi rậm che đi cảm xúc thật sự trong mắt anh lúc này.
Thẩm Tinh Yểu nuốt nước bọt, sau đó uống hết mấy ngụm cháo còn lại, đặt bát lên bàn nhỏ, “Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn đi.” Nói xong đứng dậy chui vào phòng ngủ.
Chờ cô thay đồ xong xuôi đi ra, tưởng rằng Ngụy Kính Nhất đã đi rồi, nhưng không phải, anh vẫn còn ở đó, hơn nữa còn dọn dẹp sạch sẽ chiếc bàn nhỏ họ vừa ăn sáng. Thẩm Tinh Yểu nhìn anh, hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Ngụy Kính Nhất: “Lát nữa đi.”
Thẩm Tinh Yểu “ồ” một tiếng, sau đó nhắn WeChat cho Lưu Dữu, báo cho chị ấy biết cô đã chuẩn bị xong.
“Đúng rồi.” Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên lại nói.
Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu liếc anh một cái, “Làm gì?”
Ngụy Kính Nhất không nói gì, chỉ đi về phía cô, khóe miệng lại mang theo nụ cười như không cười quen thuộc đến đáng ghét. Thẩm Tinh Yểu cảm thấy có chút bất an, theo bản năng lùi lại một bước. Không may, lúc cô ra ngoài đã thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại, lúc này vừa lùi lại lưng liền đập vào cánh cửa gỗ lành lạnh. Cô lập tức xoay người định vặn tay nắm cửa mở ra.
Còn chưa kịp vặn, bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy, bị anh dùng sức kéo mạnh về phía trước. Cô theo quán tính trực tiếp ngã vào lòng anh, eo cũng bị một đôi bàn tay to ấm áp ấn chặt lấy, không thể động đậy.
“Ngụy Kính Nhất! Anh làm gì vậy?”
Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên áp sát vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên trên đó. Thẩm Tinh Yểu nháy mắt nổi hết da gà, sau đó nghe thấy anh nói:
“Em nợ tôi lâu như vậy rồi, có phải nên trả rồi không?”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tinh Yểu chính là chuyện cô cắn xương quai xanh của anh. Hoàn hồn lại, cô lại bình tĩnh lên. Chuyện này đã qua gần một tháng rồi, dấu răng trên xương quai xanh của anh chắc cũng đã mờ đi kha khá. Cứ như cô nghĩ trước đó, cô cứ chống chế không thừa nhận, anh ta có thể làm gì được cô chứ? Thế là cô không khỏi hất cằm lên, “Cái gì cơ? Tôi nợ anh cái gì chứ?”
Ngụy Kính Nhất nghe thấy lời này của cô, bật cười, “Em nói xem?”
“Muốn tôi nói à, theo tôi thì tôi chẳng nợ anh cái gì cả.” Dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Với lại, Ngụy tổng chẳng lẽ không biết thế nào là vu khống sao?”
“Phải không?”
“Là…” Tiếng còn chưa dứt, cô nhìn thấy Ngụy Kính Nhất mở khóa điện thoại đưa đến trước mắt cô. Hình nền điện thoại của anh lại là một tấm ảnh chụp xương quai xanh – đường cằm căng chặt, cổ thon dài, yết hầu nhô lên rõ ràng, áo sơ mi trắng cởi mấy cúc áo, lộ ra xương quai xanh bên trái trắng nõn tinh xảo, mà trên đó lại có một hàng dấu răng chỉnh tề và thâm tím hồng, không hiểu sao lại toát ra vài phần vẻ đẹp tuyệt diễm của sự lăng ngược.
Ngụy Kính Nhất: “Cái này có phải gọi là nhân chứng vật chứng đầy đủ không?”
Thẩm Tinh Yểu mặc kệ ba bảy hai mốt, đẩy anh ra, chạy trước tính sau! Vừa chạy được hai bước, đã bị một đôi tay hữu lực từ bên hông cưỡng chế ôm trở lại. Một gương mặt đẹp trai lập tức áp sát về phía cô. Ngay lúc khoảng cách đến môi cô chỉ còn vài tấc, cửa phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Đường Hân, “Tiểu Yểu, tụi chị tới rồi, xong chưa em?”
Đại não không mấy tỉnh táo của Thẩm Tinh Yểu như nháy mắt bị dội một gáo nước trong, cuốn trôi đi tất cả sự hỗn loạn của cô. Cô hung hăng đạp một chân lên chân Ngụy Kính Nhất, nhân lúc anh đau điếng người liều mạng chạy về phía cửa, một tay mở tung cửa phòng rồi lao ra ngoài.
Đường Hân và Lưu Dữu ở cửa bị dọa sợ. Đường Hân nhìn thấy chân cô còn đang đi dép lê của khách sạn, vội vàng hô: “Tiểu Yểu, em chưa thay giày!”
“Giúp em lấy đại một đôi đi!” Thẩm Tinh Yểu cũng không quay đầu lại.
Đường Hân vừa định đi vào, bị Lưu Dữu ngăn lại, “Em đuổi theo em ấy trước đi, chị vào lấy cho.”
Đường Hân liếc nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu biến mất, nói một tiếng “Thôi được”, sau đó đuổi theo.
Lưu Dữu ở cửa hít sâu một hơi, đầu tiên là đưa tay gõ cửa, nghe thấy một tiếng “Vào đi” xong mới đẩy cửa đi vào, thần sắc cung kính, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút, “Ngụy tổng.”
Ánh mắt Ngụy Kính Nhất thoáng chốc lạnh xuống. Lưu Dữu theo bản năng nín thở, không dám hé răng. “Ngụy tổng, xin lỗi.”
“Đừng quên, cô nhận lương của ai, làm việc cho ai.”
“Tôi hiểu rồi Ngụy tổng, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
“Được rồi, đừng để cô ấy đợi.”
“Vâng .” Lưu Dữu lấy đôi giày thể thao đặt ở tủ giày chỗ cửa ra vào, “Ngụy tổng, vậy tôi…”
Ngụy Kính Nhất: “Đi đi.”
…
Thẩm Tinh Yểu ngồi trên xe bảo mẫu, trong đầu vẫn còn là chuyện vừa rồi. Cô cắn chỗ xương quai xanh, coi như muốn trả cũng là trả ở xương quai xanh mới đúng, nhưng mà vừa rồi anh rõ ràng là nhắm vào… Đang suy nghĩ miên man, Lưu Dữu đã cầm giày đến cho cô.
Thẩm Tinh Yểu đá văng đôi dép lê dùng một lần dưới chân ra, xỏ giày thể thao vào xong, khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn ai cả, đặc biệt là Lưu Dữu.
Lưu Dữu nhặt đôi dép lê bị cô đá lung tung sắp xếp lại gọn gàng đặt dưới ghế sofa, biết cô đang tức giận chuyện gì, thế là nói: “Em giận à?”
Thẩm Tinh Yểu cứng rắn đáp, “Không có.” Lưu Dữu cười một cái, “Rõ ràng là đang giận.”
“Hả, lẽ nào em còn không được giận sao?” Cô chỉ tay, “Chị, chị, anh Lý lái xe,mọi người nói xem, chuyện tối qua có phải là chuyện có thể làm ra được không?” Bỏ mặc cô một mình ở đó!
Lưu Dữu, Đường Hân cùng với anh Lý phía trước: “…”
Thẩm Tinh Yểu nhìn về phía Lưu Dữu, “Còn vừa rồi nữa, chị bỏ mặc em chạy cũng nhanh đấy.”
Lưu Dữu: “…”
Lưu Dữu mấp máy môi, “Vậy chẳng phải là vì…” “Vì cái gì?” Thẩm Tinh Yểu nhìn cô.
“… Sợ hãi.”
Đường Hân gật đầu lia lịa. Ngụy tổng đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng dọa người cũng là dọa người thật. Cô ấy nhìn thấy, đến thở mạnh cũng không dám. Thế là cô ấy cũng nhỏ giọng nói: “Chuyện này thật không trách tụi chị được, tụi chị thật sự sợ hãi…”
Người lái xe nãy giờ chưa nói câu nào bỗng nhiên phụ họa thêm một tiếng “Ừm”.
Thẩm Tinh Yểu: “…” Sau đó cô chống hai tay lên hông, “Lẽ nào…” Chỉ có mọi người sợ hãi! em thì không sợ chắc!! Nhưng những lời này Thẩm Tinh Yểu tuyệt đối sẽ không nói ra! Tuyệt đối! Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô sợ Ngụy Kính Nhất!!
…
Đoạn Thính Nhạc đến đoàn phim sau cô mười lăm phút. Nhìn thấy cô xong, cô ấy nháy mắt nhớ ra, tối qua cô nói sẽ qua phòng tìm cô ấy ăn sáng, thế mà côkhông chỉ không đi, thậm chí còn không đợi cô ấy cùng đến đoàn phim. Thế là cô áy náy nói: “Xin lỗi, tớ nuốt lời rồi.”
Đoạn Thính Nhạc: “???”
“Nói tìm cậu ăn sáng…” Lại nói: “Còn quên đợi cậu nữa.”
Đoạn Thính Nhạc nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó cười nói, “Không sao không sao, tớ… hôm qua không phải cũng quên đợi cậu sao?”
Thẩm Tinh Yểu ôm cô ấy một cái, “Cậu tốt thật.” Đoạn Thính Nhạc cười vỗ vỗ lưng cô.
“Đúng rồi!” Cô bỗng nhiên nói.
Đoạn Thính Nhạc ngồi thẳng người dậy, “Cá… cái gì cơ?”
Thẩm Tinh Yểu ghé sát vào tai cô ấy, kể cho cô ấy nghe chuyện Ngụy Kính Nhất đến đây.
Đoạn Thính Nhạc trừng lớn mắt, “Vãi chưởng?” Thẩm Tinh Yểu tùy ý dựa vào lưng ghế.
Đoạn Thính Nhạc nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh ấy đến đây làm gì vậy?”
Thẩm Tinh Yểu nghiêng người đi, môi mấp máy. Anh ta đến đây làm gì? Là vì chuyện đạo diễn muốn thêm cảnh hôn cho cô? Hay là vì muốn cô hoàn trả nợ?
Đoạn Thính Nhạc ghé sát lại gần cô, “Yểu Yểu, cậu nói xem, Ngụy Kính Nhất có phải là thích cậu không?”
Thẩm Tinh Yểu “a” một tiếng, “Cậu đừng đùa kiểu dọa người như vậy với tớ được không? Bốn năm trước không thích, bốn năm sau là có thể thích chắc?”
“Vậy bốn năm trước cậu rất thích, bốn năm sau không phải cũng không thích nữa rồi sao.”
“Cậu cũng biết tớ không thích mà.” Đoạn Thính Nhạc: “…”
“Thật sự không thích hay là giả vờ không thích vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi! Tớ là ai chứ? Bên cạnh tớ thiếu đàn ông ưu tú sao? Với lại, anh ấy có tư cách gì khiến tớ phải nhớ thương bốn năm?”