Lúc Ngụy Kính Nhất vì công việc phải về Bắc Kinh trước, Đô Đô thế nào cũng không chịu về cùng anh, khóc lóc làm Thẩm Tinh Yểu đau lòng muốn chết. Không về thì không về, ở đây cũng không phải không
có người chăm sóc cậu, thế là Ngụy Kính Nhất chỉ có thể một mình trở về.
Đêm trước khi đi, anh ôm cậu nhóc lên đùi, vỗ mông, cảnh cáo: “Ở đây không được làm mẹ tức giận, nếu không ba nhất định sẽ qua đây đánh
con.”
Đô Đô lập tức bĩu môi. Vừa lúc Thẩm Tinh Yểu thu dọn xong hành lý cho Ngụy Kính Nhất đi tới, cậu bé không cần suy nghĩ mà mách tội:
“Mẹ ơi, ba nói muốn đánh con.”
Thẩm Tinh Yểu đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai cha con họ, hỏi: “Vậy ba có nói vì sao muốn đánh con không?”
Đô Đô nghiêng đầu nhỏ, nói: “Làm mẹ tức giận sẽ bị đánh.”
“Vậy con có làm mẹ tức giận không?” Thẩm Tinh Yểu hỏi.
“Sẽ không.”
“Vậy chẳng phải là, con ngoan ngoãn nghe lời, ba sẽ không đánh sao?”
Đô Đô nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó cười toe toét, “Vâng! Đô Đô nghe lời! Không làm mẹ tức giận!”
Trái tim Thẩm Tinh Yểu như tan chảy vì bảo bối nhỏ nhà mình.
Sau khi Ngụy Kính Nhất về Bắc Kinh, mỗi ngày Đô Đô theo Thẩm Tinh
Yểu đến phim trường, qua lại giữa phim trường của mẹ và cậu út, thường xuyên không phải thấy cậu treo trên người diễn viên này thì cũng là đạo diễn kia. Cứ như vậy cho đến tháng năm đóng máy, lúc này mới
theo mẹ ruột về Bắc Kinh.
Vừa về đến Bắc Kinh, ông bà nội sốt ruột gọi điện thoại, kêu họ về nhà ăn cơm. Thẩm Tinh Yểu cũng thật sự nhớ đồ ăn nhà làm, không nói hai lời, dẫn theo chồng và con trai trở về Ngụy trạch.
Năm ngoái, ông Ngụy và ông Thẩm ăn ý với nhau, mua luôn hai căn biệt thự liền kề, hai nhà trở thành hàng xóm đúng nghĩa. Thực ra làm như vậy, chủ yếu vẫn là vì cặp vợ chồng son nhà họ, mỗi dịp lễ tết, về nhà ai
thật sự rất khó lựa chọn, cũng không muốn làm thông gia buồn lòng.
Vừa vào cửa, Đô Đô đã bị ông bà nội, ông bà ngoại thay phiên nhau ôm hôn tới tấp. Cục thịt nhỏ này đối với sự thân mật của người nhà một chút
cũng không bài xích, ngoan ngoãn để mọi người thơm, sau đó thuận lợi nhận được từ ông bà nội, ông bà ngoại những viên sô cô la mà ngày thường mẹ không cho ăn nhiều. Không bao lâu, hai túi quần áo đã đầy ắp.
Thẩm Tinh Yểu nhìn qua, trong miệng cục thịt nhỏ đã nhét hai viên sô cô la, giống như một chú chuột hamster nhỏ ăn vụng. Thẩm Tinh Yểu đi về phía cậu, mắt cục thịt nhỏ lập tức trợn lớn. Đợi cô đến trước mặt mình,
tay nhỏ liền móc mấy viên sô cô la trong túi ra, lấy lòng đưa cho cô, “Mẹ ăn đi.”
Thẩm Tinh Yểu bất đắc dĩ cười một tiếng, cậu nhóc này còn học được cách hối lộ nữa. Cô đưa tay véo má phúng phính của cậu, “Mẹ không ăn.”
Đô Đô tiếp tục nhai sô cô la trong miệng, xác định mẹ thật sự không ăn rồi mới chuẩn bị cất lại sô cô la của mình. Nào ngờ, còn chưa kịp cất vào túi, đã bị ba cậu chặn đường cướp mất, “Mẹ không ăn, ba ăn.” Nói xong còn thuận tay dùng bàn tay to s.ờ so.ạng, moi sạch mấy viên còn lại trong
túi cậu.
Đô Đô ngẩn người một lúc lâu không phản ứng kịp, đợi khi phản ứng lại, lập tức “oa oa” đuổi theo, ngậm sô cô la mà nói vẫn còn rất rõ ràng,
“Ba hư! Ba hư!” Cho ba mấy viên cũng không phải không được, nhưng cũng không thể lấy hết đi chứ, cậu mới ăn có hai viên.
Ngụy Kính Nhất vừa trốn vừa cười bóc một viên bỏ vào miệng, “Trẻ con không được ăn nhiều sô cô la như vậy, sẽ bị sâu răng đó.”
“Ba cũng ăn!”
“Ba đâu phải trẻ con.”
Thẩm Tinh Yểu: “…” Sao lại không biết xấu hổ nói mình không phải trẻ
con, hành vi lúc này với trẻ con có gì khác nhau đâu? Cô thật sự có thể hiểu được lời các diễn viên gạo cội đã có gia đình trong đoàn phim nói với cô, rằng đàn ông sau khi có con sẽ trở nên vô cùng ấu trĩ!
Bà Ngụy bưng đĩa trái cây ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đặt đĩa trái cây xuống giữ chặt cánh tay con trai, vỗ vào lưng anh mấy cái, “Lớn từng này rồi sao không biết xấu hổ giành ăn với trẻ con?”
Ngụy Kính Nhất bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị, “tê tê” hít một hơi. Anh tuyệt đối không phải con ruột của mẹ! Anh còn chưa kịp nói gì,
ngoài viên sô cô la trong miệng, sô cô la trong túi đã bị bà Ngụy moi đi hết. Anh vội vàng nói: “Mẹ, Đô Đô thật sự không thể ăn quá nhiều sô cô la, lần trước bác sĩ đã nói rồi.”
Bà Ngụy liếc nhìn đứa cháu trai đang ôm chân mình vẻ mặt đáng thương, nghĩ nghĩ, thế là cất sô cô la vào túi mình.
“Bà nội…” Cục thịt nhỏ lại tỏ vẻ đáng thương.
Bà Ngụy vội vàng dỗ dành: “Đô Đô ngoan nha, ba nói đúng đó, ăn nhiều răng Đô Đô sẽ hỏng mất, hỏng rồi là phải nhổ răng đó, Đô Đô có muốn nhổ răng không?”
Đô Đô chắc chắn là không biết nhổ răng đau đến mức nào, nhưng trước đó từng được dẫn đi khám nha sĩ, giờ nhớ lại vẫn có chút sợ, thế là lập tức lắc đầu, “Không cần, Đô Đô không muốn đi bệnh viện, Đô Đô không muốn nhổ răng.”
Bà Ngụy sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cháu trai, “Vậy sô cô la của Đô Đô, bà nội cất đi được không? Mai lại cho Đô Đô ăn một viên nhé?”
Đô Đô gật gật đầu, “… Dạ.”
Ngụy Kính Nhất cọ đến bên cạnh Thẩm Tinh Yểu, nhỏ giọng mách lẻo, “Vợ ơi, mẹ vừa đánh anh đau quá.”
Thẩm Tinh Yểu không tiếng động cười một cái, đưa tay vỗ về sau lưng anh.
Bà Ngụy nghe thấy Ngụy Kính Nhất mách lẻo, nhưng bà mặc kệ anh, mà nói với Thẩm Tinh Yểu: “Yểu Yểu, lại đây ăn trái cây, tươi lắm.”
…
“Yểu Yểu, Đô Đô, dọn dẹp một chút, chuẩn bị ăn cơm.” Bà Thẩm bưng canh lên bàn.
“Tới đây.” Thẩm Tinh Yểu đáp một tiếng, dẫn Đô Đô đi rửa tay.
Bà Ngụy cũng bưng đồ ăn ra, nhìn ra cửa ngó nghiêng, “Vi Sơ với Tiểu Yên sao còn chưa tới?”
“Buổi tối tan làm kẹt xe trên đường, chắc là trễ chút.”
Đô Đô vừa rửa tay xong đi ra, nghe thấy ngoài sân có tiếng xe quen thuộc. Cũng không biết cục thịt nhỏ này làm sao, còn nhỏ tuổi đã có thể phân biệt được tiếng xe của người nhà, “ao ao” kêu một tiếng, “Cậu cả về rồi! Cậu cả về rồi!” Nói rồi như viên đạn nhỏ lao ra ngoài trước mọi
người.
Bà Ngụy vội vàng chạy theo, “Đô Đô chậm một chút, đừng để ngã!”
Tô Vi Sơ vừa xuống xe đã chú ý tới đứa cháu ngoại nhà mình, vừa kêu
“Cậu cả” vừa lao về phía anh. Anh lập tức cúi người xuống, cậu nhóc một cú bay thẳng vào lòng anh, tay chân quấn lấy anh, “Cậu cả cậu cả, con nhớ cậu lắm nha!”
Tô Vi Sơ ôm cậu nhóc, “Cậu cả cũng rất nhớ Đô Đô nha.”
Ứng Yên La từ ghế phụ xuống xe, nhìn người đàn ông đang ôm đứa cháu ngoại nhà mình, khí chất tinh anh trên người bị xua tan không còn một mảnh, khuôn mặt đặc biệt dịu dàng. Mà Đô Đô được anh ôm trong
lòng trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua đã thấy rất m.ềm m.ại, không khỏi làm cô nhớ tới đứa em họ nhỏ nhà mình, thế là cũng cong môi cười.
Tô Vi Sơ ôm Đô Đô đi về phía Ứng Yên La, nhún nhún Đô Đô trong lòng, “Đô Đô, gọi mợ cả.”
Ứng Yên La và Tô Vi Sơ kết hôn mới được hai tháng, trong hai tháng
này, anh có hơn một tháng đều ở Thượng Hải, cho nên Đô Đô đối với Ứng Yên La vẫn còn chút xa lạ. Nhưng xa lạ thì xa lạ, mợ cả lớn lên xinh đẹp, đối xử với cậu cũng dịu dàng, cậu vẫn rất thích, thế là m.ềm m.ại gọi một tiếng, “Mợ cả.”
Ứng Yên La nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh cười rộ lên của cậu, đáp một tiếng, sau đó không nhịn được đưa tay chọc chọc.
Bị chọc, Đô Đô cười càng vui vẻ hơn, “Mợ cả, mợ xinh thật là xinh.”
Ứng Yên La sững sờ, theo bản năng liếc nhìn Tô Vi Sơ một cái, khóe miệng Tô Vi Sơ lại mang theo ý cười.
Bà Ngụy đi theo ra gọi: “Vì Sơ, Yên La, hai đứa tới rồi, mau vào ăn cơm.”
Lúc ăn cơm, Đô Đô được sắp xếp ngồi trên ghế trẻ em. Thẩm Tinh Yểu định đút cơm cho Đô Đô, cuối cùng nhiệm vụ này bị ông Ngụy giành mất, “Các con ăn đi, Đô Đô để ba đút là được rồi, gầy quá, ăn nhiều một
chút.”
Trên bàn cơm, các bậc trưởng bối nói nhiều nhất với đám trẻ chính là “gầy”.
Thẩm Vi Sơ dùng muỗng múc canh sườn cho Ứng Yên La, dịu dàng nói: “Em thử canh sườn bắp ba anh làm xem, ngon hơn anh làm nhiều.”
Ứng Yên La theo bản năng liếc nhìn những người khác trên bàn cơm, mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười nhìn hai người họ, không khỏi có chút hơi xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Bà Ngụy cười nói: “Đều là vợ chồng cả, còn nói gì cảm ơn, đây là chuyện nên làm mà.”
Bà Thẩm cũng cười dịu dàng. Mặc dù bên ngoài đều không coi trọng
người con dâu cả này của bà, nhưng bà nhìn người rất chuẩn, đứa bé này rất tốt, cũng là Vi Sơ tự nguyện cưới, cho nên bất kể người ngoài nói thế nào, bà vẫn rất thích người con dâu cả này.
Thực ra Thẩm Tinh Yểu và người chị dâu này của cô cũng mới tiếp xúc không lâu. Lúc đó quyết định kết hôn của anh cả cũng khá nhanh, họ đăng ký kết hôn trước, còn chưa làm đám cưới. Lần đầu tiên gặp mặt vẫn là ở bữa tiệc ra mắt hai nhà, lúc đó cô còn đang quay phim, nói
chuyện qua loa vài câu đã lại chạy về đoàn phim. Trong ấn tượng của cô, chị dâu là một người tính tình dịu dàng, tốt nghiệp thủ khoa trường mỹ thuật, trên người mang theo khí chất đặc trưng của dân nghệ thuật.
Lúc này, vừa lúc liếc thấy vành tai hơi ửng hồng của Ứng Yên La, cô không động thanh sắc mà nhướng mày với Ngụy Kính Nhất bên cạnh. Ngụy Kính Nhất lại đầy mắt cưng chiều, thuận tiện gắp con tôm đã bóc
vỏ bỏ vào bát cô.
Đợi họ ăn cơm xong, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Ngụy Kính Nhất và Tô Vi Sơ tự giác đi rửa bát dọn dẹp, còn Đô Đô thì được ông nội và ông ngoại chơi cùng ở phòng khách với đống đồ chơi mới mua. Bà
Thẩm cũng cố ý để Thẩm Tinh Yểu làm quen thân thiết hơn với chị dâu, thế là cũng kéo bà Ngụy để lại không gian cho hai chị em dâu.
Thẩm Tinh Yểu bưng đĩa trái cây chủ động đi về phía Ứng Yên La, “Chị dâu, ăn trái cây đi.”
Ứng Yên La cười với cô, “Cảm ơn em.”
Lần trước gặp mặt vẫn là ở bữa tiệc ra mắt, hai người lúc đó tuy không nói được mấy câu, nhưng ấn tượng về nhau đều không tệ, hơn nữa đều
có ý muốn kéo gần quan hệ. Con gái ở bên nhau, luôn có đủ thứ chuyện để nói, không bao lâu, đã thân thiết.
Ứng Yên La có chút không quen với việc cô gọi mình là chị dâu, thế là nói: “Hay là em cứ gọi chị là Yên La đi?”
Ứng Yên La là chị dâu của Thẩm Tinh Yểu, nhưng lại thật sự nhỏ hơn cô hai tuổi.
Thẩm Tinh Yểu nghĩ nghĩ, cũng không rối rắm, nói: “Vậy chị đừng gọi em là em gái nữa, chị gọi tên em đi.”
Ứng Yên La cười gật đầu.
Quả nhiên sau khi gọi tên, quan hệ chị em dâu ngược lại càng thân thiết hơn.
Ngụy Kính Nhất đặt chiếc đĩa đã ráo nước vào tủ bát, vừa lúc nhìn thấy hai chị em dâu đang nói chuyện vui vẻ bên ngoài, huých vai Tô Vi Sơ
một cái. Anh nhớ rất rõ, vợ anh năm nay mới 24 tuổi. Anh nào ngờ được sau này anh vợ lại cưới một cô gái còn nhỏ hơn cả Yểu Yểu. Vì chuyện anh lớn hơn Yểu Yểu bảy tuổi, anh không ít lần bị ông anh vợ này chì chiết.
Tô Vi Sơ đương nhiên cũng nhìn thấy vẻ trêu chọc trong mắt bạn tốt, liếc anh một cái, thuận tiện huých lại anh một cái.
Nhưng Ngụy Kính Nhất cũng lười so đo với anh, dù sao anh ấy có người
vợ nhỏ hơn tận tám tuổi này, sau này đã không còn tư cách nói anh nữa rồi.
Buổi tối khoảng gần 10 giờ, lúc này hai vợ chồng mới chuẩn bị trở về,
bởi vì ngày mai mỗi người họ đều có công việc. Ông Ngụy cũng không giữ lại, điều họ lưu luyến hơn vẫn là Đô Đô. Đô Đô ở Thượng Hải hơn một tháng, thật sự làm họ nhớ muốn chết.
Mắt Ngụy Kính Nhất hơi nheo lại, sau đó nói với Đô Đô: “Đô Đô, ông
bà nội, ông bà ngoại lâu như vậy không gặp con, hay là con ở lại chơi với ông bà mấy hôm?”
Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô lộ vẻ do dự, có chút không nỡ xa mẹ, nhưng
lời ba nói hình như cũng đúng, ông bà nội, ông bà ngoại đối xử với cậu rất tốt. Thế là suy nghĩ hai giây, vẫn đồng ý, ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ được, Đô Đô ở đây chơi mấy ngày.”
Mắt Ngụy Kính Nhất sáng rực lên một chút. Vốn dĩ anh đã định ném con
trai ở lại đây một tối, nhưng bây giờ chính cậu nói muốn chơi mấy ngày, vậy mấy ngày này không thể trách ba mẹ cậu nhẫn tâm được. Thế là thưởng cho Đô Đô một nụ hôn, “Đô Đô thật hiếu thảo.”
Thẩm Tinh Yểu: “…”
Tô Vi Sơ còn chưa đi, trợn mắt nhìn anh.
Đối với suy nghĩ nhỏ nhen của Ngụy Kính Nhất, Thẩm Tinh Yểu sao có
thể không rõ ràng chứ? Nhưng cô cũng không vạch trần được, dù sao Đô Đô ở Thượng Hải hơn một tháng, các bậc trưởng bối trong nhà chắc chắn là rất nhớ. Nhưng Thẩm Tinh Yểu rất nhanh phải trả giá đắt cho
quyết định này của mình. Mấy ngày Đô Đô qua nhà ông bà nội, eo Thẩm Tinh Yểu gần như muốn gãy vì bị người ta hành hạ tàn nhẫn. Xong việc thì giỏi nhất là nhận sai, nhìn khuôn mặt đó nói với bạn “Vợ ơi anh sai rồi”, “Vợ ơi anh thật sự sai rồi”, “Anh xoa bóp cho em nhé?”, “Làm đồ
ăn ngon cho em nhé?”, cứ thế này… tính tình gì cũng không phát ra được.
Thẩm Tinh Yểu không khỏi nghĩ, cô bây giờ thật sự ngày càng bị Ngụy Kính Nhất ăn đứt.
…
Tô Vi Sơ dẫn theo Ứng Yên La chào hỏi xong xuôi lúc này mới lái xe rời
đi. Trên đường trở về, bên ngoài bắt đầu đổ mưa nhỏ, không bao lâu, mưa lớn dần, nặng hạt đập vào kính chắn gió xe. Tô Vi Sơ nghiêng đầu nhìn Ứng Yên La ở ghế phụ một cái, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa
sổ, suy nghĩ dường như có chút bay xa. “Yên La.”
Ứng Yên La chợt hoàn hồn, theo bản năng “A” một tiếng nhìn về phía Tô Vi Sơ, “Xin lỗi, anh gọi em à?”
Tô Vi Sơ “Ừ” một tiếng, giọng nói dịu dàng, “Giúp anh chỉnh gương chiếu hậu bên em lên một chút.”
Ứng Yên La lập tức đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu, “Như vậy được chưa anh?”
Tô Vi Sơ nhìn nhìn, gật đầu, “Được rồi.”
Vào cửa, Tô Vi Sơ giúp cô lấy dép lê ở huyền quan ra.
Ứng Yên La nói cảm ơn.
Động tác trên tay Tô Vi Sơ dừng một chút, không để lộ cảm xúc nói: “Em lên tắm trước đi.”
Ứng Yên La thay dép lê, “Anh tắm trước đi, em dọn dẹp vali hành lý của em một chút.” Cô hôm nay mới từ Đức trở về. Khoảng thời gian trước vì đàn chị muốn chuẩn bị triển lãm tranh có chút bận không xuể nên đã mời cô qua giúp, cho nên sau khi trở về hành lý vẫn chưa kịp thu dọn.
Tô Vi Sơ: “Có cần anh giúp không?”
“Không sao, không cần đâu, cũng không có bao nhiêu đồ.”
Tô Vi Sơ gật gật đầu, nhưng vẫn giúp cô xách vali hành lý lên lầu. Ứng
Yên La vội vàng nói: “Không sao, em tự làm được…” Lời mới nói đến đây, Tô Vi Sơ xách hành lý đi phía trước đột nhiên dừng lại, lời cô chưa nói xong cũng ngừng lại.
“Yên La.” Tô Vi Sơ đột nhiên gọi cô một tiếng.
Ứng Yên La bỗng nhiên có chút căng thẳng, không tự giác nhìn vào mắt Tô Vi Sơ. Mắt của người nhà họ Tô đều rất đẹp, mắt của Tô Vi Sơ càng
giống mẹ anh hơn, độ cong của mắt dịu dàng. Lúc này nói chuyện với cô vẫn trước sau như một dịu dàng. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Ứng Yên La bỗng nhiên có cảm giác bản thân cô làm sai chuyện gì đó.
Mặc dù họ kết hôn đã gần hai tháng, nhưng thực ra quan hệ của hai
người vẫn còn chút xa lạ. Bởi vì sau khi đăng ký kết hôn chưa được một tuần, Tô Vi Sơ vì công việc đã đi công tác ở Ý, vừa đi đã gần một tháng. Sau đó đợi anh trở về, lại ngay lúc đàn chị của cô khai mạc triển lãm
tranh, cho nên hai người kết hôn hai tháng, thời gian chính thức ở chung tính ra chưa đến một tháng, huống chi lúc ở nhà, hai người cũng đi sớm về muộn.
“Đối với anh nhất định phải khách sáo như vậy sao?”
Ứng Yên La mấp máy môi, nhất thời có chút không biết nên mở miệng thế nào.
Tô Vi Sơ nhìn cô gái đang hơi cúi đầu, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Em có người mình thích không?”
Sau khi những lời này của anh vừa dứt, Ứng Yên La đột nhiên trợn to
hai mắt, gần như không cần suy nghĩ mà trả lời, “Em không có.” Cô bỗng nhiên nghĩ đến, lúc họ đăng ký kết hôn, đã nói rõ, nếu đối phương có người mình thích, phải nói trước. Cho nên lời này của anh là có ý gì?
Là nghi ngờ cô ở Đức gặp được người nào cô thích nên mới hỏi cô như vậy?
Tô Vi Sơ nhìn cô vài giây, không nói gì.
Ứng Yên La vẫn luôn không hiểu Tô Vi Sơ, cho nên cũng không hiểu
mấy giây tạm dừng này của anh rốt cuộc là có ý gì, chỉ là bàn tay đặt ở bên người không khỏi siết chặt một chút. Ngay lúc cô đang cân nhắc có nên nói chuyện gì khác để giảm bớt không khí cứng nhắc lúc này của họ
không, Tô Vi Sơ mở miệng.
“Hôm nay em nói với anh năm lần cảm ơn.”
Ứng Yên La: “???” Năm lần cảm ơn? vì sao anh nhớ rõ như vậy?
“Rõ ràng trước khi đi Đức, không có khách sáo như vậy.”
Ứng Yên La: “Không phải, chỉ là…” Cô đắn đo một hồi, “Một thời gian không gặp, có chút xa lạ?”
Tô Vi Sơ nhìn dáng vẻ giải thích lí nhí của cô, bỗng nhiên bật cười, “Thôi bỏ đi, anh so đo với em làm gì.”
Câu cuối cùng, Ứng Yên La không nghe rõ, nhưng cô nhìn thấy Tô Vi Sơ cười, lại cũng vô cớ thả lỏng không ít. Cô mở miệng: “Vậy anh còn
có thể giúp em xách vali hành lý lên được không?” Tô Vi Sơ cụp mắt xuống, “Ừ.”
Mắt Ứng Yên La hơi cong lên.
Tô Vi Sơ xách hành lý lên lầu, lúc Ứng Yên La chuẩn bị đi theo sau, bỗng nhiên nghe thấy Tô Vi Sơ nói một câu.
“Anh cũng không có.”