Trung tuần tháng 5, Thẩm Tinh Yểu có một lịch trình đã sắp xếp từ trước
ở Trùng Khánh. Đạo diễn rất thoải mái cho cô nghỉ hai ngày, vừa hay những cảnh quay của cô dạo trước khá gấp gáp, hoãn lại hai ngày để quay những phân cảnh của diễn viên chính khác.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Thẩm Tinh Yểu bay thẳng về Bắc
Kinh. Đúng vậy, cô không đi Trùng Khánh mà bay về Bắc Kinh. Lúc đến Bắc Kinh đã hơn 12 giờ đêm. Chuyện cô trở về không hề nói cho Ngụy Kính Nhất biết, cô muốn bí mật cho anh một bất ngờ.
Lưu Dữu và mọi người đưa cô đến gara ngầm, Thẩm Tinh Yểu xuống xe, vẫy tay chào họ.
Lưu Dữu: “Sáng mai 7 giờ bọn chị qua đón em.”
Thẩm Tinh Yểu gật đầu với cô ấy: “Em biết rồi.”
Nhìn Thẩm Tinh Yểu vào tòa nhà xong, Lưu Dữu và mọi người mới rời đi, cũng không định ai về nhà nấy mà tìm một khách sạn gần đó nghỉ một đêm.
Đường Hân dựa vào sofa, miệng lẩm bẩm đầy phấn khích: “CP của tôi ngọt quá đi mất!” Ngày mai 11 giờ họ có sự kiện ở Trùng Khánh, vậy mà tối muộn còn cố ý bay về Bắc Kinh một vòng, tình nguyện bắt
chuyến bay sớm tinh mơ để bay lại Trùng Khánh, chẳng phải là quá muốn gặp nhau sao?
Thẩm Tinh Yểu nhấn mật mã vào nhà. Cô rón rén lên lầu, mở cửa phòng
ngủ ra thì thấy một mảng tối đen. Cô không bật đèn mà nương theo ánh trăng nhàn nhạt mò mẫm về phía giường, nhưng khi đến gần thì nhận ra có gì đó không đúng. Cô đưa tay bật đèn bàn ở tủ đầu giường, phòng ngủ tối tăm được ánh đèn ấm áp chiếu sáng, nhưng không có một bóng
người.
Thẩm Tinh Yểu thất vọng thở dài một hơi, còn định cho anh một bất
ngờ, kết quả là người còn chưa về. Cô sờ lấy điện thoại, định gọi cho anh, nhưng giây tiếp theo nghĩ đến việc có lẽ anh đang tăng ca, hoặc đang trên đường về, thì từ bỏ.
“Tít tít tít tít…” Tiếng khóa mật mã vang lên.
Ngụy Kính Nhất treo chìa khóa xe sang một bên, thay dép lê, đang chuẩn bị rót ly nước ấm thì ánh mắt dừng lại trên sofa. Trên sofa có một
chiếc túi xách, kiểu túi xách nữ tính như vậy, nhà họ chỉ có thể là… Nghĩ đến đây, anh lập tức không uống nước nữa, nhấc chân đi thẳng lên lầu.
Lên đến lầu, bước chân vội vã lúc này mới nhẹ nhàng hơn. Anh đưa tay nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vặn mở.
Trong phòng ngủ tối om và tĩnh lặng. Ngụy Kính Nhất đưa tay bật đèn tường, phòng ngủ không một bóng người, giường đệm sạch sẽ gọn gàng. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác khác thường, không có ai? Không
phải chứ, nếu không có ai, chiếc túi dưới lầu từ đâu tới? Mùi hương thoang thoảng quen thuộc trong phòng này từ đâu ra?
Ngay sau đó, Ngụy Kính Nhất nhướng mày, giây tiếp theo, sau lưng anh đột nhiên áp sát một thân hình ấm áp. Anh nhếch môi: “Ai mà gan lớn
vậy, dám tự tiện xông vào nhà dân?” Vừa nói, anh vừa đưa tay bao lấy cánh tay đang quấn quanh eo mình, đầu ngón tay hơi thô ráp khẽ cọ xát đầy ẩn ý. “Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng tôi sẽ cân
nhắc không báo cảnh sát.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Người này còn diễn sâu nữa chứ?
“Anh không cần báo cảnh sát đâu, em rất nghe lời, anh muốn thế nào
cũng được.” Cô cố ý làm giọng mình ngọt ngào nũng nịu hơn hẳn, cô lập tức cảm nhận được sống lưng người kia hơi cứng lại. Cô mím môi, tiểu tử, còn dám đấu với chị à? Nhưng vừa đắc ý được hai giây, lại bị người
đàn ông kéo tay, một cú xoay người khéo léo đã bị kéo từ phía sau ra trước mặt, ngay sau đó, mông bị một tay nhấc bổng lên.
Một tiếng hét kinh ngạc, cô thuần thục và tự nhiên mà Dạng ch.ân ôm lấy eo người đàn ông.
Ngụy Kính Nhất ép cô lên bức tường trắng như tuyết, cố ý thúc nhẹ một cái, giọng nói khàn khàn cực độ: “Vậy nếu như thế này thì sao?”
Thẩm Tinh Yểu: “???” Vẫn chưa kết thúc à? Cô đảo mắt, một tay ôm lấy
cổ anh, một tay vu,ốt v.e khuôn mặt góc cạnh nam tính, dịu dàng nói: “Nhưng mà, như vậy có phải không tốt lắm không, lỡ bị vợ anh biết thì làm sao bây giờ?”
Đôi mắt xinh đẹp kia vừa ngây thơ lại vừa lộ ra vẻ quyến rũ, giọng nói vừa trong trẻo vừa gợi tình, gần như ngay lập tức đã khuấy động khí huyết cuồn cuộn của Ngụy Kính Nhất. Yết hầu nhô cao nhanh chóng lên
xuống, bàn tay to rộng ôm lấy eo cô cũng không khỏi dùng thêm vài phần sức lực.
Cũng không đau, nhưng Thẩm Tinh Yểu vẫn phối hợp kêu nhỏ một tiếng: “Anh làm đau người ta… Ưm!” Trước mắt cô khẽ rung lên, môi
cô lập tức bị ngậm lấy.
Hai bờ môi đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Khi anh áp xuống, đôi môi căng mọng thấm đẫm dịch ngọt của cô rất nhanh chủ
động hé mở như cánh hoa. Khoang miệng ấm áp bị đầu lưỡi thô ráp l.i.ế.m láp, môi l.ư.ỡ.i quấn quýt cũng bị hoặc nhẹ hoặc nặng mà cắn m.ú.t. Sự thân mật cách xa quá lâu, những dây thần kinh tê dại nháy mắt
bị k.ích th.ích, chỉ riêng hôn môi cũng đã khiến họ say đắm đến thế.
Ngụy Kính Nhất cắn nhẹ cánh môi kia, giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Em không nói, anh không nói, sẽ không có ai biết.”
Thẩm Tinh Yểu bị hôn đến quay cuồng, nhưng vẫn không quên diễn tiếp cùng anh: “Vậy chúng ta đây không phải… là đang vụng trộm sao?”
Hai chữ này vừa thốt ra, Thẩm Tinh Yểu bị người đàn ông hung hăng
hôn sâu hơn. Hơi thở nam tính trưởng thành của anh mãnh liệt đến mức làm cô choáng váng. Mãi cho đến khi tấm lưng chạm phải không còn là bức tường lạnh lẽo cứng rắn, mà là nệm giường m.ềm m.ại, lúc này cô
mới tỉnh táo lại đôi chút, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, hơi thở dồn dập: “Không được… Sáng mai 7 giờ em phải đi rồi…”
Lời này của Thẩm Tinh Yểu cũng khiến Ngụy Kính Nhất khôi phục lý trí. Lúc này anh mới nhớ ra, theo lịch trình, trưa mai cô có sự kiện ở
Trùng Khánh, vậy mà nửa đêm lại xuất hiện ở Bắc Kinh, trong nhà của họ. Không biết nghĩ tới điều gì, anh đột nhiên bật cười.
“Anh cười gì vậy?” Thẩm Tinh Yểu tò mò hỏi.
Cô vòng qua Trùng Khánh bay thẳng về Bắc Kinh, còn anh cũng đã đặt vé máy bay đi Trùng Khánh vào sáng mai.
Nghe anh nói xong, Thẩm Tinh Yểu cũng không khỏi bật cười, trong lòng ngọt ngào ấm áp.
Khẽ cử động thân mình một chút, lại khiến người trên thân khẽ rên lên, nháy mắt lại kéo bầu không khí ban đầu trở về. Người trên thân cô, hơi
thở nặng nề, da thịt nóng rực, đôi mắt thâm thúy mang theo sắc đỏ bị đè nén. Ngụy Kính Nhất cố gắng bình tĩnh lại, từ từ đứng dậy.
Ánh mắt Thẩm Tinh Yểu khẽ thay đổi, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay anh.
Động tác của Ngụy Kính Nhất dừng lại, nhìn về phía cô.
Thẩm Tinh Yểu đón lấy ánh mắt anh, mím môi: “Em giúp anh.” Đôi mắt Ngụy Kính Nhất từ từ mở lớn.
…
Thẩm Tinh Yểu tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, Ngụy Kính Nhất đang ở dưới bếp.
Cô vừa dùng khăn lông lau tóc vừa đi xuống lầu.
Ngụy Kính Nhất đang nấu mì, nghe thấy tiếng động, nhìn qua: “Tắm xong rồi à?”
Thẩm Tinh Yểu đội khăn lông, từ phía sau ôm lấy anh, khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói có chút đau đớn.
Ngụy Kính Nhất buông đôi đũa trong tay xuống, xoay người, nâng cằm cô lên, véo nhẹ má cô, khiến cô hé môi: “Để anh xem nào, còn đau chỗ
nào nữa?”
Gò má Thẩm Tinh Yểu “phừng” một cái đỏ bừng, cô quay mặt đi né tránh bàn tay anh, đôi mắt còn vương hơi nước lườm anh một cái:
“Không cần.”
Ngụy Kính Nhất thu hết vẻ ngượng ngùng của cô vào đáy mắt, đôi mắt cũng không khỏi ánh lên ý cười, anh ôm lấy má cô, hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô một cái: “Được rồi, không xem thì không xem.”
Ngụy Kính Nhất cố ý nấu mì mềm hơn bình thường rất nhiều, lại trụng qua nước lạnh một lần, cuối cùng rưới lên phần sốt cà chua trứng gà m.ềm m.ại, rắc thêm một nắm hành lá, cắt thêm một ít rau trộn. Thẩm
Tinh Yểu bưng đĩa rau trộn đi theo sau anh ra ngoài.
Hai bát mì sốt cà chua đơn giản, hai đĩa rau trộn, hai người ăn vô cùng thỏa mãn.
Thẩm Tinh Yểu thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ, cảm thấy Ngụy Kính Nhất tùy tiện làm một bát mì sốt cà chua cũng ngon hơn cơm tập thể của đoàn phim bọn họ. Cũng không phải nói cơm tập thể của đoàn phim không ăn
được, chỉ là hơn một tháng qua, đầu bếp cứ lặp đi lặp lại mấy món đó, thật sự ăn đến ngán, hơn nữa gần đó đến một chỗ để “nấu riêng” cũng không có.
Ngụy Kính Nhất nhìn cô cúi đầu, nửa ngày cũng không nhúc nhích, dường như đang thả hồn đi đâu đó, liền mở miệng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn lại, ăn no, tâm trạng tốt, cười với anh một cái: “Đang thưởng thức lại vị mì sốt vừa ăn, ngon lắm.”
Ngụy Kính Nhất bật cười: “Là chưa ăn no sao? Vậy anh nấu thêm cho em một bát nữa nhé?”
Thẩm Tinh Yểu vội vàng lắc đầu: “No rồi, no rồi.”
Ngụy Kính Nhất cười, đưa tay véo nhẹ má cô, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa, nói với cô: “Thời gian không còn sớm, anh dọn bát đũa xong sẽ lên ngay, em lên lầu ngủ trước đi, mai còn phải dậy sớm.”
Thẩm Tinh Yểu: “Em quên chưa hỏi, vậy ngày mai anh còn đi Trùng Khánh không?”
“Đi chứ, sao lại không đi.”
Thẩm Tinh Yểu hé môi định nói gì đó.
Ngụy Kính Nhất nhìn ra ý nghĩ của cô, cười nói: “Vì anh muốn đi gặp
em, đã tăng ca thêm giờ xử lý công việc, rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi được mấy ngày.”
Mắt Thẩm Tinh Yểu sáng rực lên: “Nghỉ ngơi mấy ngày?”
Khóe miệng Ngụy Kính Nhất mang theo nụ cười: “Ừ, ngày mai anh không chỉ có thể đi Trùng Khánh cùng em, chờ em kết thúc công việc, còn có thể đi Vân Nam cùng em mấy ngày.”
Thẩm Tinh Yểu hưng phấn kêu lên, nhào tới chỗ Ngụy Kính Nhất, ôm lấy eo anh, lắc qua lắc lại: “Thật hay giả, thật hay giả?”
Ngụy Kính Nhất cúi mắt nhìn cô,vô cùng cưng chiều: “Thật, lên lầu ngủ đi, không thì mai em không có tinh thần đâu.”
Thẩm Tinh Yểu làm một tư thế tuân lệnh: “Vậy em lên đây.” Ngụy Kính Nhất vỗ nhẹ vào mông cô: “Nhanh lên đi.”
Thẩm Tinh Yểu đưa tay xoa xoa, làm mặt quỷ với anh rồi chuồn mất.
Ngụy Kính Nhất rửa bát xong lên lầu, người trên giường đã cuộn tròn trong chăn. Anh cười đi qua, vừa định gọi cô, lại bất ngờ nghe thấy hơi thở đều đặn của cô, thì ra chỉ trong thoáng chốc đã ngủ rồi? Xem ra là thật sự mệt rồi. Anh đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc của cô, cúi xuống hôn
lên trán cô một cái. “Ngủ ngon nhé.”
Lưu Dữu và mọi người đúng 7 giờ đến đón cô. Khi nhìn thấy hai người nắm tay nhau từ tòa nhà đi ra, mà trong tay Ngụy tổng còn xách một
chiếc vali nhỏ, đạo diễn chỉ cho nghỉ một ngày, cho nên hôm qua lúc họ về căn bản là không mang theo vali.
Mọi người nhìn nhau, anh Lý rất có mắt nhìn, vội vàng chạy lên nhận lấy hành lý của Ngụy Kính Nhất: “Ngụy tổng, để tôi.”
Ngụy Kính Nhất gật đầu với anh ta, đưa hành lý cho anh.
Sau đó mọi người lại thấy, Ngụy tổng cũng đi theo lên xe. Thẩm Tinh Yểu rõ ràng vẫn còn hơi ngái ngủ, lên xe rúc cả người vào lòng Ngụy
Kính Nhất, mắt lim dim ngáp liên tục. Ngụy Kính Nhất nói với Đường Hân: “Có bịt mắt không?”
Đường Hân vội vàng nói có, sau đó từ trong túi xách lấy ra chiếc bịt mắt của Thẩm Tinh Yểu đưa qua.
Ngụy Kính Nhất đeo bịt mắt cho cô, không coi ai ra gì mà hôn lên đ.ỉnh đầu cô: “Ngủ một lát đi.”
Thẩm Tinh Yểu mơ hồ “ừm” một tiếng, tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi tới sân bay, Ngụy Kính Nhất mới đánh thức Thẩm Tinh Yểu dậy.
Ngụy Kính Nhất ôm người vào lòng, nói với anh Lý: “Phiền anh làm thủ tục ký gửi một chút.”
Anh Lý đáp “vâng”, lập tức kéo hành lý đi làm thủ tục.
Lưu Dữu nhịn suốt một đường, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi: “Ngụy tổng, anh đi Trùng Khánh cùng chúng tôi ạ?”
Thẩm Tinh Yểu từ trong lòng Ngụy Kính Nhất ló đầu ra, giọng nói mang theo vẻ vui mừng: “Không chỉ Trùng Khánh đâu, lát nữa còn đi Vân Nam nữa.”
Lưu Dữu hiểu ra, thì ra vali Ngụy tổng mang theo là của chính anh ấy.
Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất kín đáo xuất hiện ở sân bay Bắc Kinh bị người qua đường chụp được, đăng lên Weibo xong lập tức thu
hút fan only nhà cô và cả fan couple.
Ủa? Tiền tuyến tối qua không phải nói, Yểu Yểu kết thúc công việc xong bay đi Trùng Khánh rồi sao? Sao sáng sớm nay lại xuất hiện ở Bắc
Kinh? Nhưng khi nhìn thấy Ngụy tiên sinh đang ôm Yểu Yểu vào lòng, fan only đã hiểu, fan couple cũng đã hiểu. Thảo nào tối qua các chị em ở Trùng Khánh không đón được Yểu Yểu, thì ra người ta cả đêm không bay đi Trùng Khánh, mà là về Bắc Kinh. Về Bắc Kinh làm gì? Đương
nhiên là đi gặp chồng rồi! Ai nhìn thấy mà không thốt lên một câu “simp chết tôi rồi”!
Lên máy bay, Ngụy Kính Nhất xin tiếp viên hàng không một chiếc chăn
mỏng, đắp cho cô ngủ tiếp. Cứ như vậy lại ngủ một mạch trên máy bay, chờ đến Trùng Khánh, Thẩm Tinh Yểu mới tràn đầy năng lượng trở lại, đi thẳng từ sân bay đến địa điểm sự kiện. Lúc cô ở hậu trường trang
điểm, Ngụy Kính Nhất ngồi trên sofa ở hậu trường. Nhân viên công tác ra ra vào vào khóe miệng không nhịn được mà mỉm cười, trời ơi! Đôi vợ chồng này sao mà ngọt ngào đến thế!! Ngọt thật sự!!
Trong buổi họp báo, trạng thái của Thẩm Tinh Yểu vô cùng tốt, bất kể là
ảnh chụp vội chưa qua chỉnh sửa hay ảnh đã được các trạm tỷ chỉnh sửa kỹ lưỡng tung ra sau đó, đều 360 độ không góc chết, không chê vào đâu được. Hơn nữa, trên mặt cô còn mang theo niềm vui mừng mà mắt
thường cũng có thể thấy được, các fan tự nhiên là rõ ràng, vẻ mặt xuân sắc này của cô là vì ai.
Buổi họp báo kết thúc lúc 12 giờ, họ đặt vé máy bay đi Vân Nam lúc 4 giờ chiều.
Hôm qua rạng sáng mới đến Bắc Kinh, ăn một bát mì sốt cà chua, sáng lại chỉ ăn bữa sáng thanh đạm, bây giờ đến Trùng Khánh, nơi nổi tiếng là xứ sở của lẩu, hai người đương nhiên sẽ không bỏ qua. Sau khi cô xuống máy bay, cô bảo Đường Hân và mọi người đi xếp hàng trước. Buổi họp
báo kết thúc, hai người trực tiếp lái xe đến tiệm lẩu.
Sau khi livestream kết thúc vẫn còn rất nhiều fan, lịch trình của hai người căn bản là không giấu được, vì thế các fan có mặt ở đó gần như
đều biết hai người đi ăn lẩu. Nhưng tiệm lẩu này phải đặt trước mấy tiếng đồng hồ mới có chỗ, không đặt trước, các fan đến cửa cũng không vào được.
Fan tại hiện trường: …
Fan online & cư dân mạng: Ha ha ha ha ha ha ha, cái này đúng là buồn cười chết mất! Ai nhìn thấy mà không nói một câu, fan thảm thật!
Mà sau đó, căn phòng mà hai người đã đặt ở tiệm lẩu này liên tục mấy tháng luôn bị đặt hết, hơn nữa những thực khách này lại là fan của Thẩm Tinh Yểu!
Ăn lẩu xong, hai người lại chạy ra sân bay, bay đi Vân Nam.
Fan lại bị “show ân ái” cho xem rồi, cho nên Ngụy tổng không chỉ đi cùng đến Trùng Khánh, mà còn muốn đi cùng đến Vân Nam sao?
Các fan couple có mặt tại hiện trường thương cảm cho các chị em fan
only, bất đắc dĩ ăn “cẩu lương” cả một ngày. Thương thì thương thật, nhưng trong lòng thầm sung sướng là có thật!