Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 139

 

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp tươi đẹp len lỏi vào, chiếu rọi lên chiếc giường nệm m.ềm m.ại. Người phụ nữ trên giường được người đàn ông ôm trọn vào lòng, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm ngang vòng eo thon thả trắng nõn của cô, xương quai xanh, đầu vai, trước ngực đều là những

đốm hồng mai, có thể thấy được sự kịch liệt của đêm qua.

 

Đoạn Thính Nhạc bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức. Cô mơ màng đưa tay s.ờ so.ạng trên tủ đầu giường, cuối cùng cũng sờ được điện

thoại của mình, dựa vào sự quen thuộc mà lướt qua nút nghe, áp lên tai. Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Quả Quả, “Chị Nhạc, chị dậy chưa?”

 

Đoạn Thính Nhạc “Ừ ừ” qua loa hai tiếng. Quả Quả vừa nghe giọng này của cô thì biết người còn chưa dậy, thế là tức giận nói: “Chị mau dậy đi,

 

chắc khoảng mười lăm phút nữa là em đến rồi, đừng quên sáng nay

chúng ta còn phải tham gia hoạt động cắt băng khánh thành của nhãn hàng đó.”

 

“Chị có nghe không đó?” Giọng Quả Quả bên kia cao hơn một chút.

 

Đoạn Thính Nhạc vì âm thanh decibel cao này của cô ấy mà nháy mắt

tỉnh táo không ít, bất đắc dĩ đáp một tiếng, “Biết rồi.” Vừa mở miệng, cô đã cảm thấy cổ họng đau rát.

 

Đầu dây bên kia Quả Quả cũng nghe ra, không đợi cô nói chuyện, bên

kia Đoạn Thính Nhạc đã nói một tiếng “Biết rồi”, sau đó dứt khoát cúp điện thoại. Quả Quả cạn lời, nói với anh Quách đang lái xe: “Anh Quách, lát nữa qua tiệm thuốc dừng xe lại, em mua ít kẹo ngậm ho.” Cô

thật sự rầu thúi ruột.

 

Anh Quách đáp một tiếng.

 

Đoạn Thính Nhạc cúp điện thoại, theo bản năng vươn vai. Vừa duỗi người đã phát hiện không ổn… Đau quá… Cả người như bị xe tải lớn

cán qua, đau đến mức cô nhăn nhó, cảm giác này giống như… Giống…

 

Bỗng nhiên, eo nhẹ nhàng bị véo một cái, giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông từ phía sau truyền đến, “Eo còn đau à?”

 

 

Đầu óc Đoạn Thính Nhạc ngơ ngẩn một lúc, sau đó đột nhiên bật người ngồi dậy khỏi giường. Mà sau khi ngồi dậy mới phát hiện lúc này cô không mảnh vải che thân, sau đó đưa tay vơ lấy chăn quấn quanh người, đồng thời cũng nhìn rõ người đàn ông đang nằm bên cạnh cô.

 

 

Mất đi lớp chăn che phủ, thân hình người đàn ông hoàn toàn lộ ra trước mắt cô. Ngũ quan người đàn ông cương nghị rắn rỏi, bờ vai rộng lớn, cơ bụng với những đường cong rõ ràng, tầm mắt hướng xuống, tinh thần

phấn chấn. Ký ức cuồng nhiệt đêm qua lập tức ùa vào đầu cô, mười ngón

 

tay đan chặt, cảm giác cứng rắn nóng bỏng… Toàn thân trên dưới đều tê dại.

 

Vưu Triều Văn nhìn người trước mặt rõ ràng có chút đờ đẫn, chiếc chăn mỏng manh quấn trước ngực, để lộ bờ vai gầy, trên vai lấm tấm những

vết đỏ, là dấu vết anh để lại đêm qua. Anh ngồi dậy, theo cử động của cô, đồng thời cũng dựng thẳng người.

 

Vốn Người còn đang đờ đẫn phản ứng lại, mắt trợn tròn, không chút suy nghĩ đưa tay ném phần chăn thừa về phía anh, vừa vặn che lại, “Anh…

tôi, chúng ta?” Cô nhất thời không biết nên nói gì, sau lần đầu tiên ba tháng trước, đây là lần thứ hai…

 

Vưu Triều Văn nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Chúng ta nói chuyện.”

 

 

“Nói, nói chuyện gì?”

 

“Chuyện này…” Vưu Triều Văn đang nói, Đoạn Thính Nhạc bỗng nhiên hét lên một tiếng. Khoan đã, vừa rồi Quả Quả nói, mấy giờ nữa đến?

Mười lăm phút? Nghĩ đến đây, lập tức không còn tâm trí lo chuyện khác, trực tiếp mở miệng ngắt lời anh, “Không nói chuyện không nói chuyện, anh đi đi.” Nói xong quấn chăn xuống giường đi nhặt quần áo đêm qua

bị họ ném xuống thảm. Nhặt quần áo lên, không thể tránh khỏi lại lần nữa nhìn thấy… Cô lập tức ném quần áo của anh qua cho anh, vội vàng giải thích: “Quả Quả sắp tới rồi, anh đi trước đi, chúng ta tính sau.”

 

Vưu Triều Văn nhướng mày, “Em sợ à?”

 

 

“Đương nhiên…” Khựng lại hai giây, “Không sợ!” “Không sợ thì gấp gáp đuổi anh đi làm gì?”

Đoạn Thính Nhạc: “…”

 

Vưu Triều Văn không nói thêm gì với cô, cũng mặc quần áo vào. Đoạn Thính Nhạc nhìn anh kéo kh.óa qu.ần tây lên, vòng eo thon chắc. Không thể không nói, dáng người này của anh vẫn rất đẹp. Cô không khỏi lặng

lẽ mím môi. Sau khi Vưu Triều Văn mặc quần tây xong, cầm áo sơ mi xoay người lại.

 

Sau khi anh xoay người, Đoạn Thính Nhạc cũng nhìn thấy mấy vệt móng tay đỏ hằn trên lưng anh cùng với những vết véo, có vài vết véo

khá sâu, đỏ tím bầm. Cô nhớ rất rõ, lúc đó cô không chịu nổi đã không kiểm soát lực mà véo. Bỗng nhiên muộn màng cảm thấy có chút áy náy, thấy anh định rời đi, chuẩn bị nói vài lời mềm mỏng, còn chưa kịp mở

miệng, phát hiện không đúng. Không phải định đi sao? Anh không phải đi hướng cửa, mà là phòng tắm của cô?

 

Đoạn Thính Nhạc quấn chăn đuổi theo hai bước, “Cửa không ở bên đó.”

 

 

Bước chân Vưu Triều Văn không dừng lại, “Anh biết.” “Vậy anh, anh đi phòng tắm làm gì?”

Vưu Triều Văn quay đầu lại nhìn cô một cái, “Giải quyết nỗi buồn.” Đoạn Thính Nhạc: “…”

Đoạn Thính Nhạc mấp máy môi, vẫn nhìn anh vào phòng tắm. Không bao lâu đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy mạnh mẽ. Cô đưa tay vỗ đầu mấy cái, vội vàng nhặt lấy áo ngủ của mình mặc vào. Đợi

một lúc, sau khi nghe thấy tiếng xả nước xong, lúc này mới đi về phía phòng tắm. Vừa vào đã nhìn thấy người đàn ông hỏi: “Bàn chải đánh răng lần trước đâu?”

 

 

Đoạn Thính Nhạc: “…Vứt rồi.”

 

Vưu Triều Văn nhìn cô hai giây, sau đó thuần thục mở tủ phía trên bồn rửa mặt, từ bên trong lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng dự phòng.

 

Đoạn Thính Nhạc nhìn anh ung dung đánh răng, sốt ruột muốn chết,

nhưng cũng không mở miệng thúc giục nữa, mà từ từ di chuyển qua, cũng bắt đầu đánh răng rửa mặt. Bồn rửa mặt lớn, hai người đứng song song cũng không chen chúc. Đây rõ ràng là một hình ảnh vô cùng ấm áp

giữa những người yêu nhau, nhưng hai người lại tạo ra một bầu không khí xấu hổ và im lặng.

 

Lúc Đoạn Thính Nhạc đang rửa mặt, Vưu Triều Văn bỗng nhiên mở miệng, “Buổi tối mấy giờ về?”

 

 

 

Lúc anh Quách lái xe bảo mẫu vào khu dân cư, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi quen mắt từ một con đường khác chạy qua, không khỏi

“Ủa” một tiếng. Quả Quả đang ngồi ở ghế phụ lái xem điện thoại nhìn qua, thuận miệng hỏi: “Sao vậy?”

 

“Hình như nhìn thấy một chiếc xe quen.”

 

 

“Ai?”

 

Anh Quách nghĩ nghĩ, không nhớ ra.

 

Quả Quả thấy anh ấy nghĩ không ra, cũng không hỏi nữa. Vừa lúc họ cũng đã đến tầng hầm gara dưới tòa nhà của đơn vị. Vốn cô ấy tưởng cô

ấy phải lên lầu đón người, không ngờ vừa vào đã nhìn thấy người đứng ở dưới lầu, quấn kín mít nhưng vẫn khiến họ nhận ra.

 

Sau khi xe bảo mẫu dừng lại, Đoạn Thính Nhạc lập tức chạy chậm qua, lên xe. Quả Quả cũng theo đó ngồi xuống phía sau.

 

“Hôm nay nhanh nhẹn ghê.”

 

Đoạn Thính Nhạc cười gượng một tiếng.

 

 

Quả Quả liếc cô một cái, từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc. Đoạn Thính Nhạc: “Đây là gì?”

“Kẹo ngậm ho, cũng không xem giọng chị khàn thành cái dạng gì rồi.”

 

 

“Còn khàn lắm sao?” Lúc sắp ra cửa cô còn cố ý pha cho mình một ly nước mật ong.

 

Quả Quả đưa kẹo ngậm cho cô. Thực ra cũng đỡ nhiều rồi, không khàn như lúc cô mới nghe điện thoại.

 

 

Đoạn Thính Nhạc ngoan ngoãn ngậm kẹo, cảm giác mát lạnh làm cổ họng thoải mái không ít.

 

Đợi cô ăn xong kẹo ngậm, Quả Quả lúc này mới đưa bữa sáng đã mua

cho cô, “Ăn sáng trước đi, không thì đến công ty sẽ không có thời gian ăn đâu.” Sáng nay 10 giờ cô có một buổi gặp mặt ra mắt sản phẩm mới của nhãn hàng, bây giờ sẽ đi thẳng đến trụ sở chính của nhãn hàng.

 

Sau khi Đoạn Thính Nhạc ngoan ngoãn ăn kẹo ngậm lại tiếp tục ngoan ngoãn ăn sáng.

 

Rõ ràng cô ngoan như vậy, nhưng Quả Quả vẫn cảm thấy vô cùng không ổn, bởi vì cô quá ngoan, điều này không giống phong cách của cô.

 

Đoạn Thính Nhạc bị ánh mắt dò xét của Quả Quả nhìn đến vô cùng

không tự nhiên, bất thình lình bị nghẹn. Quả Quả lập tức đưa ly sữa đậu nành đã cắm ống hút đến bên miệng cô. Đoạn Thính Nhạc uống vài ngụm lúc này mới đỡ hơn nhiều, sau đó ra đòn phủ đầu, “Đều tại em, nếu không phải em dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn chằm chằm chị,

chị đã không bị nghẹn rồi.”

 

Quả Quả bĩu môi, “Chị mà không làm chuyện gì trái lương tâm, còn sợ em nhìn à?”

 

 

“Chị làm chuyện gì trái lương tâm chứ?” “Không làm chuyện trái lương tâm, chị sợ gì?” Đoạn Thính Nhạc: “…”

Quả Quả: “Chị nói thật đi, có phải chị thật sự làm chuyện gì trái lương tâm không?”

 

Đoạn Thính Nhạc: “… không có.”

 

Vẻ mặt Quả Quả kiểu, chị nghĩ em sẽ tin à?

 

 

Đoạn Thính Nhạc nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói: “Vậy chị nói, em đừng giận.”

 

“Chị nói trước đi.”

 

 

Đoạn Thính Nhạc lại hút một ngụm sữa đậu nành, mặt không đổi sắc nói dối, “Đêm qua thức khuya chơi game.”

 

Trên mặt Quả Quả lộ ra một tia hung dữ, “Em biết ngay mà! Khó trách sắc mặt chị tệ như vậy! Tối hôm qua em đã dặn chị thế nào!”

 

Đoạn Thính Nhạc vội vàng lấy lòng, “Chị biết sai rồi mà, em đừng mắng chị nữa, em mà mắng nữa, tâm trạng chị sẽ không tốt, tâm trạng chị

không tốt, lát nữa livestream trạng thái sẽ không tốt, trạng thái không tốt fan sẽ lo lắng, sau đó mấy tài khoản marketing lại muốn bôi nhọ chị phẫu thuật thẩm mỹ hỏng…”

 

 

“Bọn họ dám? Suốt ngày rảnh rỗi ăn nói bậy bạ!” Người khác thì cô ấy không dám nói, chứ chị cô! Mặt này tuyệt đối là thuần tự nhiên!

 

Đoạn Thính Nhạc thấy cô ấy đã thành công bị cô dẫn dắt dời đi chủ đề, vừa ăn sáng vừa hùa theo lên án, “Bọn họ không phải luôn viết lung tung

như vậy sao? đã bao nhiêu lần chị bị họ viết bậy là phẫu thuật thẩm mỹ rồi, cho dù có sửa, thì cũng là ba mẹ chị sửa.”

 

Đến phòng hóa trang, công ty nhãn hàng đã mời chuyên viên trang điểm

riêng đến trang điểm cho cô. Thấy quầng thâm mắt xanh lè rõ ràng của cô, hỏi một câu: “Tối qua không ngủ ngon à?”

 

Đoạn Thính Nhạc không có một chút nào tỏ vẻ ngôi sao lớn, người cũng

dễ gần. Đạo diễn và diễn viên từng hợp tác với cô cơ bản không có ai nói xấu sau lưng cô, thậm chí nhân viên bên cạnh bao nhiêu năm cũng không thay đổi, cho nên danh tiếng trong giới rất tốt. Lần trang điểm cho hoạt động nhãn hàng này đều là cô ấy làm, hợp tác rất nhiều lần, quan hệ

cũng không tệ, cho nên hỏi cũng tùy ý hơn nhiều.

 

“Đúng vậy, cho nên lát nữa còn phải nhờ chị Phồn che giúp em một chút nha.”

 

 

“Yên tâm, tuyệt đối che cho em một chút cũng không nhìn ra.” “Ai! Cảm ơn chị Phồn!”

 

Kỹ thuật trang điểm của chị Phồn tuyệt đối là đỉnh. Sau khi trang điểm xong, Đoạn Thính Nhạc cả người rạng rỡ hẳn lên, quầng thâm mắt, vẻ tiều tụy biến mất sạch sẽ. Sau khi trang điểm xong cho cô, chị ấy vốn

chọn cho cô một chiếc váy dạ hội nhỏ màu trắng hở vai cổ hơi trễ. Nếu là ngày thường, Đoạn Thính Nhạc tuyệt đối sẽ nghe lời mặc vào, nhưng hiện giờ, chiếc váy này mà mặc vào, cô sợ sẽ tiêu đời mất. Vì thế từ chối nói: “Chị Phồn, đổi bộ khác đi ạ.”

 

 

“Sao vậy? Xấu à?”

 

“Không có, đẹp ạ.” Đoạn Thính Nhạc suy nghĩ một chút, lại nói: “Nhưng lát nữa livestream không phải còn có mấy trò chơi tương tác sao, có chút

không tiện lắm.”

 

Chị Phồn nghe cô nói vậy, cũng nghiêm túc suy nghĩ, thế là thật sự đổi cho cô một chiếc váy dạ hội khác.

 

 

Đoạn Thính Nhạc hài lòng, chỉ cần không hở vai là được.

Bình Luận (0)
Comment