Muôn Vàn Cưng Chiều - Tống Cửu Cận

Chương 22

 

Thẩm Tinh Yểu lái xe đến công ty. Sau khi vào công ty, các nhân viên qua lại khi nhìn thấy cô luôn bất giác ngoái nhìn thêm một lần. Thứ nhất là vì cô quá xinh đẹp, thứ hai là vì cô đã giành được tài nguyên phim

điện ảnh 《Phê Phán》, hiện tại cả công ty trên dưới ai mà không biết,

cô chính là người công ty đang dồn sức lăng xê.

 

Cô đi thẳng đến văn phòng của Phùng Đào, còn chưa tới nơi thì đã chạm mặt một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao gầy. Người này cô không lạ, chính là một trong những cây hái ra tiền của công ty và cũng là đàn anh cùng người quản lý với cô – Lục Chỉ.

 

Lục Chỉ hiển nhiên cũng thấy cô, anh ta nhếch môi, sải bước nhanh về phía cô. Chân dài bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô. Khi anh ta đến gần, Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhíu mày. Không biết anh ta dùng loại nước hoa gì mà mùi hương xộc thẳng vào mũi khiến cô hơi khó chịu, vì thế cô lùi về sau một bước. Lục Chỉ thấy cô lùi lại, lập tức nhấc chân định tiến theo.

 

“Đứng yên ở đó!”

 

Thẩm Tinh Yểu ngăn anh ta lại.

 

Lục Chỉ: “???” Anh ta không thể tin nổi mà liếc nhìn trợ lý Tiểu Châm bên cạnh. Anh ta không nghe lầm chứ, cô dám lùi lại? Còn không cho anh ta đến gần? Cô có biết anh ta là ai không? Anh là Lục Chỉ đó!

 

Cách ra một khoảng nhỏ, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thấy mặt anh ta sa sầm, cô nói: “Mùi nước hoa trên người anh hơi nồng, tôi không quen lắm.”

 

Nhưng sau khi cô giải thích xong, mặt Lục Chỉ càng tối sầm hơn. Anh ta khoanh tay trước ngực, “Cô là Tinh Yểu?”

 

“Ừm, anh có chuyện gì sao?”

 

“Không có gì, chỉ là tình cờ thấy cô, với tư cách đàn anh nên đến chào hỏi một tiếng thôi.”

 

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, hỏi: “Vậy bây giờ chào hỏi xong chưa?”

 

Lục Chỉ cau mày, người mới này bị sao vậy? Sao lại không đi theo kịch bản nào cả, lời này làm anh ta biết đáp lại thế nào?

 

“Nếu không có việc gì, tôi đến văn phòng anh Phùng trước đây.” Nói xong cô vòng qua anh ta, định đi đến văn phòng Phùng Đào.

 

“Tinh Yểu.” Lục Chỉ lại gọi cô lại. “Nói đi.”

Lục Chỉ: “???”

 

Tiểu Châm thấy thế, vội đưa tay ngăn Lục Chỉ lại, “Anh, anh, bình tĩnh.”

 

Lục Chỉ hít sâu một hơi, vòng đến trước mặt Thẩm Tinh Yểu, “Không phải, cô có biết tôi là ai không?”

 

“Biết, Lục Chỉ.”

 

“Đúng vậy, tôi chính là Lục Chỉ.”

 

“Thì sao?” Thẩm Tinh Yểu hỏi ngược lại.

 

Lục Chỉ tức đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi. Đây là người kiểu gì vậy! Khả năng chọc tức người khác tỷ lệ thuận với nhan sắc hay sao?!

 

“Tiểu Yểu, Lục Chỉ, hai người đang làm gì đó?” Vừa hay, giọng Phùng Đào từ phía sau Lục Chỉ truyền tới.

 

Hai người đồng thời nhìn qua, Phùng Đào đang đứng cách đó không xa, lúc này đã đi về phía họ.

 

“Anh Phùng.” Hai người cùng lên tiếng chào.

 

Phùng Đào nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu, “Em đến khi nào vậy, sao không vào trong ngồi?”

 

“Anh Phùng?” Lục Chỉ lại gọi anh ta một tiếng.

 

Phùng Đào lúc này mới nhìn về phía anh ta, “Sao cậu còn chưa đi?” Lục Chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

“Vừa hay, giới thiệu một chút, Tiểu Yểu, người này là Lục Chỉ.” Sau đó nhìn về phía Lục Chỉ, “Mau chào hỏi đi.”

 

Lục Chỉ: “???” Rốt cuộc là anh ta không bình thường hay anh Phùng không bình thường, giới thiệu anh ta cho Tinh Yểu? Còn bảo anh ta chào hỏi Tinh Yểu trước?

 

Phùng Đào thấy anh ta không nói gì, vỗ vào tấm lưng thẳng tắp của anh ta một cái, “Tôi đang nói chuyện với cậu đó.”

 

Lục Chỉ vì đau mà nhăn mặt, nhếch môi, “Chào đàn em.” Thẩm Tinh Yểu: “Chào đàn anh.”

Phùng Đào: “Được rồi, cậu mau đi chạy lịch trình của cậu đi, không có việc gì thì bớt chạy về công ty.” Rồi lại nói với Thẩm Tinh Yểu: “Chúng ta vào văn phòng trước đi, anh vừa có được loại cà phê hảo hạng, anh bảo người pha cho em uống thử.”

 

“Vâng ạ, để em thử xem.” “Đi.”

Lục Chỉ nhìn bóng lưng hai người: “???”

 

Tiểu Châm kéo chặt cánh tay anh ta, “Anh ơi đi thôi anh.”

 

 

Phùng Đào nhanh chóng cho người pha cà phê mang vào. Anh ta nói với cô: “Vừa rồi thằng nhóc Lục Chỉ kia có phải làm khó em không?”

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Cũng không hẳn ạ, chưa nói được mấy câu thì anh đã đến rồi.”

 

“Thật ra con người nó là vậy, tâm địa không xấu, chỉ là mắc bệnh công tử nhà giàu hơi nặng thôi, em đừng chấp nhặt với nó làm gì.”

 

“Không đâu ạ.” Dù sao anh ta cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền cho cô, đối với người có thể kiếm tiền cho mình, cô ít nhiều cũng sẽ khoan dung một chút.

 

Phùng Đào thấy cô thật sự không có vẻ gì là để bụng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại nghĩ, sau này vẫn phải nhắc nhở thằng nhóc này một chút, đừng ỷ vào mình đẹp trai lại nổi tiếng mà làm càn. Thu dọn lại tâm trạng, lúc này anh ta mới cùng cô nói chuyện chính.

 

“Quay phim cảm giác thế nào?” “Cũng ổn ạ.”

 

“Có thấy hứng thú không?”

 

“… Cũng không rõ ràng lắm, tóm lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới, rất thú vị.”

 

“Chỉ cần em không bài xích là được.” Dù sao anh ta cũng không có ý định để cô phát triển mảng phim ảnh, sau này vẫn chủ yếu đi theo hướng lưu lượng và thời trang, tương đối nhẹ nhàng hơn một chút. Hơn nữa, cô cũng không phải kiểu nghệ sĩ nữ tham vọng sự nghiệp, không cần thiết phải cố gắng như vậy.

 

“Đúng rồi, trước đây có phải em đã làm stylist cho Đoạn Thính Nhạc không?”

 

Thẩm Tinh Yểu đoán anh ta đang hỏi về lần làm tạo hình cho tạp chí

《Tư Kho》, quả thật là cô làm, vì thế nói: “Vâng, có chuyện gì ạ?”

 

Mắt Phùng Đào sáng lên. Nguyên nhân là lần chụp tạp chí này của Đoạn Thính Nhạc có chút vấn đề ở phần ghi tên stylist. Chuyên viên trang điểm lại không phải người của tòa soạn, vì họ tạm thời không thể ghi tên, nên cần bên này hỏi ý kiến Tinh Yểu, liệu cô có đồng ý nhận credit hay không.

 

“Em nghĩ thế nào?” Phùng Đào hỏi cô, “Anh thì hy vọng em có thể nhận credit. Tuy rằng sau này em cũng sẽ không nhận việc stylist nữa, nhưng đã làm thì vẫn nên chịu trách nhiệm với tạo hình của mình, đúng không?”

 

“Nếu đã vậy thì ghi tên đi ạ.” “Vậy ghi tên gì đây?”

 

Tên mà Thẩm Tinh Yểu sử dụng trong giới thiết kế không phải tên thật, mà là nhà thiết kế Yoyo, đồng thời cũng là stylist Yoyo. Nhưng lúc đó có quá nhiều người biết cô làm stylist cho Đoạn Thính Nhạc, nên cô đương nhiên không thể dùng cái tên Yoyo này, vì thế nói: “Cứ gọi là Yoyi đi ạ.”

 

“Yoyi?”

 

“Vâng.”

 

“Được, vậy lát nữa anh trả lời họ.”

 

“Nếu có thể, em hy vọng bên đó đừng tiết lộ ra ngoài em chính là Yoyi.” “Yên tâm, chuyện này cứ giao cho anh trao đổi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

 

Phùng Đào nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: “Em học chuyên ngành stylist ở nước ngoài à?” Anh ta nhìn tạo hình cô làm cho Đoạn Thính Nhạc, quả thực quá đỉnh, nói là dân chuyên nghiệp cũng không ngoa.

 

Thẩm Tinh Yểu lắc đầu, “Không phải ạ.” Trả lời xong cô không nói gì thêm.

 

Phùng Đào làm quản lý, giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, vì thế dừng chủ đề này lại, nói: “Em mới từ đoàn phim về, khoảng thời gian này sẽ không sắp xếp công việc, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

 

Thẩm Tinh Yểu ngồi một lúc, lúc này mới chuẩn bị về. Thấy cô có vẻ rất thích loại cà phê này của anh ta,anh ta còn gói cho cô mấy gói mang đi. Phùng Đào vốn định tự mình tiễn cô ra cửa, nhưng bị Thẩm Tinh Yểu từ chối. Nói về thân phận của cô, chính chủ tịch Đường Đức tự mình tiễn

 

cô ra ngoài cũng không thành vấn đề, nhưng vấn đề là người khác không biết thân phận của cô.

 

 

Thẩm Tinh Yểu lái xe về nhà, khóa xe xong chuẩn bị lên lầu thì một luồng ánh sáng từ đèn xe chiếu về phía này. Thấy xe đi về hướng mình, cô nghĩ đợi xe đó chạy qua rồi hẵng vào tòa nhà. Nhưng khi chiếc xe đến gần, cô nhìn thấy người ngồi trong xe.

 

Ngụy Kính Nhất?!!

 

Cô dụi mạnh mắt mấy cái, xác định người trên xe chính là Ngụy Kính Nhất không sai!

 

Xe của Ngụy Kính Nhất lướt qua người cô, sau đó bắt đầu lùi vào vị trí đỗ xe bên trái xe cô.

 

Thẩm Tinh Yểu cứ đứng ở một bên, nhìn anh lùi xe xong xuống xe, cô đi về phía anh hai bước, “Sao anh lại ở đây?”

 

“Tôi ở đây.”

 

“Cái, cái gì? Anh nói lại lần nữa?”

 

“Tôi nói, tôi ở ngay đây, tòa nhà này, căn phòng này.” Nói xong, Ngụy Kính Nhất liền đi thẳng về phía tòa nhà.

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức đi theo, hỏi: “Anh ở tầng mấy?”

 

Ngụy Kính Nhất không trả lời câu hỏi của cô, đi đến trước nhấn nút thang máy, nhìn đèn chỉ thị màu vàng sáng lên, nói: “Vào trong chẳng

 

phải sẽ biết sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu hừ một tiếng, “Vào thì vào!”

 

Chờ thang máy xuống, hai người cùng đi vào. Thẩm Tinh Yểu đi trước Ngụy Kính Nhất, nhấn tầng chín, sau đó lùi lại một bước, nhìn anh, “Anh nhấn đi.”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn cô một cái, “Không phải em giúp tôi nhấn rồi sao?”

 

Thẩm Tinh Yểu lập tức bốc hỏa, “Anh cố tình chơi tôi đúng không?” “Không có, chẳng lẽ chỉ có em được phép ở tầng chín?”

Thẩm Tinh Yểu nhất thời bị anh chặn họng, tức giận quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng mặt đẹp như vậy mà lại có cái miệng đáng ghét!

 

Khi thang máy đến nơi, Thẩm Tinh Yểu nhìn anh, “Anh ra trước đi.”

 

Ngụy Kính Nhất đáy mắt thoáng ý cười, thong thả ung dung bước ra trước Thẩm Tinh Yểu.

 

Thẩm Tinh Yểu đi theo sau anh, cô muốn xem anh ở căn nào trên tầng chín này. Chung cư bên này một tầng có bốn căn hộ, trong đó có hai căn là của cô và Thanh Thanh, còn hai căn nữa cô chưa từng tiếp xúc, nhưng cô biết rõ hai căn đó đều có người ở, một căn chủ hộ quanh năm ở nước ngoài, còn một căn chủ nhà là một đôi vợ chồng trung niên.

 

Thế là cô nhìn thấy Ngụy Kính Nhất đi về phía căn hộ của đôi vợ chồng trung niên, đưa tay lật nắp che bàn phím mật mã lên, mắt thấy sắp nhấn mật mã.

 

Thẩm Tinh Yểu nhanh tay lẹ mắt túm chặt tay anh, “Ngụy Kính Nhất, anh có cần phải làm đến mức này không? Anh thật sự định nhấn mật mã nhà người ta hả?”

 

Ngụy Kính Nhất còn chưa kịp nói câu nào, đã nhìn đôi môi đỏ mọng ẩm ướt kia mấp máy liên hồi. Anh vừa định mở miệng nói gì đó, cô đã kéo tay anh đi về phía nhà cô. Anh khẽ nhướng đuôi mày, ngậm miệng lại.

 

Vào cửa xong, Thẩm Tinh Yểu vẫn còn đặc biệt tức tối, vừa ném dép lê cho anh vừa nói: “Tôi thấy đường đường là tổng tài Ngụy đây ở biệt thự lớn quen rồi còn muốn vào đồn cảnh sát ngồi chơi một chuyến thì phải!”

 

Ngụy Kính Nhất nhìn bộ dạng tức giận của cô, đôi mắt đen ẩm ướt trợn to, giống như mèo con đang xù lông giận dữ, khóe môi thoáng cong lên.

 

Thẩm Tinh Yểu thấy anh còn cười, càng tức hơn, “Nói đi! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

 

Ngụy Kính Nhất đánh giá cách bài trí trong nhà cô một lượt, sau đó nhấc chân bước qua huyền quan, đi thẳng vào trong, giọng nói nhàn nhạt, “Ăn cơm chưa?”

 

Thẩm Tinh Yểu tức giận nói: “Ăn cái gì mà ăn? Nhìn thấy anh là no rồi!”

 

“Tôi nấu cơm cho em nhé.”

 

“Khụ khụ khụ…” Thẩm Tinh Yểu bị sặc không nhẹ, Ngụy đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mà lại biết nấu cơm? Đùa chắc? Anh dám làm cô còn không dám ăn ấy chứ!

 

Ngụy Kính Nhất thu hết vẻ nghi ngờ không hề che giấu của Thẩm Tinh Yểu vào đáy mắt, nói: “Thật ra mấy năm nay tôi cũng có học nấu ăn.”

 

“Anh không có việc gì làm lại đi học nấu ăn làm gì?”

 

Ngụy Kính Nhất cười một cái, không nói gì. Điện thoại trong túi quần cũng vừa lúc rung lên, là Tề Minh gọi tới. Anh nghe điện thoại, mở miệng hỏi: “Đến đâu rồi?”

 

Đầu dây bên kia của Tề Minh truyền đến tiếng “Ting——” một tiếng cửa thang máy mở, “Đã ra khỏi thang máy rồi ạ.”

 

“Ừm.” Ngụy Kính Nhất đi ra cửa, “Qua đây đi.”

 

Thẩm Tinh Yểu nghe thấy tiếng giày da bước trên hành lang ngoài cửa, theo bản năng đi theo sau Ngụy Kính Nhất ra ngoài.

 

Tề Minh nhìn thấy Ngụy Kính Nhất đứng ở cửa, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mà khi thấy Thẩm Tinh Yểu đứng sau Ngụy Kính Nhất thì càng kinh ngạc hơn. Nhưng sự kinh ngạc chỉ duy trì trong một giây, anh ta đưa túi nguyên liệu nấu ăn trên tay cho anh, “Tổng giám đốc Ngụy, nguyên liệu anh dặn tôi đã mua đủ cả rồi ạ.”

 

Ngụy Kính Nhất ừ một tiếng, nhận lấy.

 

Thẩm Tinh Yểu đầu tiên là liếc nhìn túi nguyên liệu rồi lại liếc nhìn Tề Minh, sau đó mỉm cười với Tề Minh, đôi mắt phượng xinh đẹp cong thành vầng trăng khuyết nhỏ, “Trợ lý Tề chắc chưa ăn cơm đâu nhỉ, ở lại ăn cơm cùng luôn đi?” Lỡ như thật sự có chuyện gì, còn có thể cùng nhau gọi 120.

 

Tề Minh theo thói quen nở nụ cười tiêu chuẩn tám răng, còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo quen

 

thuộc. Bản năng sinh tồn rèn luyện nhiều năm lập tức khiến anh ta hiểu ra, thu lại nụ cười nói: “Không không không, tôi ăn rồi ạ, bạn tôi còn đang đợi tôi về uống rượu, Tổng giám đốc Ngụy,cô Yểu Yểu, tôi xin phép đi trước.” Nói xong không chút do dự xoay người, lưng thẳng tắp, đi cực nhanh.

 

Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Tề Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thật ra anh ta cũng không nói sai, ở nhà anh ta quả thật có bạn đang đợi, bạn thân cố ý tìm anh ta uống rượu. Nhưng rượu còn chưa kịp uống, đã bị tên tư bản vạn ác gọi một cuộc điện thoại tới, cũng chẳng cần biết anh ta có kịp nhớ hay không, một chuỗi danh sách nguyên liệu nấu ăn cứ thế ném vào mặt, cuối cùng còn quăng một cái địa chỉ cùng với thời gian giao hàng.

 

May mà anh ta đi theo sếp nhiều năm, sớm đã luyện được bản lĩnh nhìn qua là không quên được cùng với nghe là nhớ ngay, nếu không anh ta thật sự có khả năng làm hỏng chuyện này. Thế là đành phải để bạn thân ở nhà tự nấu cơm cho mình, còn bản thân thì chạy như bay đến đây giao nguyên liệu nấu ăn cho sếp nấu cơm cho gái, thật đúng là tình đồng nghiệp cảm động đất trời.

 

“Ting——” một tiếng, tầng hầm một đã tới, mà trong đầu Tề Minh cũng nháy mắt “Đoàng——” một tiếng.

 

Chết tiệt! Không đúng! Tổng giám đốc Ngụy có người phụ nữ mình thích! Người phụ nữ anh thích còn cắn một miếng lên xương quai xanh của anh! Mà bây giờ anh lại chuẩn bị nấu cơm cho cô Yểu Yểu?! Mà cái áp lực anh ta vừa cảm nhận được… Anh ta cũng không phải chưa từng yêu đương, bây giờ mới bắt đầu nhận ra điều gì đó?

 

Cho nên…

 

Mắt Tề Minh “bá” một tiếng trợn lớn, gắt gao che miệng lại, anh ta hình như vừa phát hiện ra chuyện gì đó động trời mà nếu nói ra có lẽ anh ta sẽ bị quét rác khỏi Ngụy thị…

 

Bình Luận (0)
Comment