Giữa tháng Tám, những phân cảnh của Thẩm Tinh Yểu đã quay xong, cô chính thức đóng máy. Cô không phải là người đầu tiên trong đoàn đóng
máy, đồng thời cũng không phải là người cuối cùng. Bởi vì nam chính Hạ Lân vẫn còn một vài cảnh cần quay bổ sung, cho nên vẫn phải ở lại thêm mấy ngày, nhìn Thẩm Tinh Yểu kết thúc công việc mà ngưỡng mộ
không thôi.
“Ngưỡng mộ quá, tôi cũng muốn về Bắc Kinh.”
Thấy bộ dạng đáng thương vô cùng của anh ta, Thẩm Tinh Yểu cười: “Vài ngày nữa cậu cũng có thể đóng máy rồi.”
Hạ Lân thở dài một tiếng: “Không đâu, mấy cảnh quay ở Hoành đ**m trước đó cũng cần quay bổ sung, ở Vân Nam quay xong còn phải đến Hoành đ**m nữa.”
Thẩm Tinh Yểu biết anh ta phải quay bổ sung cảnh ở Vân Nam, thật sự không biết anh ta còn phải đi quay bổ sung ở Hoành đ**m.
Đang nói chuyện, đạo diễn ở phía xa gọi cô: “Tinh Yểu, lại đây chụp ảnh!”
“Vâng, tới đây.” Thẩm Tinh Yểu đáp lời đạo diễn, rồi nói với Hạ Lân: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Hạ Lân gật đầu: “Được.”
Bó hoa Thẩm Tinh Yểu ôm lúc đóng máy là do Ngụy Kính Nhất cố ý đặt. Cô lần lượt chụp ảnh chung với các đồng nghiệp trong đoàn và nhân viên công tác. Nguyên bản đạo diễn còn định tổ chức một bữa tiệc đóng
máy đơn giản cho cô, nhưng ở nơi này đến một chỗ “nấu riêng” cũng không có,cô nghĩ thà để người ta về Bắc Kinh sớm một chút còn hơn. Vì thế, sau khi Thẩm Tinh Yểu chào hỏi mọi người trong đoàn xong, thu
dọn đồ đạc đã lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Hơn 10 giờ tối máy bay hạ cánh. Nhìn qua cửa sổ sân bay ra ngoài, trời đang có mưa nhỏ. Anh Lý đi lấy hành lý ký gửi của họ, rồi cùng nhau đi ra. Vừa ra đến nơi, Thẩm Tinh Yểu liếc mắt một cái rất nhanh nhìn thấy
người đàn ông đứng ở cửa ra, quá nổi bật! Cô cũng không hề e dè mà chạy nhanh về phía anh.
Ngụy Kính Nhất ôm trọn cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Mệt không?”
Thẩm Tinh Yểu tựa vào vai anh: “Mệt ạ, ngồi đến đau cả eo.” Quay phim cả ngày, lại ngồi mấy tiếng máy bay trở về, quả thật không được thoải mái cho lắm.
“Lát về anh xoa bóp cho em.”
“Vâng.”
Ở bãi đỗ xe ngầm của sân bay, họ tạm biệt Lưu Dữu và những người khác.
Vào nhà, Thẩm Tinh Yểu đã muốn nằm ườn ra sofa, lại bị Ngụy Kính Nhất từ phía sau kéo tay lại. Cô quay đầu nhìn anh, lại bị anh vòng tay qua khoeo chân, bế ngang lên. “Lên lầu tắm rửa, rồi nằm trên giường
ngủ.”
“Hành lý, hành lý.” Thẩm Tinh Yểu nhắc anh.
Ngụy Kính Nhất: “Bế em lên lầu rồi anh xuống lấy sau.”
Chờ Thẩm Tinh Yểu tắm rửa xong đi ra, Ngụy Kính Nhất đã giúp cô xách hành lý lên, đang sắp xếp quần áo của cô vào phòng thay đồ.
Ngụy Kính Nhất từ phòng thay đồ bước ra: “Có muốn ăn chút gì không?”
Thẩm Tinh Yểu lắc đầu: “Không ăn.” Lúc ở đoàn phim cô đã ăn tối rồi, không đói.
Chờ Ngụy Kính Nhất cũng tắm rửa xong, hai vợ chồng son nằm trên giường, lúc này Ngụy Kính Nhất mới chuyên tâm xoa bóp cho cô. Vừa
sờ vào, anh cảm thấy cô lại gầy đi không ít, thầm nghĩ phải nhanh chóng tẩm bổ cho cô thêm chút thịt mới được. Nghĩ vậy, dù trong lòng có chút xao xuyến thì cũng bị nỗi đau lòng lấn át.
Vốn Thẩm Tinh Yểu đã mệt mỏi, được anh xoa bóp cả người khoan khoái, không bao lâu mơ màng thiếp đi.
Ngụy Kính Nhất cũng nhận ra tiếng hít thở đều đặn, báo hiệu cô sắp chìm vào mộng đẹp. Anh xoa bóp thêm một lúc nữa, người quả thật đã
ngủ say. Anh nhẹ nhàng lật người cô lại, ôm vào lòng. Cứ ôm chặt người như vậy, mới có chút cảm giác đủ đầy.
Thẩm Tinh Yểu nghỉ ngơi chừng mấy ngày, lúc này mới phục hồi lại tinh
thần. Bởi vì đã nói trước, Phùng Đào cũng đã sớm để trống lịch trình của cô trong khoảng thời gian này, không có hoạt động gì, cũng không có việc gì để làm.Mỗi ngày cô đi theo Tô Tinh và Chu Chỉ Hề, cùng nhau chọn đồ, xem thiệp cưới các kiểu.
Không lâu hai ngày sau, Ngụy Kính Nhất sắp xếp ổn thỏa hết mọi việc vặt trong công ty, hai vợ chồng mang theo đội ngũ nhiếp ảnh đến Paris. Mục đích của chuyến đi Paris lần này cũng rất trực tiếp, chính là chụp
ảnh cưới.
Ngụy Kính Nhất tìm một đội ngũ tổ chức hôn lễ và nhiếp ảnh hàng đầu nước ngoài. Địa điểm chụp chính là Đại lộ Champs Élysées, Nhà thờ
Đức Bà Paris và bờ sông Seine. Hai người định kín đáo chụp một bộ ảnh cưới, nhưng không chịu nổi độ nổi tiếng của Thẩm Tinh Yểu thật sự quá cao, ngay cả ở Paris cũng có không ít người nước ngoài nhận ra cô. Paris
đồng thời cũng là một quốc gia có không ít người Hoa sinh sống, cho nên, những bức ảnh hậu trường chụp ảnh cưới của hai người ở Paris rất nhanh liền lên hot search trong nước.
#ThẩmTinhYểuChụpẢnhCướiỞParis
#ThẩmTinhYểuNgụyKínhNhất
Hot search vừa lên, lập tức bùng nổ. Có điều hình ảnh trên hot search không được rõ nét, thậm chí có thể nói là hơi mờ, nhưng ảnh mờ cũng
không che nổi nhan sắc đỉnh cao của hai người, cứ thế mà gây sốt từ những bức ảnh mờ. Fan đồng loạt “aaaaa”, bởi vì ngoài “aaaaa” ra thì họ đã hưng phấn đến không biết nói gì nữa. Thảo nào Yểu Yểu từ lúc đóng máy xong không có tin tức gì, thì ra là đang bắt đầu chuẩn bị cho hôn
lễ?!!
Giữa một loạt những lời chúc phúc cũng có một vài ý kiến không mấy hòa hợp.
—— Không phải đã đăng ký kết hôn từ sớm rồi sao? Năm nay mới làm hôn lễ à?
—— Cho nên trước đó chỉ làm giấy đăng ký kết hôn mà không làm hôn lễ?
Đương nhiên những lời bình luận như vậy cũng dấy lên một vài cuộc thảo luận.
—— Chuyện này có gì lạ đâu? Đăng ký kết hôn trước rồi làm hôn lễ sau không phải sao?
—— Đúng vậy, tôi với chồng tôi cũng đăng ký trước, sau đó hai năm mới làm hôn lễ, có vấn đề gì sao?
—— Tôi thì là ba năm sau, bởi vì lúc vừa đăng ký xong, tôi và chồng đều khá bận, cho nên tạm thời gác lại hôn lễ.
—— Thẩm Tinh Yểu là nghệ sĩ mà, ngày thường phải quay phim, phải
chạy show, chắc chắn rất bận. Hơn nữa Ngụy tổng trông cũng chẳng rảnh rỗi gì, tổ chức hôn lễ thật sự rất tốn thời gian và công sức. Người bình thường muốn tổ chức một hôn lễ long trọng, thời gian chuẩn bị
cũng phải rất dài.
Giới truyền thông trong nước cũng rất nhanh gọi điện thoại đến phòng làm việc của Thẩm Tinh Yểu để hỏi thăm. Lúc hot search vừa lên, Phùng Đào đã nói chuyện điện thoại với Thẩm Tinh Yểu, cho nên cũng không
giấu giếm, mà thẳng thắn thừa nhận chuyện Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất sắp chuẩn bị hôn lễ, đồng thời bày tỏ hai bên chỉ định kín đáo tổ chức, cho nên sẽ không công khai, cũng sẽ không mời phóng viên
truyền thông, còn hy vọng các vị có thể cho họ một chút không gian riêng tư.
…
Mặc dù phía Thẩm Tinh Yểu bày tỏ sẽ không công khai, nhưng cũng không cản nổi độ hot cứ tăng vùn vụt này. Có thể nói, cuối tháng Tám, điều mà tất cả cư dân mạng chú ý nhất chính là hôn lễ của Thẩm Tinh
Yểu và Ngụy Kính Nhất.
Sau khi hai bên gia đình bàn bạc, hôn lễ của hai người được tổ chức tại
dinh thự Adare ở Ireland, Châu Âu. Tổ chức ở nước ngoài ngoài việc có thể tránh được sự săn đón của phóng viên truyền thông, còn có một điểm quan trọng hơn là, Ireland là một quốc gia chỉ cho phép kết hôn mà không cho phép ly hôn.
Hôn lễ được tổ chức kín đáo nhưng không kém phần long trọng, cũng không mời khách tứ xứ, chỉ mời bạn bè thân thích của gia đình và những đối tác tốt đẹp trong giới kinh doanh của hai nhà. Thẩm Tinh Yểu chỉ có
một phù dâu, đó chính là Đoạn Thính Nhạc. Phù rể của Ngụy Kính Nhất là Vưu Triều Văn và những người khác. Nếu không phải vì người anh cưới là Yểu Yểu, Tô Vi Sơ cũng có thể làm phù rể cho anh, nhưng hiện tại người anh cưới chính là em gái ruột của mình, còn muốn ông anh vợ
này làm phù rể cho mình ư, đúng là nằm mơ!
Thẩm Tinh Yểu mặc một chiếc váy cưới trễ vai, khoe trọn vẹn chiếc cổ thiên nga thon dài duyên dáng, bờ vai trắng nõn thanh mảnh, xương quai
xanh nhỏ nhắn. Thiết kế chiết eo, vòng eo nhỏ nhắn thon thả một tay có thể ôm trọn. Mái tóc đen nhánh m.ềm m.ại được bới kiểu đuôi ngựa vuốt ngược gọn gàng, bên cạnh điểm xuyết những món trang sức tóc bằng
ngọc trai trắng tinh lấp lánh. Khăn voan m.ềm m.ại trắng tinh được cài phía sau. Lớp trang điểm lì mịn không tì vết, phần mắt trang điểm sạch sẽ dịu dàng, chân mày đính những viên ngọc trai nhỏ xíu, từ mí mắt đến đuôi mắt là những mảnh kim tuyến tròn. Màu son kem đỏ cà chua chín
càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Đoạn Thính Nhạc không chịu nổi mà ôm lấy tim: “Trời ơi, Yểu Yểu, sao cậu đẹp thế này? Sao cậu có thể đẹp đến như vậy? Aaaaaa mau cho tớ
thơm một cái.” Nói rồi định lao tới thơm Thẩm Tinh Yểu, không thơm một cái quả thực chịu không nổi.
Lương Đồng đứng bên cạnh quả thực không nỡ nhìn, vội vàng giữ chặt nghệ sĩ nhà mình: “Em đừng làm lem lớp trang điểm của Tinh Yểu.”
Bị cô ấy nhắc nhở như vậy, Đoạn Thính Nhạc cũng phản ứng lại.
Thẩm Tinh Yểu cười: “Chờ lúc cậu kết hôn, nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn tớ.”
Đoạn Thính Nhạc: “Tớ không kết hôn.”
Ngay khi câu nói này vừa dứt, Quả Quả đột nhiên nói: “Ngụy tổng, thầy Vưu, sao hai người lại tới đây?”
Lưng Đoạn Thính Nhạc nháy mắt cứng đờ.
Thẩm Tinh Yểu từ trong gương nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Anh mặc
một bộ vest đen, kết hợp các yếu tố họa tiết Baroque, tinh xảo và tỉ mỉ. Đường nét bờ vai rắn rỏi rộng lớn, đôi chân thon dài ẩn dưới lớp quần tây, chân đi một đôi giày da màu đen. Gương mặt vốn luôn lạnh nhạt thường ngày nay cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Thẩm Tinh Yểu nhìn đến ngẩn
người, người đàn ông này thật sự quá đẹp trai! Mà người đàn ông đẹp trai như vậy lại là của cô, trong lòng Thẩm Tinh Yểu dâng lên một cảm giác thỏa mãn không lời, vì thế nụ cười trên mặt cũng càng thêm rạng rỡ,
đôi mắt cũng theo đó mà sáng lên.
Trong phòng trang điểm truyền đến những tiếng xì xào kinh ngạc, đẹp! Trời ơi sao mà đẹp đến thế!
Ngụy Kính Nhất chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình tê dại, đôi mắt sâu thẳm khác thường.
Mọi người trong phòng trang điểm cũng rất tự giác nhường chỗ cho đôi cô dâu chú rể này. Chỉ là chuyên viên trang điểm lúc đi còn có chút lo
lắng quay đầu lại nhìn mấy lần, chắc là sẽ không làm hỏng lớp trang điểm đâu nhỉ, haizz, nếu thật sự hỏng, cùng lắm thì lại dặm lại một chút, cũng chỉ có thể như vậy…
Lương Đồng nói vài câu với nhân viên bên cạnh, đến khi cô ấy phản ứng lại tìm Đoạn Thính Nhạc thì đã sớm không thấy người đâu. Mà giây tiếp
theo cô ấy lại tìm Vưu Triều Văn, cũng không thấy bóng dáng thầy Vưu. Trong đầu cô ấy lập tức nghĩ đến scandal trước đó của hai người họ, tuy rằng Đoạn Thính Nhạc luôn nói với cô giữa họ chẳng có gì cả, nhưng
nếu cô ấy tin thì mới là có quỷ!
Người trong phòng trang điểm đã đi hết, chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Tinh Yểu thấy anh còn ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười một cái: “Ngẩn người làm gì vậy?”
Ngụy Kính Nhất lập tức hoàn hồn, cũng cười một cái, bước nhanh về phía cô, rất nhanh đã đến trước mặt cô. Cô ngồi, anh đứng, cô phải ngẩng đầu nhìn anh, cổ cô không được thoải mái lắm, nói: “Anh cao
quá.”
Ngụy Kính Nhất lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đầu gối: “Yểu Yểu, em thật sự rất đẹp.”
Thẩm Tinh Yểu nhìn anh: “Anh cũng đẹp.” Đây là lời nói thật. Ngụy Kính Nhất: “…”
Thẩm Tinh Yểu cười, cô biết anh không thích người khác nói anh đẹp, nhưng cô không phải người khác. “Đúng rồi, sao anh lại qua đây, không
bận gì sao?”
Ngụy Kính Nhất nhếch môi: “Có anh cả của em và mọi người ở đó rồi.” Thẩm Tinh Yểu bật cười thành tiếng: “Vậy anh cũng nhàn hạ đấy.”
Ánh mắt nóng rực của Ngụy Kính Nhất dừng lại trên đôi môi căng mọng kia, môi mỏng khẽ mím lại. Thẩm Tinh Yểu cũng đã nhận ra, cô rút tay ra đặt lên môi anh: “Không được.”
Ngụy Kính Nhất thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh biết thật sự không được. Người đàn ông gần ba mươi tuổi hiếm khi bĩu môi một cách trẻ con. Thẩm Tinh Yểu nháy mắt bị vẻ đáng yêu đó của anh làm cho xiêu
lòng, đưa tay chọc nhẹ vào má anh: “Chờ lúc sau trao nhẫn là có thể hôn rồi.”
“Chờ đến lúc trao nhẫn còn lâu lắm.”
“Không lâu đâu, hơn một tiếng nữa là có thể vào lễ đường rồi.” “Những một tiếng lận.”
Thẩm Tinh Yểu thật sự bị anh chọc cho không chịu nổi, cô thật sự quá
thích một Ngụy Kính Nhất như thế này. Cô thở dài một hơi: “Vậy thì hôn nhẹ một cái thôi, anh không được chủ động, để em.”
“Được!” Ngụy Kính Nhất lập tức ngẩng cằm lên. Anh không nhắm mắt, mà nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Tinh Yểu cười cúi đầu tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của anh, chạm nhau khoảng ba giây, lúc này mới rời ra. Trên đôi môi màu nhạt của anh thoáng dính chút son của cô. Cô cười khẽ: “Anh như
vậy trông cũng khá xinh đẹp đó.” Nói rồi, cô đưa tay dùng lòng bàn tay thoa đều vết son trên môi anh.
Ngụy Kính Nhất cứ mặc kệ cô như vậy, hơi thở xung quanh là mùi son
ngọt ngào thanh mát, nhưng anh cảm thấy môi của vợ anh không thoa bất cứ loại son nào vẫn là đẹp nhất.
…
8 giờ tối, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Thẩm Tinh Yểu khoác tay Thẩm Vọng Tân, cô cảm nhận được sự căng thẳng của ông, nhỏ giọng hỏi: “Ba, ba căng thẳng à?”
Thẩm Vọng Tân ho nhẹ một tiếng: “Một chút.” Đúng là có chút căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần duy nhất ông gả
con gái đi, sao có thể không căng thẳng? Cảm giác căng thẳng như vậy là từ mấy chục năm trước, khi ông cưới vợ mình, ông bây giờ xem như thật sự cảm nhận được tâm trạng của bố vợ lúc đó.
Thẩm Tinh Yểu cúi đầu cười một cái, khoác tay Thẩm Vọng Tân càng chặt hơn: “Không sao đâu, chúng ta ở cùng nhau mà.”
Thẩm Vọng Tân bật cười, con gái là đang an ủi ông sao?
Khi cánh cửa lớn của tiệc cưới chính thức mở ra, vẻ căng thẳng trên mặt
Thẩm Vọng Tân lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là sự trang nghiêm đúng mực của một người bố vợ, đương nhiên nét mặt vẫn mang theo niềm vui mừng. Khi hai cha con từng bước tiến vào, khách
khứa hai bên phát ra một tràng kinh hô. Dù đầu cô dâu có che khăn voan, nhưng lớp khăn voan mỏng manh này làm sao có thể che hết được, vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô dâu.
Còn Thẩm tiền bối, Thẩm ảnh đế hiếm khi xuất hiện trước ống kính đang
được cô dâu khoác tay, rõ ràng đã ngoài năm mươi mà vẫn giữ gìn như người hơn bốn mươi, năm tháng một chút cũng không hề để lại bất cứ dấu vết nào trên gương mặt ông, khí chất vẫn nho nhã như ngày nào,
lưng thẳng tắp.
Mà Ngụy Kính Nhất đứng ở đầu kia, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tinh Yểu xuất hiện, đôi mắt anh chỉ có thể chứa một người như vậy.
Thẩm Tinh Yểu khoác tay Thẩm Vọng Tân đi qua hành lang trải đầy hoa
tươi và lụa màu. Mỗi bước chân đi, những quả cầu pha lê màu trắng bạc trên đỉnh đầu lại lần lượt bung nở, tưới xuống những mảnh giấy bạc nhỏ lấp lánh, khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta thất thanh, thậm chí là nín thở.
Dưới sự chủ trì của người dẫn chương trình, cô dâu và chú rể trong sự chúc phúc của mọi người, cùng nhau trao nhẫn cưới, hôn nhau.
Thẩm Tinh Yểu ôm bó hoa cưới trên tay. Trong hôn lễ của cô chỉ có một
phù dâu, cho nên Thẩm Tinh Yểu không tung hoa cưới, mà trực tiếp đưa bó hoa mang theo lời chúc phúc này vào tay Đoạn Thính Nhạc. Đoạn Thính Nhạc sững sờ, cô ấy ôm bó hoa, không biết vì sao, lại liếc nhìn về phía Vưu Triều Văn một cái.
Thẩm Tinh Yểu mỉm cười: “Tớ tặng bó hoa của mình cho cậu, cũng gửi gắm lời chúc phúc của tớ cho cậu.”
Dưới khán đài, khách khứa vỗ tay như sấm dậy.
Hoàn thành nghi thức cuối cùng của hôn lễ, Thẩm Tinh Yểu mới trở về phòng trang điểm thay váy cưới, sau đó đổi sang một chiếc váy dạ hội cúp ngực màu đỏ rượu vang. Chiếc váy được đính vô số những viên kim
cương vụn lấp lánh. Trên chiếc cổ thon dài là một dải lụa cùng màu. Mái tóc đen dài được uốn xoăn sóng lớn thả sau lưng, để lộ vầng trán trơn bóng đầy đặn. Trên đầu đội một chiếc vương miện đơn giản mà xa hoa. Váy dài đến mắt cá chân, chân đi một đôi giày cao gót màu bạc đính kim
tuyến.
Thẩm Tinh Yểu thay váy dạ hội bước ra, Ngụy Kính Nhất đã ở ngoài cửa. Cô xoay một vòng trước mặt anh: “Đẹp không?”
Yết hầu Ngụy Kính Nhất trượt lên xuống vài cái, anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giọng khàn khàn: “Đẹp.”
Hai người một lần nữa trở lại sảnh tiệc cưới, cùng cha mẹ hai bên đi mời
rượu từng bàn. Tô Vi Sơ và Thẩm Vi Thanh, hai ông anh em vợ lớn nhỏ, đương nhiên cũng đi theo, tiện thể giúp em rể (anh rể) đỡ rượu. Đi một vòng xuống, hai người quả thực đã phát huy tác dụng rất lớn.
Tô lão gia tử: “Yểu Yểu, Ngụy Kính Nhất, ông ngoại dẫn các con đi làm quen một chút.”
Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất đồng thanh đáp, đi qua đó, Tô Vi Sơ và mọi người cũng theo sau.
Mấy bàn phía Đông này hầu hết đều là bạn tốt của Tô lão gia tử. Ông đầu tiên đi về phía bàn thứ nhất, vị trưởng bối lớn tuổi nhất ngồi ở đó dường như cũng trạc tuổi Tô lão gia tử, thấy họ đi tới cũng đứng dậy, cả
bàn con cháu cũng theo đó đứng lên.
Tô lão gia tử nhiệt tình giới thiệu vị trưởng bối này với họ.
Thẩm Tinh Yểu và mọi người lễ phép chào: “Chào Tống gia gia ạ.”
Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất cùng Tống lão gia tử mời rượu, Tô Vi Sơ và những người khác thì mời rượu con cháu của Tống lão gia tử.
Tào Thục Cầm chạm nhẹ vào cậu con trai út bên cạnh, khẽ hỏi: “Chị Yên La của con đâu rồi?”
Tống Thùng Thùng lắc đầu: “Con không biết ạ, vừa nãy còn ở đây mà.”
Tào Thục Cầm lo lắng nhìn quanh một lượt, cũng không thấy bóng dáng cô cháu gái đâu.
Thẩm Vi Thanh dù sao tuổi còn nhỏ, khả năng đỡ rượu có hạn, vẫn là Tô Vi Sơ đỡ nhiều hơn. Uống quá nhiều, dạ dày không tránh khỏi có chút
không thoải mái, vì thế nói với Thanh Thanh một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh. Thanh Thanh có chút lo lắng: “Anh, có muốn em đi cùng không?”
Tô Vi Sơ xua tay với cậu: “Không cần, anh đi nhanh rồi về ngay, bên này em cứ tiếp đón.”
Thẩm Vi Thanh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Vi Sơ hong khô tay xong lúc này mới quay trở lại. Lúc này trên hành lang không có nhiều người, chỉ lác đác vài nhóm cách nhau khá xa.
“Chuyện này không phải tôi có thể quyết định, chuyện này cô nên nói với ông ngoại tôi.”
Giọng nói trong như suối nguồn, róc rách êm tai.
Tô Vi Sơ theo bản năng dừng bước, theo tiếng nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó. Một cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu xanh khói, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai thanh mảnh, vai thon eo nhỏ, lưng thẳng tắp.
Những ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên bệ cửa sổ, tay kia đang cầm điện thoại, xem ra là đang gọi điện, mà câu nói vừa rồi hiển nhiên là nói với người ở đầu dây bên kia.
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy trước.” Nói xong, Ứng Yên La dứt khoát cúp điện thoại, ánh mắt dừng lại ở khu vườn rực rỡ ánh đèn phía xa, bỗng nhiên nhếch môi cười khẩy. Hai giây sau, cô ấy xoay
người đi thẳng về phía sảnh tiệc. Bởi vì lúc này trong lòng cô ấy đang nghĩ đến chuyện khác, cho nên cũng không để ý đến ánh mắt đã nhìn cô ấy -một lúc lâu kia.
Tô Vi Sơ nhìn bóng dáng từ từ đi xa kia, trong đầu chợt lóe lên khuôn
mặt thanh tú kia, trông tuổi không lớn lắm, nhưng quanh thân lại toát ra vài phần lạnh nhạt.