Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 134

Thẩm Tinh Yểu rời tiệc trước, Ngụy Kính Nhất còn cùng các anh em lớn nhỏ và bạn bè ở lại sảnh tiệc tiếp khách. Cô cũng không đợi bao lâu, khoảng mười mấy phút sau, cửa phòng bị gõ vang. Thẩm Tinh Yểu ra mở cửa, ngoài cửa là hai người bạn của anh đang dìu Ngụy Kính Nhất.

Anh cúi gằm đầu, toàn thân nồng nặc mùi rượu, xem ra là đã bị chuốc say.

 

Thẩm Tinh Yểu: “???” Bọn họ lại có thể chuốc chú rể thành ra thế này ư?

 

Từ trong ánh mắt của Thẩm Tinh Yểu, hai người bạn cũng ý thức được điểm này, anh ta có chút ngượng ngùng: “Cái kia, Yểu Yểu… Xin lỗi.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu còn có thể nói gì nữa, chỉ đành lắc đầu, để họ dìu người vào.

 

Hai người đặt Ngụy Kính Nhất lên sofa xong, rất nhanh nói với Thẩm Tinh Yểu một tiếng “Phiền chị dâu chăm sóc” rồi chạy mất. Thẩm Tinh

Yểu đóng kỹ cửa, cô thật vất vả mới cố chịu đựng cơn buồn ngủ để chờ chú rể trở về, kết quả là cô thì chịu đựng thành công, còn họ lại tặng cho cô một chú rể say như chết?

 

Thẩm Tinh Yểu bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người, mà vừa quay người lại, cô lập tức giật mình kinh hãi.

 

 

Bởi vì người vốn đang dựa nghiêng trên sofa, nhắm mắt say không biết trời đất gì kia không biết từ lúc nào đã ngồi thẳng người dậy, đôi mắt thâm thúy nóng rực khác thường, đang nhìn chằm chằm vào cô, khóe

miệng còn treo một nụ cười gian xảo không mấy phù hợp với hình tượng của anh.

 

Thẩm Tinh Yểu: “???”

 

“Vợ ơi, lại đây.” Tuy anh mở miệng, giọng nói mang theo sự hỗn độn

sau cơn say, nhưng phát âm rõ ràng. Say thì có một chút, chứ say đến không biết gì thì tuyệt đối không có.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, đi về phía

anh: “Anh cũng xấu quá rồi đấy, lại còn giả say.” Vừa đến gần, đã bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngồi lên đùi anh.

 

Cách hai lớp vải mỏng manh, hai người có thể cảm nhận được hơi ấm da thịt của đối phương, cùng với sự rắn chắc và m.ềm m.ại.

 

 

Người trong lòng đã thay một bộ lễ phục mời rượu mới, cũng là màu đỏ, nhưng thiết kế từ trễ vai đổi thành hai dây. Làn da cô vốn đã trắng, màu đỏ càng làm nổi bật làn da của cô đến cực điểm, vừa trắng lại vừa non

mịn. Vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống trước b* ng*c đầy đặn. Bàn tay Ngụy Kính Nhất đặt trên vòng eo nhỏ nhắn kia nháy mắt không còn yên phận, anh áp môi lên chiếc cổ thon dài duyên dáng, đặt xuống từng nụ

hôn một.

 

“Nếu không giả say, đêm nay chúng ta còn có thể động phòng sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu bị anh hôn không khỏi đưa tay ôm lấy đầu anh, cảm giác m.ềm m.ại, đồng thời cũng không khỏi ngẩng cổ, khẽ r.ên r.ỉ: “Chúng ta đã

 

động phòng sớm rồi, cái này không tính.”

 

 

Nụ hôn của Ngụy Kính Nhất di chuyển lên, dừng lại trên chiếc cằm nhỏ nhắn của cô: “Sao lại không tính, anh nói tính là tính.”

 

“Bá đạo.” Cô nói.

 

“Vậy anh còn có cái bá đạo hơn, muốn thử một chút không?”

 

 

Gò má trắng nõn của Thẩm Tinh Yểu nhuốm màu ửng hồng, đôi mắt trong veo ẩm ướt như được ngâm qua nước suối thanh khiết, bờ môi hồng nhuận căng mọng. Cô bỗng nhiên nhếch môi, chớp mắt: “Được.”

 

 

Ngụy Kính Nhất nhìn, đôi mắt trong chốc lát như bị đổ cả nghiên mực đặc, sáng rực mà u tối.

 

Thẩm Tinh Yểu không chút sợ hãi mà đón lấy ánh mắt anh.

 

 

Giây tiếp theo, người trên sofa cứ giữ nguyên tư thế đó, bế ngang cô lên, sải bước nhanh về phía chiếc giường tân hôn phủ đầy cánh hoa hồng.

Thẩm Tinh Yểu bị người đàn ông ném xuống nệm giường m.ềm m.ại. Chăn đệm trên giường tân hôn là màu đỏ Trung Hoa điển nhã, thêu hình

uyên ương hý thủy tinh xảo. Thẩm Tinh Yểu cũng đang mặc chiếc váy lễ màu đỏ, sắc đỏ xung quanh càng làm nổi bật đôi môi hồng răng trắng của cô. Động tác này làm chiếc váy dài đến mắt cá chân của cô bị tốc lên

đến tận đùi, trắng đến lóa mắt.

 

Thẩm Tinh Yểu cũng không vội vàng sửa sang lại váy, mà dùng khuỷu tay chống xuống nệm, hơi nâng người dậy, đôi mắt xinh đẹp như mang

theo móc câu nhìn anh.

 

Bàn tay Ngụy Kính Nhất đặt bên người chợt nắm chặt, anh lao về phía người trên giường, lại không ngờ Thẩm Tinh Yểu nhanh tay nhanh mắt

 

duỗi chân ra, ngay sau đó một chút đã chặn lại bụng dưới của anh. Vì

góc độ, tầm mắt Ngụy Kính Nhất hướng xuống, đôi mắt sắc bén cuộn trào mực đặc, anh đưa tay nắm lấy mắt cá chân trắng nõn thon thả kia.

 

Thẩm Tinh Yểu giãy giụa một chút, dùng sức thúc nhẹ vào l.ồng ng.ực rắn chắc nóng bỏng của anh, cong cong khóe miệng: “Cởi trước đã.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô vài giây, bàn tay nắm lấy mắt cá chân cô cũng không hề dịch chuyển, mà ngay lập tức một tay kéo cà vạt ném xuống đất, tiếp tục một tay cởi cúc áo sơ mi, kéo mạnh chiếc áo sơ mi đang

đóng thùng trong quần tây ra. Bàn chân Thẩm Tinh Yểu trực tiếp áp lên cơ bụng săn chắc rõ ràng của anh.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn, nháy mắt cảm thấy chân có chút mềm nhũn, người

đàn ông này hình như có hơi… gợi tình quá mức. Bàn chân không tự chủ được mà muốn co lại, nhưng lại bị người đàn ông dùng sức nắm chặt: “Không được nhát gan.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu: “Ai, ai nhát gan?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô: “Không nhát gan thì để yên đó.” Thẩm Tinh Yểu: “…”

Ngụy Kính Nhất thả mắt cá chân cô ra, hai tay cởi luôn áo khoác vest và áo sơ mi trên người, sau đó hai tay vòng qua bàn chân cô, rồi kéo kh.óa qu.ần xuống.

 

Thẩm Tinh Yểu không nhịn được mà “ực” một tiếng nuốt nước bọt rất

lớn. Vốn dĩ tiếng động đã không nhỏ, xung quanh lại yên tĩnh, nên càng thêm rõ ràng. Gương mặt đã hồng nay lại càng đỏ hơn. Ý cười trong mắt Ngụy Kính Nhất càng thêm rõ rệt. Anh không hề phòng bị mà dịch

chuyển bàn chân cô ra, rồi bao phủ lấy cô.

 

Đôi mắt bị bàn tay ấm áp kia che lại, tầm mắt tối sầm. Môi lưỡi bị xâm chiếm, bờ môi anh m.ềm m.ại nóng bỏng, mang theo hương vị nồng đượm của rượu vang đỏ. Thẩm Tinh Yểu say mê nhắm mắt lại dưới bàn

tay kia, mặc cho bản thân chìm đắm trong đó.

 

Hai người từ trên nệm giường đến thảm trải sàn, rồi đến sofa, thậm chí là cửa sổ sát đất. Sau khi kết thúc, Thẩm Tinh Yểu đẫm mồ hôi nép vào lòng anh hồi lâu. Cô véo nhẹ ngón tay anh, vu,ốt v.e chiếc nhẫn cưới trên

ngón tay anh, giọng nói ngọt ngào khàn khàn: “Ngụy Kính Nhất, vừa rồi anh điên quá.”

 

Ngụy Kính Nhất vu,ốt v.e tấm lưng trần mịn màng của cô: “Dọa em sợ à?”

 

“Có một chút.”

 

Ngụy Kính Nhất an ủi hôn lên trán cô: “Vậy lần sau anh sẽ kiềm chế một chút, không như vậy nữa, được không?”

 

 

Thẩm Tinh Yểu gật đầu: “Ừm, được, nhưng em muốn tắm rửa xong rồi ngủ tiếp.”

 

“Được, anh tắm cho em.”

 

 

“Không làm, chỉ tắm thôi.” “Được.”

—–

 

 

Hai người tổ chức hôn lễ ở Paris xong cũng không lập tức về nước, mà lấy Paris làm điểm khởi đầu cho chuyến du lịch trăng mật qua vài quốc gia. Vậy mà không một tay săn ảnh hay phóng viên nào chụp được họ,

 

bởi vì lịch trình của họ vô cùng tùy hứng và thay đổi liên tục. Người duy nhất có thể chụp được họ là du khách, nhưng đại đa số là du khách nước ngoài, không biết nhiều về các ngôi sao trong nước của họ. Dù có chụp

được cũng chỉ cảm thấy, cặp đôi trẻ người nước ngoài này trông thật đẹp, rất xứng đôi!

 

Còn fan trong nước, cũng chỉ có thể tùy duyên.

 

 

Hai người đi chơi từ đầu tháng Chín thẳng đến cuối tháng Chín mới về nước. Chuyến về nước của hai người vô cùng kín đáo, ngoài bạn bè thân thích ra, trên mạng không ai biết họ đã về nước.

 

 

Vào nhà, Ngụy Kính Nhất đặt dép lê xuống bên chân cô, cũng giúp cô thay giày.

 

Thẩm Tinh Yểu nhìn mái tóc đen nhánh của anh, không nhịn được đưa tay xoa nhẹ hai cái, cảm giác vẫn tốt như mọi khi!

 

 

Ngụy Kính Nhất mặc cho cô vu,ốt v.e xong mới ngẩng đầu nhìn cô. Mắt Thẩm Tinh Yểu đột nhiên sáng lên.

WOW!! Đáng yêu quá!!!

 

 

“Đừng cử động, đừng cử động.” Cô vội nói.

 

Ngụy Kính Nhất khó hiểu nhìn cô, nhưng vẫn nghe lời giữ nguyên tư thế không động đậy. Thẩm Tinh Yểu lập tức từ trong túi xách lấy điện thoại

ra, mở camera lên nhắm vào anh “tách tách” mấy kiểu, chụp xong còn phóng to ảnh rồi đưa tới trước mặt anh.

 

“Xem này! Đáng yêu chưa!”

 

Ngụy Kính Nhất: “…” Đứng dậy, cũng xoa nhẹ đầu cô một cái.

 

Thẩm Tinh Yểu ôm điện thoại, sau đó từ những bức ảnh vừa chụp chọn ra hai tấm đăng Weibo.

 

Thẩm Tinh Yểu V: Liều thuốc đáng yêu của ngày hôm nay

 

Weibo vừa đăng, fan rất nhanh ùn ùn kéo tới.

 

Đáng yêu đáng yêu!! Cái gì đáng yêu? Chị gái xinh đẹp sao? Mở ảnh ra xem.

Trời đất ơi!!!?

 

—— Aaaaaaa người trong ảnh là Ngụy tổng đích thực sao? Tuyệt vời! Trông khác hẳn Ngụy tổng mà chúng ta thường thấy!!

 

—— Oa! Từ chó sói lớn biến thành cún con trong nháy mắt!! Tớ cũng muốn trải nghiệm niềm vui của Yểu Yểu!

 

—— Ha ha ha ha ha ha chị gái lầu trên muốn ăn đòn à!

 

—— Nhìn tóc Ngụy tổng kìa, Yểu Yểu có vẻ như không kìm lòng được mà vu,ốt v.e vì quá đáng yêu ha ha ha ha ha

 

—— Xem ảnh thì có vẻ Yểu Yểu và mọi người đã về nước, về nhà rồi phải không?

 

—— Nhìn cách trang trí thì giống lắm, hai người đi chơi gần một tháng, cũng nên về rồi.

 

—— Xin chị gái xinh đẹp mau mau “mở cửa kinh doanh” đi! Thật sự đã lâu lắm rồi không được thấy chị gái xinh đẹp tươi mới!

 

Thẩm Tinh Yểu đăng Weibo xong cất điện thoại, lúc này mới nhận ra: “Sao cảm giác vừa rồi giống như đang nựng chó vậy?”

 

Ngụy Kính Nhất: “Em cũng biết là giống nựng chó à.” Thẩm Tinh Yểu hé môi, hiểu ra rồi.

Ngụy Kính Nhất xách vali hành lý, Thẩm Tinh Yểu hai tay khoanh trước ngực đi theo sau mông anh: “Đói bụng!”

 

Ngụy Kính Nhất cười khẽ: “Trong tủ TV có đồ ăn vặt, ăn tạm chút đi, lát nữa nấu cơm cho em.”

 

“Đồ ăn vặt? Để từ bao giờ vậy? Chúng ta gần một tháng không về, chắc là sắp hỏng rồi nhỉ?”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô, nhướng mày, đặt vali xuống: “Vậy được rồi, anh đi vứt đây.”

 

Thẩm Tinh Yểu như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau anh, nhìn anh từ trong tủ lấy ra mấy gói khoai tây chiên, nháy mắt nhớ ra, đây không phải là

khoai tây chiên tự cô mua sao? Khoai tây chiên đóng gói kín thì sao có thể hết hạn được chứ? Thấy Ngụy Kính Nhất thật sự định vứt khoai tây chiên đi, cô vội vàng ôm lấy cánh tay anh: “Đừng, đừng vứt.”

 

“Không phải hết hạn rồi sao?” Anh cố ý nói.

 

Thẩm Tinh Yểu liên tục lấy lòng: “Không hết hạn, không hết hạn đâu.”

 

 

Ngụy Kính Nhất đặt vali hành lý xong đi xuống, Thẩm Tinh Yểu đang ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem TV. Nhìn thấy anh, cô bĩu môi: “Đói.”

 

 

Ngụy Kính Nhất: “Trên tay không phải đang ôm khoai tây chiên ăn sao?”

 

“Khoai tây chiên không đủ no.”

 

“Vậy em chỉ được ăn một gói thôi, anh đi nấu cơm.”

 

 

“Tốt, đảm bảo chỉ ăn một gói!” Thẩm Tinh Yểu vẫn muốn ăn cơm nhà anh làm hơn. Thời gian hai người ở nước ngoài, phần lớn thời gian dành để đi chơi, còn về ăn uống thì chọn cách tiện lợi nhất, trực tiếp đến nhà

hàng ăn đồ Tây.

 

Chờ Thẩm Tinh Yểu ăn xong một gói khoai tây chiên, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía cô nấu cơm trong bếp.

 

 

“Có cần em giúp gì không?”

 

Ngụy Kính Nhất đang đánh trứng gà, giọng nói trẻ con đột nhiên từ phía sau truyền tới. Anh nhếch môi: “Ồ? Em có thể giúp anh làm gì được

đây?”

 

“Em có thể giúp anh rửa rau, thái rau, đưa đĩa, dọn bát…” Thẩm Tinh Yểu nghiêm túc kể ra từng việc mình có thể làm.

 

Ngụy Kính Nhất không nhịn được bật cười thành tiếng, xoay người lại, đột nhiên hôn lên người vẫn còn đang lải nhải kia. Hôn một lúc, vẫn áp môi lên môi cô, giọng nói hơi khàn, lộ rõ vẻ vui sướng: “Anh cưới em về không phải để em làm những việc này cho anh.”

 

 

Thẩm Tinh Yểu vẫn còn hơi ngơ ngác, nếu mà cô phản ứng lại kịp, thì cũng sẽ không hỏi câu như vậy.

 

“Vậy cưới em về để làm gì?”

 

 

“Đương nhiên là cưới em về nhà để nuông chiều rồi.”

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment